Khoảnh khắc khi yêu
Chương 15 : Trở về
Khi cánh cửa mở toang, bất chợt một cô gái quàng tay ôm chặt lấy cổ JB khiến cô không khỏi bàng hoàng;
Anny! JB nhận ra và biết chắc chắn đó là Anny;
./././././
Thứ 6 đã đến rất nhanh chóng, Nhạc Di lại háo hức vì tối nay được gặp JB.
JB sẽ nấu cơm tối và mời cô sang và cô sẽ ngủ lại nhà cô ấy. Nghĩ đến điều đó thì tâm trạng của Nhạc Di liền rất háo hức và vui vẻ. Cả buổi sáng khuôn mặt luôn tươi cười phấn khởi.
Louis cũng nhìn ra sự vui vẻ của Nhạc Di, Louis ngồi ở ghế so-pha đang lướt web đọc tin tức cũng tò mò hỏi “Hôm nay chị có chuyện gì vui àh?”
Nhạc Di đang chuẩn bị đi làm, cô lăng xăng đi tới đi lui lấy cái này lựa cái kia rồi cuối cùng trang phục cũng chỉnh tề.
“Em nhìn ra à? Tối nay chắc chị không về đâu…”
Nghe Nhạc Di nói thế Louis không khỏi phản ứng “tại sao lại không về?”
“Chị có đi đâu không đến lượt em quyết định đâu… chị đi làm đây”
Đoạn nói Nhạc Di xỏ đôi giày vào và rời nhà, Louis nghe Nhạc Di không về nhà trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Rốt cuộc là ai nhỉ?
Louis bực mình liền lấy điện thoại gọi cho Amber.
“ Đang làm gì đấy? Gặp nhau ở Window’s nhé”
* Louis đến trước và chọn một bàn có thể nhìn thấy bao quát khung cảnh Hồ Con Rùa… cô gọi một cabochino và một điểm tâm sáng rồi sau đó lại chóng cằm nhìn một vài đôi tình nhân đang ngồi xung quanh hồ nói chuyên vui đùa mà Louis đón chắc họ là sinh viên của một trường Đại Học nào đó.
Ngồi đợi tầm 15 phút thì Amber từ xa đã dáo dác ngó nhìn xung quanh để tìm ra Louis. Louis nhận thấy Amber đang đứng từ xa nhưng cũng không hào hứng gọi cho cô nàng vào ngồi mà quay mặt nhìn ra Hồ.
Amber nổi bậc với style Tomboy quần Jean rộng áo Pull đen, tóc cắt ngắn và khuôn mặt thì đậm nét nam tính. Khi Amber bước vào khiến không ít các cô gái phục vụ và một vài người ném cái nhìn tò mò vào cô.
Sau một lúc tìm kiếm thì cuối cùng Amber cũng nhận ra Louis đang ngồi chống cằm với khuôn mặt khá ủ dột. Amber vừa ngồi xuống đã ngạc nhiên với style của Louis hiện tại
“Này girly hẳn nha haha, định đổi phong cách hả ‘anh’ trai?”
Đang mang tâm trạng mây đen mà Amber lại chọn không đúng thời cơ để chọc ghẹo khiến Louis không khỏi bực mình.
“Sao chưa gì cậu muốn ăn đòn sớm rồi à? Tớ chưa kể tội vụ cậu cập nhật thông tin chậm đấy…”
Amber gọi một ly cà phê rồi nói tiếp “Chuyện này mình không biết thiệt, mình có nhờ một người bạn hỏi Thi Thi, nhưng nghe nói Thi Thi cũng kín miệng về bà chị của cậu lắm. Nói là không biết…”
“Mà này, cậu thay đổi như thế vì cô gái đó à?” Amber tò mò hỏi “trông cậu hiện tại cũng rất hay… không khéo mình sẽ nhảy sang yêu cậu mất..”
Vừa nghe Amber nói đến đó Louis không khỏi ớn lạnh rồi quăng cặp mắt hình viên đạn nhìn Amber “Này cậu còn đề cập đến vấn đề này nữa thì sẽ chết với mình đấy, cậu không phải gu mình thích…”
Đoạn nói thì điện thoại Louis đặt trên bàn đang run, trên màn hình hiện số máy lạ.
** Nhạc Di nhìn đồng hồ chỉ mới 3 giờ kém, còn hơn 2 tiếng nữa thì mới tan ca.
Nhạc Di cảm thấy thời gian của ngày hôm nay trôi qua thật chậm, bình thường cô vùi đầu vào công việc thì thời gian lại không đủ để cô giải quyết hết, hôm nay thì sự năng động nhiệt tình và phấn khởi đã khiến Nhạc Di giải quyết hồ sơ một cách nhanh chóng.
Lê Hoàng cũng nhận ra và không khỏi tò mò liền hỏi “Trông hôm nay phấn khởi thật… có gì vui à?”
“Vâng anh” Nhạc Di vui vẻ trả lời;
“Khuôn mặt em trông như đang yêu đấy!” Lê Hoàng nhận xét;
Nhạc Di bất giác giơ tay lên sờ hai gò má mình vuốt ve rồi hí hửng nói “có sao anh hihi”
“Ôi thế là hết cơ hội được ăn chùa nữa rồi” Lê Hoàng liền than thở;
Dù sao JB cũng là phụ nữ không thể danh chính ngôn thuận dắt ra giới thiệu mọi người được, ở danh nghĩa nào đó mình vẫn cô đơn lẻ bóng đi đi về về. Vừa suy nghĩ đến đó thì Nhạc Di lại nói với Lê Hoàng “Không sao cả, anh cứ lợi dụng em mà ăn chùa… thật ra em mới tìm hiểu thôi chưa có chính thức, khi nào rỗi em sẽ mời anh đi ăn nhé”
“Chưa chính thức thì không chắc chắn rồi, khi nào chính thức thì hãy mời anh đi ăn… không khéo vài hôm nữa lại có chuyện em mang khuôn mặt u ám như vừa rồi vào công ty, lúc đó anh lại phải khao em lại thì khốn đốn thật…” Lê Hoàng hài hước nói;
Nhạc Di định chọc ghẹo thì điện thoại cô lại reo vang. Số điện thoại JB hiện rõ trên màn hình điện thoại.
Nhạc Di vui vẻ rồi đi ra ngoài và nghe máy.
Lê Hoàng dõi mắt nhìn theo, đoạn lắc đầu “ôi… tình yêu của tôi đâu rồi”
Nhạc Di liền chạy ra cầu thang thoát hiểm và ngồi ở bậc thang nói chuyện
“Chị về tới nhà rồi à?” Nhạc Di ân cần hỏi;
”Uhm, chị đang nằm trên giường nhớ đến em đây, hôm nay chị sẽ không hầm canh nấu súp gì hết, làm vài món đơn giản thôi nhé… ăn xong rồi ngủ sớm…”
Tuy nói chuyện điện thoại nhưng điều JB nói vừa rồi cũng khiến Nhạc Di xấu hổ “ Ai thèm chứ, nhưng mới về chị có mệt lắm không? Hay cứ nằm nghĩ đi khi nào làm ra em chạy sang nấu cho chị ăn”
“À thôi để chị nấu, không mệt lắm đâu em chị ngủ trên máy bay rồi chỉ hơi nhức mõi cơ thể tí thôi”
“Chắc do ngồi máy bay lâu quá, tối em sẽ massa cho chị nhé!”
“Nói đấy nhé!” JB liền háo hức.
“Uk, giờ chị nằm nghĩ tí đi…”
“OK! Em làm việc tốt đi, tí nữa gặp nhau, yêu em” JB dịu dàng nói.
Sau khi tắt máy Nhạc Di vui vẻ trở về phòng làm việc và lại chờ đợi thời gian nhanh chóng qua mau.
Khi yêu thời gian thường quá chậm nếu ta chờ đợi và sẽ quá dài nếu cứ nôn nóng mong chờ một ai đó.
* Sau khi nói chuyện với Nhạc Di, JB nhanh chóng vào tắm rửa rồi ra siêu thị mua một ít nguyên liệu về làm món ăn.
JB nhìn đồng hồ đeo trên tay, mới đó đã hơn 4 giờ. JB nhanh chóng về nhà và vào bếp . JB không làm nhiều lắm chỉ tầm hai món, một món thịt bò, cá kho và rau củ xào.
Cô còn mở một đĩa nhạc không lời dịu dàng và du dương. Vừa làm thức ăn lại vừa lắc lư theo điệu nhạc. Bình thường nếu đi công tác về cô sẽ lao thẳng lên giường và ngủ một giấc tới sáng lấy sức, nhưng hôm nay thì khác, cảm giác khi đã rõ ràng mối quan hệ với Nhạc Di rồi lại tức khắc xa nhau gần cả tuần khiến cô nhớ nhung khôn nguôi, JB cũng có nghe Nhạc Di kể lại sự việc đã cho share một phòng vì vậy hôm nay cô muốn Nhạc Di ở lại nhà mình thì tiện hơn là tại nhà cô ấy.
“TIN!TON…” Tiếng chuông cửa vang lên.
JB đang trong bếp không để ý đến thời gian, lúc này nhìn đồng hồ cũng đã hơn 5 giờ rồi thoáng nghĩ là Nhạc Di nên liền rửa tay rồi chạy ra mở cửa.
Bình thường JB có thói quen sẽ nhìn qua lổ theo dõi ở cửa chính để xem ai bấm chuông, nhưng vì trong lúc nôn nóng nên cũng bỏ qua điều này.
Khi cánh cửa mở toang, bất chợt một cô gái quàng tay ôm chặt lấy cổ JB khiến cô không khỏi bàng hoàng;
Anny! JB nhận ra và biết chắc chắn đó là Anny
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
29 chương
10 chương
115 chương
936 chương
108 chương
194 chương
36 chương
103 chương