Thi Quan Kinh Niên
Chương 1 : Mở đầu
Edit: Yunchan
***
Tà dương chiếu rọi quanh thôn nhỏ, khói bếp bảng lảng phủ chiều hôm.
Dưới gốc đại thụ ven sông đứng lố nhố tầm hai mươi đứa bé, nam có nữ có, tất cả đều đang lắng nghe phu tử giảng bài hết sức chăm chú. Mà vị được coi là phu tử này mặc chiếc váy ngắn trắng tinh, trên eo buộc một dải gấm đỏ, thắt thành một cái hoa to sau lưng, mái tóc đen nhánh buộc chếch bên đầu tạo thành cái đuôi ngựa dài tít tới đầu gối, nó cứ lắc lư theo mỗi câu nói của cô, nhìn sao cũng là một thiếu nữ non nớt chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Chỉ nghe cô cất tiếng giòn giã: “Người chết vô hồn, chỉ còn thể xác. Thân thể đã chết, nhưng hồn phách còn thì là cương thi, hồn phách nương nhờ vào thân xác người sống tức là quỷ nhập, hồn phách nương nhờ vào thi thể người chết tức là mượn xác hoàn hồn. Người ta nói, quỷ độc ba phần, thi ác chín phần, quỷ không thể xác nhưng có tâm, không nhập vào thân thể thì không thể nào đả thương người, thi thì có thân xác nhưng vô tâm, xác chết không có dương khí, âm dương không điều hòa, hồn phách sẽ bị bản năng cần dương khí của thi thể thúc đẩy tìm giết những vật còn sống, cũng chính là hút tinh khí của cơ thể sống để duy trì sự tồn tại của thân thể đã chết…”
Nói tới đây cô ngừng lại giây lát, xoay tít mắt, nâng tay chọc ngón trỏ vào cằm, lắc đầu giả vờ giả vịt rồi mới nói tiếp: “Ta nói thi ác chín phần, tất nhiên một phần sót lại là nhóm không ác.”
Một bé trai đứng đầu thò tay chỉ chỉ đằng trước, chen lời: “Có phải như cái người đứng sau Mục tỷ tỷ không?”
Cô gái giật mình, ngoái đầu nhìn nam nhân cao ráo cường tráng phía sau, màu da của hắn như sắt, cứ đứng thẳng băng như thế mà chẳng nhúc nhích lấy một lần, mảnh giấy vàng dán trên trán che hết miệng mũi, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt thẫn thờ đang nhìn thẳng tới trước.
Thời buổi này người lo chuyện dẫn xác dọn thi gọi là thợ quan tài, kiếm bát cơm dựa vào người chết nói chung cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng làm Thi quan thì lại được nở mày nở mặt hơn nhiều, họ cũng dẫn xác dọn thi y như thế, có điều thứ họ chuyển không phải tử thi mà là dạng biết nhảy biết động. Thợ quan tài nào dám chơi loại này, dù may mắn đụng phải một con không cắn người, nhưng mỗi giây mỗi khắc đều bị vật chết này nhìn trừng trừng, người bình thường nào chịu thấu? Không bị hù chết vài lần thì cũng bị dọa cho phát ốm.
Lúc này họ phải tìm Thi quan giúp một tay, nhờ Thi quan tiễn hồn đi, rồi giao lại cho thợ quan tài sửa trị. Hơn nữa danh hiệu Thi quan này không phải chỉ là hư danh. Bách tính có quan gia bảo bọc chăm lo, còn thi thể thì sao, đương nhiên cũng phải tìm một người chủ để trông nom rồi. Có nhiều nơi gọi Thi quan là thủ lĩnh cương thi, kiểu gọi này là đúng với sự thật, bởi ngoài có chút kỹ năng giang hồ như hàng yêu phục ma ra, thì làm Thi quan chí ít còn phải trang bị thêm một hành đầu(*) —- chính là cương thi bị Thi quan dùng bùa chú điều khiển.
(*) Đạo cụ hành nghề.
Cô gái đang phổ cập kiến thức cho lũ trẻ ở đây tên là Mục Kinh Niên, hình như mới vào nghề chưa bao lâu đã dắt theo một hành đầu. Nom cách ăn mặc giản dị của cô thì chẳng giống một đại sư phụ có thể kiếm được nhiều ngân lượng, giá trị con người chắc cũng chỉ tầm mấy thợ quan tài mà thôi.
Quay lại với Kinh Niên, sau khi ngắm nghía hành đầu hồi lâu thì khom lưng xoa xoa đầu bé trai, cười nói: “Đúng đúng, nhóm không ác đều bị mấy Thi quan như tỷ tỷ thu phục hết rồi.”
Một cậu bé khác hất đầu đi, xì một tiếng khinh thường: “Thi quan có gì đặc biệt hơn người đâu, lớn lên ta muốn làm đạo sĩ!”
Kinh Niên dựng thẳng đôi mày, nện lên đầu cậu bé một cú, vừa nện vừa lớn giọng: “Coi ngươi đi, đây là chí hướng gì hả? Đạo sĩ thúi suốt ngày chỉ biết niệm kinh rồi đuổi theo cô hồn dã quỷ, nào oai như Thi quan hả? Cái loại chỉ biết giả danh lừa bịp kiếm bát cơm thì có gì hay ho hả? Hôm nay tỷ đây sẽ cho ngươi thấy đâu là bản lĩnh thật sự!”
Đứa bé kia thấy Kinh Niên moi từ trong lòng ra một cây bút đỏ vẽ bùa, lập tức trào nước mắt nước mũi ôm chầm lấy cánh tay cô: “Mục tỷ tỷ, ta biết sai rồi biết sai rồi, đừng lấy bùa ấn ta, hôm qua ta bị phạt đứng suốt cả buổi chiều, chân tới giờ vẫn còn tê!”
Kinh Ninh bật cười ha ha, kéo con sâu đang dính chặt trên tay xuống đất, bóp mũi nó nói: “Tiểu tử thối, ai bảo ngươi chạy tới ruộng Vương đại thúc gây sự! Chỉ phạt ngươi đứng là đã lợi cho ngươi lắm rồi!”
Đứa bé kia chớp chớp mắt, miệng ngậm tăm chẳng dám ho he gì nữa, thay vào đó là bé gái mặc váy đỏ bên cạnh lên tiếng.
“Mục tỷ tỷ, Mục tỷ tỷ.” Cô bé kéo gấu váy của Kinh Niên, cười tới nỗi mắt mày cong cong: “Tỷ là Thi quan rất lợi hại sao?”
Kinh Niên ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay chống nạnh nói dõng dạc: “Tất nhiên!! Mục tỷ tỷ của muội chính là Thi quan đệ nhất thiên hạ!”
Cô bé nuốt ực nước bọt, liếc liếc nam tử áo xanh sau lưng Kinh Niên, rồi hỏi với vẻ mặt đau khổ: “Nghe nói Thi quan nào cũng có nhiều cương thi hết, sao tỷ tỷ chỉ có mỗi một con?”
Câu hỏi này làm Kinh Niên đen hết nửa mặt, cô gãi gãi ót, cười gượng mấy tiếng, tròng mắt đảo vòng, rồi đột nhiên đứng lên thụt lùi hai bước, vỗ vỗ vào cánh tay của nam thanh sam, sau đó ngẩng đầu, hếch mũi lên trời nói: “Đừng nói một trăm, dù là ngàn vạn cũng thua xa một người của tỷ tỷ đây!”
Nói rồi co chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hét ngược lại đằng sau: “Tỷ tỷ còn chuyện khẩn cấp phải làm, phần còn lại để mấy bữa nữa giảng tiếp!!”
Lúc này, nam thanh sam bỗng duỗi thẳng cánh tay, nhảy nhảy đuổi theo.
Bọn nhỏ nhìn kẻ trước người sau chạy biến mất tăm, cùng than vãn: “Mục tỷ tỷ… lại mánh cũ…”
Ánh trăng sáng chan hòa, sương trắng lượn lờ phủ lên cả thôn làng, không có đèn đuốc cũng không quá tối tăm. Kinh Niên đứng trên chỗ đất dốc ở cổng thôn, nhìn về phía xa, cơn gió thổi thốc qua làm tà áo bay lên phần phật.
“Cũng đã lâu như vậy rồi.” Cô thì thầm, có thể nhìn thấy vẻ luyến tiếc thấp thoáng trong đáy mắt cô.
Lúc đó đi ngang qua thôn này chỉ vì xin một giấc ngủ ngon, sau khi thôn dân biết được thân phận của cô thì nhiệt tình giữ lại năm lần bảy lượt, thấm thoắt đã gần nửa năm, mà cuộc sống trong thôn rất mộc mạc, yên ả thanh bình, hàng ngày ngoài thu hoạch lương thực giúp thôn dân ra, thì cô còn dạy bọn nhỏ chút ít kiến thức cần thiết, lâu dần, rốt cuộc cô cũng càng thích những ngày thanh nhàn này.
Cô ngoảnh sang nam thanh sam bên cạnh, mỉm cười than thở: “Thật muốn ở lại đây tiếp… có phải không? Ngũ gia?”
Mặc dù biết nam thanh sam chỉ là một cương thi cử động dựa vào bùa chú, nhưng Kinh Niên vẫn tự nói tự đáp, tán dóc với hắn cả buổi trời, ngày qua ngày đã thành một loại thói quen, tuy người ngoài thấy cô như thế sẽ chỉ trỏ, nhưng Kinh Niên vẫn phớt lờ như không thấy, muốn nói gì thì cứ nói.
Cô bỗng kéo kéo ống tay áo của hành đầu thanh sam, thì thào: “Ở lại càng lâu thì càng hỏng chuyện, ta chỉ còn cách theo Thi Ngũ gia vào Nam ra Bắc thôi, chậc… cũng không tồi lắm ha…”
Nói rồi cô quay phắt đầu, xoay lưng đi ra hướng ngoài thôn, cương thi được gọi là Thi Ngũ gia cũng giang cánh tay ra ngay lúc cô quay lưng đi, nhảy nhảy theo sau.
“Ta nói nè Ngũ gia, có loại bùa nào cho ngài đi đứng bình thường không nhỉ? Để mai Kinh Niên làm thử coi sao, chứ ngài nhảy kiểu này ta nhìn cũng đuối lắm…”
Theo tiếng rì rầm ngày một đi xa, hai bóng đen cũng dần biến mất trong màn đêm.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
12 chương
98 chương
200 chương