Khoảng trống ​

Chương 49 : Bước đầu chạm tay vào khoảng tối !​

Bữa ăn kết thúc như một ngày sinh hoạt bình thường và không có gì kì lạ xảy ra với chúng tôi, cô gái đó thì vẫn vậy ! Vẫn mập mờ không rõ ràng mang cái tên Alice cùng nụ cười hiền dịu trên gương mặt mang chút nét trẻ con..... Liệu cô ấy đang giả vờ hay thực sự cô ấy chỉ trùng tên với người mà chúng tôi đang nhắm đến nhỉ ! Với những suy nghĩ rối ren chạy dọc não bộ tôi nhắm hờ đôi mắt rồi thả lưng xuống chiếc sofa đặt ở phòng khách ..... Vì chỉ có một tầng duy nhất nên dù không gian có rộng rãi thế nào thì cũng chỉ có thể có một phòng ngủ, với tâm lý là đàn ông thì việc ưu tiên con gái nằm nệm là hiển nhiên. Tôi phụ mọi người trải đệm dưới sàn và khi xong xuôi thì nơi mà tôi chọn để có nhưng giấc mơ tuyệt vời là chiếc sofa cứng này. Dưới bầu không khí lạnh lẽo khi màn đêm buông xuống công thêm chiếc chăn quá mỏng tôi có thể cảm thấy hơi lanh đang xâm chiếm cơ thể tôi, não bộ dường như bị tê liệt vì hơi lạnh, nên trái với giấc mơ màu hồng mà tôi mong muốn thì lại là một mảnh kí ức từ sâu thẳm bên trong mà tôi đã lãng quên .... Trước mắt tôi là một căn phòng khá cũ kĩ nhưng lại rất thân quen, không chính xác hơn nó giống một ngôi miếu nhỏ với mạng nhện chăng đầy các góc, trước cửa có 2 tượng đá cùng các lá bùa với những chi tiết phức tạp, hình như điều này chỉ dùng với những phong ấn cấp cao. Tôi tiến lại từng bước chạm tay vào cánh cửa thì một luồng gió mạnh ấm áp khẽ lùa vào má tôi kèm theo những tiếng thì thầm " Hai chúng ta là một ... ! " , " Hãy hứa đừng rời xa em .... " Giọng nói đó sao thật thân quen và .... hình như tôi đã quên một điều gì đó. Đưa bàn tay khô ráp tiến về phía trước hòng nắm được một điểm tựa nào đó giữa không trung nhưng tay tôi chưa kịp tìm thấy điểm tựa thì không gian lại tiếp tục vỡ nứt ........... Không ... Không ... Không thể nào ! Tâm trí tôi như muốn gào thét lên rằng không muốn thấy nó nữa nhưng nó lại đến, hình ảnh về cuộc thảm sát đẫm máu về tôi 10 năm trước lại tiếp tục rày vò bản thân, nụ cười của sự ham muốn, tôi giết tróc bỏ mặc những tiến van xin ngoài tai " Thiếu chủ dừng lại ! " , " Làm ... Làm ơn đi thiếu chủ ... " Rẹt mọt đường chém lớn vào trái tim tôi bởi một người đần ông to lớn, cũng là lúc mà tôi bật mình tỉnh giấc thoát khỏi giấc mơ điên cuồng. Cở thể tôi ướt đẫm bời mồ hôi, ánh mắt thâm quầng như giãn ra trong đêm, tôi đưa tay ôm trán và thầm nghĩ sao giấc mơ đó lại tìm đến tôi ? Tôi đã bỏ quên điều gì ? Giấc mơ xuất hiên khi tôi đặt trân lên mảnh đất này như điềm báo không rõ ràng về một chở ngại lớn. - Chezz ! Tôi khẽ tạch lưỡi một cái rồi đi ra phía tủ lạnh lấy một lon Ken .... Mở cánh cửa nhà một cách cẩn thân để không ai tỉnh dậy tôi nhìn về phía họ, Sui đang gác chân lên Eva và nói mơ " Master, ôm em chặt quá ! " trong khi vẻ mặt Eva đang trở nên nhăn nhó như gặp ác mộng ... Lúc ngủ trông họ thật đáng yêu ! Tiến ra chiếc ghế gỗ cách căn nhà không xa tôi châm điếu thuốc, mở nút lon Ken rồi ngửa mặt lên trời thở ra từng hơi nóng ấm, sũy nghĩ về giấc mơ quái lạ đeo bám tôi suốt mấy năm nay. Nó đã biến mất khi bọn họ đến và cứu rỗi tôi nhưng tại sao bây giờ lại hiện về ... Tôi ngửa đầu lại thì một bàn tay nóng ấm đã bịt chặt mắt tôi - Đoán xem ai đây nào ? - Em không ngủ còn ra đây đùa làm gì ? - Em phải hỏi anh mới đúng chứ ! Vẫn nụ cười đó, Alice tiên đến đẩy tôi dịch vào rồi ngồi xuống cạnh tôi - Em thấy tiếng động và tỉnh dậy thì đã không thấy anh đâu ! Người anh nhiều mồ hôi quá gặp ác mộng hả ? - Ừm ! - Chuyện gì thế ? - Cũng không có gì quan trọng ! Nghe đến đây Alice vùng người đứng bật dậy hai tay ôm lấy má tôi, mắt đụng mắt. Cố gái như cố gắng xoáy sâu vào tâm hồn của tôi, nhưng điều đó quả là vô vọng với con người đã quen với sự nhạt nhẽo và mang một tầm hồn khép kín. Cô ấy lại nở nụ cười với hai mắt nhắm chặt - Anh có đôi mắt thật đẹp ! Nhất định em sẽ có nó ! ..... Im lặng sau câu nói đó mà tôi vẫn chưa thể biết được sóng gió nào sẽ ập tới sau câu nói tưởng chừng như vô hại. Alice khẽ hôn nhẹ lên má tôi rồi tiến vào trong bỏ lại tôi ngẩn ngờ với dòng suy nghĩ trở nên rối loạn hơn về con người này...... Sáng sớm ngày hôm sau, để đáp lại tình cảm " đặc biệt " đó tôi đã xuống bếp ngậy từ khi tiếng chim cất lên để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, hôm nay chúng tôi sẽ khởi hành tiến vào trung tâm Wonder Land để tìm kiếm " Alice ". Rin ngáp ngắn ngáp dài ôm tôi từ đằng sau ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt ngái ngủ -Chào buổi sáng ! Anh hai ! -Ừm ! Chào buổi sáng em, Rin ! Tôi xoa đầu cô bé, sau đó Ara cùng Mei cũng tỉnh dậy và phụ giúp tôi nốt việc nấu nướng..... Bữa sáng diễn ra nhanh chóng trong tâm trạng thoải mái... Chắc là chúng tôi sẽ có một ngày tốt lành đây ! ..... Những suy nghĩ của tôi ngay lập tức bị bắc bỏ khi quốc bộ trân con đường trải dài xuyên rừng với vô số các laoij cây và sinh vật kì lạ, mọi thứ sẽ thật tuyệt vời nếu như chúng chỉ là thú cảnh chứ không chồm người cố gắng xơi tái từng người trong chúng tôi, mệt mỏi lết xác ra khỏi khu rừng 3 tiếng đồng hồ trôi qua mà như đã hết một ngày. Sui ngồi phịch xuống tảng đá bên đường - Haizzz, em chết mất ! - Chúng ta nghỉ một lát vậy ! Chúng tôi tìm những tảng đá quây tròn lại tại thành bàn ăn và ghế ngồi rồi dùng bữa trưa đồng thời không lúc nào mất cảnh giác vì bọn quái vật có thể tấn công bất cứ lúc nào ...... Sau khi bữa trưa kết thúc chúng tôi nhanh chóng tiến đến những tảng đá kết nối những hòn đảo bay với nhau để sang thành phố thì vượt qua những tảng đá bay là điều kinh khủng nhất ! Tôi đã từng nghĩ vậy nhưng nó lại không hề khó như thôi tưởng tượng, chúng tôi không hề phải trèo leo hay bay nhảy. Ở điểm tiếp giáp một ngôi nhà to mọc lên như một trung têm trung chuyển. Từ ống khói của tòa nhà từng quả bong bóng xà phòng mỏng manh bay lên cùng với người ở bên trong quả bóng - Thật tuyệt vời ! Nhìn kìa anh hai ! Rin reo lên như đứa trẻ kéo kéo tay áo tôi, mọi người cũng đều tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên khi tháy bong báng lại có thẻ chứa s được người. Alice cười mãn nguyện khi thấy vẻ mắt bất ngờ trên mặt chúng tôi rồi kéo chúng tôi tiến vào trong tòa nhà, sau khi cô ấy tiến đến phía lễ tân nói nói một cái gì đó vào tai họ thì chúng tôi được đưa đến nơi bong bóng được sinh ra. Một cái máy nén lớn, tôi có thể nói như thế khi bước vào trước mắt chúng tôi là một chiếc máy nén áp suất cực kì to cùng với một bể chứa dung dịch màu xanh biển đậm. Chúng tôi ra hiệu đứng trước đầu máy rồi từ từ cỗ máy cuộn nhào, nén lực mạnh sau đó phun ra một lớp bóng bóng về phía chúng tôi, không mất nhiều thời gian quả bóng đã bão trùm và đẩy chúng tôi lơ lửng trên không trung.... Eva bỗng mấp máy môi rồi bám chặt tay tôi -Ca ... Cao quá ! -Ma cà rồng cũng sợ độ cao hả ? -Chứ sao đồ đần ! Đáp lại vẻ mặt trêu đùa của Mei, Eva dường như mất hết sức lực với vẻ mặt tái nhợt khi quả bóng bay ngày càng cao hơn... Như nhìn thấy sự sợ hãi hiếm gặp ở Eva, Mei lại tiếp tục trò đùa của mình. -Quả bóng mỏng manh này mà vỡ thì sao nhỉ ! -I..Im đi ! Đồ thối miệng ! Bây giờ thì Eva đã nhắm chặt mắt lại, Alice nhẹ nhàng cất tiếng -Nó không vỡ đâu quả bóng này nhìn mỏng manh nhưng vô cùng chắc chắn, nó được làm bằng chất liêu đặc biệt ! Nghe đến đây Ara bắt đầu lấy tay chọt chọt vào lớp khí rồi thắc mắc -Vậy cân nặng cũng không ảnh hưởng ư ? -À điều đấy thì em cũng không biết nữa ! Ehehehe ! -Cái gì ? Chúng tôi đồng thanh và bắt đầu lo sợ vì quá đông người thế này bóng mà nổ thì chúng tôi chỉ còn nước đi chầu sớm chứ còn sao nữa. Ở độ cao như này thì cái thiết lập cánh thì cũng không thể duy trì được lâu. Tôi nhìn xuống dưới là một đám mây mù tăm tắp thì nuốt nước bọt một cái ực. Alice lại bịt mồm cười khẽ nói -Em đùa thôi, không gian trong bóng được yểm phép nen có nặng thế nào thì cũng chỉ = 0 kg thôi ! .... Cái cô gái này quả đúng là khác thường mà ! Tôi khẽ thở dài rồi nhìn xa về trung tâm với những tòa nhà to lớn trải dài đang tiến dần về phái mình không biết thứ gì sẽ đón tiếp tôi đây ...