Ngày ấy ta hoán tim với Nhậm Doanh Doanh chỉ cầu cho Lệnh Hồ Xung hạnh phúc, ta hi sinh cả tính mạng chỉ vì một chữ tình nhưng ta tự hỏi "ta cam lòng hay không?" câu hỏi này thực trong ta chưa từng có đáp án rõ ràng. Ngâm mình trong hồ băng lạnh giá ta chỉ hối hận khi ấy đã từng gặp Lệnh Hồ Xung để trái tim cao ngạo vướng tình để rồi tan nát không người nhớ. Người giang hồ chỉ căm hận ta nhưng đã ai hiểu nỗi khổ của ta? Cả đời Đông Phương Bất Bại ta chưa từng bại dưới tay ai chỉ duy nhất bại dưới chữ tình. Nếu làm lại được từ đầu, ta cam lòng làm một Đông Phương Bạch bình thường không ai oán giang hồ ? Nếu như vậy ta cũng muốn thử xem sao.
Hàng cong vút rung rung, một thiếu nữ tuổi tầm 17,18 dung mạo đoan trang kiều diễm, toát lên vẻ lạnh nhạt khiến người khác chỉ dám nhìn không dám gần. Hàng mi thanh tú tháng nhăn lại , đôi mắt khẽ mở đầy thầm trầm đầy u uẩn một thoáng gợn sóng. Đông Phương bất bại khó có thể hình dung tâm của nàng lúc này. Một chút ngây ngô, một chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn là cam tâm. Được làm lại từ đầu nàng vốn muốn thử, giang hồ ai oán muốn nàng xuống địa ngục, ông trời thường xót nàng một chữ tình thống khổ cả thanh xuân cho nàng làm lại từ đầu, Nếu không cam tâm nàng còn có thể làm gì khác, quay lại giang hồ đầy mùi máu tanh chi bằng cả đời sống an nhàn cùng người mình yêu... Người mình yêu? Nàng còn có thể, trái tim băng giá này còn có thể rung động lần nữa? Quên được lệnh Hồ Xung thì nàng có thể yêu lại từ đầu? Nàng không biết, thực sự không biết. Giờ nàng chỉ có thể...
Vạn Sự Tùy Duyên.
Một nữ tử thân mặc hồng y nhàn nhạt, đầu vấn thùy quải kế bê một chậu nước ấm tiến vào phòng. "Tiểu Thư, ngài đã tỉnh?"
"Đã tỉnh, vào đi" Đông Phương Bạch nhàn nhạt đáp. Người tới là Liên Nhi nha hoàn thân cận của nàng kiếp này. Nói đến nàng Đông Phương cũng chỉ vừa biết. Thánh thượng ban hôn Tứ Vương, chiến thần Khải Quốc, xét dung mạo tài đức không giấy mực nào viết hết. 15 tuổi đẩy lui Thương quốc, 16 tuổi thu phục Hồ tộc mở rộng lãnh thổ Khải quốc. Một thân chinh chiến xa trường lấy một ngàn đẩy lui một vạn khiến danh Chiến Thần vang xa. Cầm kì thi họa không gì không giỏi, là đối tượng ao ước của các tiểu thư khắp Tây Đô cớ gì nàng lại không muốn. Cũng lại là một chữ tình giống Đông Phương, Tịch Kỉ-thanh mai trúc mã của nàng vì nàng mà tử,nàng có thể gả cho ai khác ư? Vì thế nên nàng thà uống nước vong xuyên thủy qua cầu Nại hà cũng không muốn phản bội Kỉ Ca. Nhưng gia quyến nàng kịp thời cứu nàng, nhưng có thể cứu được tâm nàng sao? Không lâu sau nàng rời trần thế nhường lại cuộc sống lại cho Đông Phương Bạch, chỉ mong nàng chăm sóc tốt cho gia quyến của nàng gả cho ai nàng không can hệ.
Thấy tiểu thư chìm vào suy nghĩ, Liên Nhi không khỏi cảm khái, chỉ vì chữ tình mà một tiểu thư hoạt bát trở thành thế này, nhìn tiểu thư lạnh nhạt thật xót.
"Tiểu Thư, để nô tì phục vụ ngài thay y phục." Thấy ánh mắt mơ hồ của Đông phương Liên Nhi bồi thêm một câu "Ngài hãy quên Tịch thiếu gia, làm lại từ đầu. Dày vò bản thân như vậy ngài khiến mọi người trong phủ rất xót" Nghe vậy Đông Phương chỉ nhàn nhạt đáp một câu "Được. Ta quên" Nghe tiểu thư nói vậy Liên Nhi không ngừng hoan hỉ. "Thật tốt tiểu thư, giờ nô tỳ thay y phục cho người, lão thái thái muốn gặp người"
"Lão thái thái? Gặp ta có chuyện gì?" Đông Phương Bạch hỏi vẫn giọng lạnh nhạt nhàn nhạt thường ngày.
"Nô tỳ không biết chỉ nghe người báo lại".
"Được. Thay y phục cho ta" Đông Phương Bạch rời giường, sau khi rửa mặt xong tùy tiện chọn một y phục màu xanh ngọc, tóc vấn tùy vân điểm thêm cây trăm hoa phù dung màu đỏ tươi khiến khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nay thêm phần sắc sảo. Dùng xong bữa sáng, Đông Phương Bạch vịn tay Liên Nhi đến sảnh chính của phủ đã thấy lão thái thái cùng mọi người có mặt đông đủ, nàng bước tới thỉnh an theo quy củ " Bạch Nhi thỉnh an lão thái thái" sống nhờ lại thân thể người khác dù dung mạo có giống nhưng gia cảnh lại khác nhiều nếu không biết quy củ thì khó sống, cho dù võ công tuyệt thế thì sao, thân thể này đâu làm được cùng lắm thì chỉ có thể dùng phi châm bảo vệ.
"Không cần đa lễ, cháu ngoan của ta đến đây" tay lão thái thái vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Đông Phương Bạch cũng không đa lễ chi nữa tiến lại gần ngồi cạnh lão thái thái.
"Thấy con như vậy ta cũng yên tâm. Ta gọi con đến cũng là vì chuyện hôn sự" Nói đoạn bà nhìn sắc mặt của Đông Phương Bạch. Thực tình đứa cháu gái này bà rất thương, không thương sao cho được, nhan sắc đoan trang kiều diễm tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù mẫu thân mất sớm nhưng vẫn được dạy dỗ tử tế. Thanh mai trúc mã sớm tối bên cạnh nay đã mất, giờ lại phải gả cho Tứ Vương. Dù Tứ Vương có tốt đến mấy nhưng không có tình yêu, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân căng tràn sớm cũng thành kẽ lạnh lùng với thế gian. Thấy sắc mặt Đông Phương Bạch như cũ lão thái thái cũng yên tâm phần nào nói tiếp "Ta biết từ lâu con thương Kỉ Nhi nhưng giờ người đã không còn, thánh thượng ban hôn con với Tứ Vương Gia nếu con không thích ta cũng không ép nhưng gia đình ta chỉ là dòng dõi thư hương, thế lực trong triều cũng không lớn, hôn sự này khó có thể thoái thác" Câu trước nói không ép câu sau nói không thể thoái thác. Rốt cục lại vẫn là không thể không tuân theo ý vua. Kháng chỉ thì chỉ có chém đầu, Đông Phương tuy biết vậy nhưng cũng chẳng thế làm trái, đã sống lại trong thân thể này cũng nên chăm sóc tốt cho gia quyến của nàng. Sống ở đâu cũng không quan trọng dù gì nàng cũng không lien can đến ân oán giang hồ, đâu cũng vậy thôi.
"Lão thái thái nói vậy con cũng nên nghe theo, Kỉ Ca ở bên kia chắc cũng mong con hạnh phúc" Thấy Đông Phương Bạch thông suốt, lão thái thái vui mừng nắm chặt tay nàng nói "Phương Nhi, thật tốt". Không chỉ lão thái thái mà cả phủ ai cũng vui mừng. Người mừng vì Đông Phương Bạch quên chấp niệm cũ, người mừng vì thoát khỏi kiếp nạn này.
Hai mươi tháng chín là ngày thành thân của Đông Phương Bạch, cả phủ Đông Gia bận rộn tấp nập chuẩn bị cho hôn sự này. Sớm ngày thành thân, Đông phương bị lôi đi trang điểm, thay trang phục tân nương để lên kiệu hoa dù có là Đông Phương Bất bại ngày xưa cũng khó có thể chịu đựng việc này, thực sự rất mệt. Đầu đội mũ phượng thả khăn voan đỏ, một thân y phục đỏ rực Đông Phương bước lên kiệu hoa tiến Phủ Tứ Vương. Ngồi trên kiệu hoa, hai tay chắp trước eo ngay ngắn, nàng ngồi thẳng lưng nhắm mắt dưỡng thần. Có lúc nàng từng nghĩ có một ngày mình cùng Lệnh Hồ Xung cũng như vậy, nàng mặc y phục tân nương sánh vai cùng hắn đến lễ đường nên duyên vợ chồng sống đến đầu bạc răng long nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi. Bao lần nàng muốn quên đi chấp niệm cũ những đã sâu trong tim khó có thể buông được, nàng từ từ mở mắt lẩm bẩm nói "nên buông thôi".
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
18 chương
40 chương
38 chương
83 chương
217 chương