Khi thầy giáo là đại thần

Chương 11 : Đại thần, em yêu anh!

Phương Tuyết mới cảm thấy vui vẻ được một chút, chưa kịp gặm nhấm nốt đã thấy Minh Nguyệt phỉ báng cô. Tuyết tức giận đến đập bàn. Này, Thanh Cửu thì liên quan gì mà lôi cô vào? Không có khả năng thu hút được đệ đệ thì đổ cho cô làm cậu ta biến chất chắc? Thật là mặt dày mà! Lúc này, Phương Tuyết gõ gõ bàn phím. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Này bà cô già! Đã đẹp người rồi thì phải cố mà đẹp nết luôn đi. Cái dạng mã tốt mà trong thối nát như cô người ta gọi là vô dụng đấy! Bình hoa di động thì cũng để cho mọi người tôn trọng một chút chứ? Ngoài bệnh ảo tưởng vượt quá tầm kiểm soát ra cô còn cái vẹo gì nữa không? Ăn vạ à? Hay đổ oan? Tôi biết cô đang ở thời kì tiền mãn kinh, hoặc da mọc mụn người béo phì, nhưng cô cũng phải mở to mắt ra nhìn rõ ràng câu chuyện chứ? Cứ sử dụng mãi cái óc quả nho ngồi phán như thánh thế à? Đời chưa là gì, cô cũng chưa là gì đâu. Chấp nhận sự thật đi! Phương Tuyết nhanh chóng ấn nút enter, gửi hẳn lời thoại đến tất cả những người ở kênh [Đối diện]. Cô đang tức, vậy mà Minh Nguyệt lại tự dâng mình đến cửa cho cô xả street, tội gì lại không dùng? Tuyết đánh máy một tràng, trút tất cả nỗi bực dọc lên kẻ xấu số. Không quá vài giây sau, Thiên Kiếm đều ở trong trạng thái bảo trì. Minh Nguyệt đơ ra một thời gian, rồi khóc rống đến kinh thiên động địa. Phương Tuyết ngồi trước máy, không ngờ mình lại có miệng lưỡi chua ngoa đến độc mồm như vậy, cũng đứng hình. Mãi đến khi Trương Thanh Cửu ném một cái icon hoảng sợ, Phương Tuyết mới phục hồi tinh thần. Cô thầm nhủ:” Chắc mình nhiễm của thầy Ngô Quân.” Mà khoan, sao cô lại nhắc đến anh ta nhỉ? Cô thật lú lẫn, phải gạt anh ta ra khỏi đầu mà! [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Hoàng hôn trắng]: Tuyết Tuyết, cô thật quá đáng! [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Giang Giang nước chảy]: Sao cô lại nói tỉ Nguyệt như vậy? Cô thì hơn được ai? Vài người trong bang Thiên Kiếm cũng bắt đầu hùa theo, có tên còn muốn làm loạn. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Này, bà đây cũng nhịn nhiều rồi nhé! Đừng có được nước lấn tới. [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Ánh chiều tà]: Lên, giết hết tất cả cho ta! [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Được, muốn chém cứ chém, cùng lắm là ta đây cày lại. Nhào vô! *icon ngoắc ngoắc* Ngay lập tức, Phương Tuyết xuất ra thanh kiếm vàng cấp 9, chuẩn bị trong tư thế chiến đấu. Bên cạnh, Trương Thanh Cửu cũng lôi ra áo sắt cấp 12 cùng kiếm cấp 13, lấy đà xông vào trận chiến. Trương Thanh Cửu sử dụng kĩ năng tung người trong không trung, sau đó hoa lệ dùng vũ khí bổ vào đầu mấy tên trước mặt. Có lẽ do quá bất ngờ, hầu hết người Thiên Kiếm đều không phản ứng kịp, ngã quay đỡ dưới đất, trên mặt vẫn còn vương nét oán thán. Nhận ra sự nguy hiểm, Thiên Kiếm lập tức vực dậy tinh thần, chia nhau thành vòng tròn bao quanh Thanh Cửu cùng Phương Tuyết. Cô giơ kiếm lên trước ngực phòng thủ, ánh sáng chói lòa từ thanh kiếm vàng và đôi mắt nghiêm nghị làm nữ tử Tuyết Tuyết Hoàng Phương càng thêm uy vũ. [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Ánh chiều tà]: Tấn công! Vừa dứt lời, Ánh chiều tà liền phát ra chiêu công kích Hoa bay. Hàng ngàn cánh hoa giống như mũi tên bắn về phía Phương Tuyết. Cô nhanh nhẹn né tránh, đôi lúc phải dùng kiếm đỡ. Tuy vậy, số lượng hoa không có khuynh hướng giảm mà dần tăng lên làm Phương Tuyết than thầm không ổn. Trong khi đó, Trương Thanh Cửu cũng đang bận túi bụi với đám Thiên Kiếm. Thanh Cửu không phải là một tên nhãi nhép như ngày nào, thay vào đó là vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng cao thủ. Mặc dù vậy, một chọi nhiều cũng không phải lợi thế của cậu ta. Ban đầu, Thanh Cửu còn hăng hái đánh trả, nhưng sau mười phút không ngừng nghỉ, không thể phủ nhận là cậu ta đang đuối sức dần. Tốc độ chém giảm xuống rồi chậm lại, Trương Thanh Cửu khá khó khăn khi phải chống đỡ cả một bang hội chứ chưa nói gì đến tấn công. Cậu ta cứ liên tục lùi về phía sau, nhường đường cho Thiên Kiếm đánh tới. Bên cạnh, Phương Tuyết cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cô dùng chiêu Trấn Vương trong bí kíp Thiên hạ vô địch đã dành được trong nhiệm vụ Tương Mĩ lần trước, nhưng chưa có thời gian luyện nên cũng chỉ phát huy ở mức độ trung bình. Thi thoảng, vài cánh hoa sắc bén như lưỡi dao cứa vào người làm lượng máu của Phương Tuyết giảm xuống đáng kể. Phương Tuyết đang lo lắng không biết làm thế nào, lại thắc mắc đại thần vẫn chưa tới? Mà cô lại ý vào Ngô Gia rồi? Không, cô phải tự đứng lên bằng chính sức mình, không thể có thói dựa dẫm vào người khác. Bất chợt, Giang Giang nước chảy xông vào trận tuyến. Cô ta phi lên trước mặt Tuyết Tuyết Hoàng Phương, dùng cây đinh ba xiên vào người Phương Tuyết. Cô đang mải đối phó với Ánh chiều tà, căn bản không có thời gian chú ý đến xung quanh, nên khi bị tập kích liền ngỡ ngàng không kịp đỡ. Phương Tuyết nhìn rõ cây đinh ba sắp xiên vào bụng mình, thì lại thấy một bóng đen vụt đến. Sau một phút, cô chăm chú vào màn hình, Trương Thanh Cửu đang đứng chắn trước mặt cô, hứng trọn vũ khí của Giang Giang nước chảy. Phương Tuyết không ngờ Thanh Cửu lại có thể hi sinh vì cô. Nhìn bóng lưng của nam tử áo tím trước mặt, Tuyết thấy lòng có cái gì đó xôn xao, nhộn nhạo. Giang Giang nước chảy cười khẩy một cái rồi rút cây đinh ba, Thanh Cửu yên lặng ngã xuống đất, mà Phương Tuyết cũng thu hồi lại vũ khí, ngồi cạnh xác Thanh Cửu. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Cảm ơn đệ đã cứu ta. [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Không có gì, đó là trách nhiệm của đệ. Đệ phải bảo vệ tỉ. Phươg Tuyết nhìn chằm chằm vào từ bảo vệ, bất giác khóe môi nở ra một nụ cười. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ừ, giờ đệ chết, ta cũng không có khả năng chống trả. Chi bằng chúng ta cùng hồi sinh? Hỏi xong, cô cũng không cần để ý Trương Thanh Cửu trả lời thế nào, mở kênh [Đối diện] nói với bọn Minh Nguyệt. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Giết ta đi! [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Hoàng hôn trắng]: Ồ, thật cảm động. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Hoàng hôn trắng lập tức giống yêu quái, lấy trong túi bảo vật một dải lụa trắng như tuyết. Bằng phương pháp điều khiển, dải lụa vô tri trở thành một con rắn ngoằn ngoèo, quấn quanh cổ Phương Tuyết rồi nhấc bổng cô lên không trung. Tuy là game, nhưng nhìn nhân vật của mình bị rút cạn không khí đến mức tắt thở, Phương Tuyết không thể không đau lòng. Đang trong lúc bi quan, thanh máu chỉ còn 10%, một lưỡi giáo phóng như bay đến, cắt đứt dải lụa làm Phương Tuyết mất đà ngã xuống. Với sinh mệnh sắp tàn, chỉ cần một cú rơi cũng đủ làm Tuyết Tuyết Hoàng Phương mất mạng. Cô ngồi sụp trước màn hình, trong tay là con chuột sẵn sàng nhấn vào nút hồi sinh. Năm giây rơi xuống đất dài như năm thế kỉ. Phương Tuyết đau lòng, hẳn là lần này sẽ làm cô rớt cấp. Tuyết Tuyết Hoàng Phương thì vẫn cứ rơi tự do, lúc mông sắp chạm đất thì có ai đó đỡ lấy. Một nam tử áo xanh lam với chất liệu vải quý hiếm, khuôn mặt đẹp mà nghiêm nghị đang ôm một nữ tử áo trắng vào lòng. Cảnh tượng mờ ám và sinh động làm ai cũng phải rơi lệ. [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Ai dám đả thương người của ta? [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Minh Nguyệt]: Đó là những gì cô ta phải trả vì cướp Thanh Cửu của tôi. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Tôi chưa bao giờ là của cô. [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Minh Nguyệt]: Nói dối, chàng không có nương tử, chàng không thể là gay. Chàng yêu Tuyết Tuyết Hoàng Phương nên mới nói vậy để bảo vệ cô ta đúng không? [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với con gái. [Đối diện][Thiên Kiếm][Tứ đại mĩ nhân][Minh Nguyệt]: Ta không tin. Mắt chưa thấy tai chưa nghe, ta không tin chàng nói. Minh Nguyệt chưa dứt lời, hệ thống liền thông báo Trương Thanh Cửu tung ra một vạn đóa hồng làm xoay chuyển trời đất. Sắc màu tràn ngập khắp nơi, tạo nên một khung cảnh lãng mạn. [Thế giới][Trương Thanh Cửu]: Đại thần, em yêu anh!