Khi thầy giáo là đại thần

Chương 12 : Tính dở quẻ của đại thần và cách tán gái của ngô quân

Phương Tuyết té ghế, đại thần choáng váng, Thiên Kiếm trên đầu có mấy ngôi sao. Bên [Đối diện] im phăng phắc, ngược lại, bên [Thế giới] như nổi lửa. [Thế giới][Hòa thượng][Đường Tăng]: Aaaa, Trương Thanh Cửu tỏ tình với đại thần. *icon sung sướng* [Thế giới][Thúy Kiều]: Xúc động dạt dào, xúc động nghẹn ngào. *icon chấm nước mắt* [Thế giới][Mộng Mị][Hoa Hồ Điệp]: Trai đã hiếm tại sao chúng nó lại còn yêu nhau? Đại thần của ta, Thanh Cửu của ta... [Thế giới][Tân thủ][Vàng ngọc kim cương đá quý]: Không thể nào. [Thế giới][Tân thủ][Ly Ly]: Òa. *icon khóc lớn* [Thế giới][Kiếm Thánh][Cầu Vồng]: Lão đại, từ bao giờ người lại... [Thế giới][Kiếm Thánh][Ám Ảnh]: Ngô Gia, ngưoi có hứng thú với chuyện đấy từ bao giờ vậy? [Thế giới][Kiếm Thánh][Mãi sau này]: Chúc mừng cặp đôi mới. *icon vỗ tay* [Thế giới][Kiếm Thánh][Nhà ba người]: Ai là phu quân? Ai là nương tử? [Thế giới][Kiếm Thánh][Phượng hoàng lửa]: Hỏi ngu, không thấy anh anh em em rõ ràng tình cảm thế kia à? ... Hầu như bang Kiếm Thánh đều lên góp vui rôm rả. Mọi người đểu có tâm trạng hóng hớt, duy chỉ có mấy người trong cuộc thì không. Minh Nguyệt không biết do quá xấu hổ, hay không biết nói gì mà lập tức out ngay khỏi game. Đầu đàn đã ra đi, Giang Giang nước chảy, Hoàng hôn trắng cùng Ánh chiều tà cũng không có lí do gì phải ở lại. Nick của 3 người lần lượt chuyển thành màu xám. Còn lại Phương Tuyết, Ngô Gia cùng Thanh Cửu đang đứng trên những cánh hoa vương vãi khắp nền đất như một đống rác. Hòa quyện vào đó là hai cặp mắt nhìn nhau tóe ra tia lửa điện của nam tử áo tím và áo xanh. Phương Tuyết đang nằm trong lòng đại thần, dưới đất là Thanh Cửu đang nằm lê lết. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Sư phụ, thả đồ đệ xuống được rồi. Ngô Gia cũng không có ý kiến, thả lỏng cho Phương Tuyết tự xuống. Anh lôi trong túi đồ của mình một bình nước trắng, chìa ra trước mặt cô. [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Uống đi. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Cái gì thế? [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Thuốc hồi máu. Tuyết Tuyết Hoàng Phương đang định sử dụng bình nước, thì chợt, tay cô như khựng lại. Ánh mắt cô lia về phía góc màn hình, nơi có người đang nằm sõng soài ở đó. Cô nhanh chóng chuyển thuốc cho Thanh Cửu. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Cửu Cửu, đệ uống đi. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Sao tỉ không dùng? [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ cứu ta, ta nợ ơn đệ. Đại thần đứng một bên bị coi như không khí, đang nhìn Phương Tuyết và Thanh Cửu với ánh mắt không mấy dễ chịu. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Chúng ta chia một nửa thuốc nhé! [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ừ, đệ uống trước đi. Nói rồi, Trương Thanh Cửu cũng không khách khí mà nhận lấy, tu một ngụm. Thanh máu lập tức lên 50%, hình ảnh nam tử sam y tím bỗng chốc đứng thẳng trên mặt đất, tay cầm quạt phe phẩy. Phương Tuyết cũng sử dụng nốt chỗ thuốc còn lại. Ngô Gia nhìn, mặt hằm hằm như sát thủ. Mãi đến khi Phương Tuyết nhớ ra đại thần, mới gửi cho anh một tin nhắn. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Sư phụ à, cảm ơn! [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Thuốc ta cho, vậy mà đồ đệ dám đưa cho người khác? [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ách, nhưng Cửu Cửu là người cứu ta. [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Ta không cứu ngươi chắc? Trương Thanh Cửu, tiền thuốc đâu? [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Này, đại thần, anh cũng quá hẹp hòi đi? [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Ta không biết, ngươi uống thì ngươi phải trả. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Được, bao nhiêu? [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Ba mươi vạn kim tiền. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Ăn cướp à? Thuốc hồi máu cũng chỉ có hai mươi vạn kim tiền chứ mấy? [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Thuốc đúng là chỉ có hai mươi vạn, nhưng thời gian ta lấy thuốc ra khỏi túi cũng đáng giá mười vạn. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]:... [Đối diện][Trương Thanh Cửu]:... [Đối diện][Trương Thanh Cửu]: Giờ ta không có tiền. Đợi vài ngày nữa đi. [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Ta muốn tiền trao cháo múc. Ngay và luôn. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Cửu Cửu, đệ lấy thân trả nợ là được rồi. [Đối diện][Trương Thanh Cửu]:... [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]:... Phương Tuyết ở bên kia màn hình, đang sung sướng cười toe toét. Cô tự khen mình thông minh vì đã tạo điều kiện cho hai nam tử phát triển tình cảm. [Đối diện][Kiếm Thánh][Đại thần][Ngô Gia]: Thôi được, ta cho ngươi nợ. Giờ ta có việc. Đồ đệ tự đánh quái. [Đối diện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Dạ được. Ngô Gia nghe cô nói cũng yên tâm, out khỏi game. Phương Tuyết cũng chán, không muốn làm gì, chỉ đứng một chỗ nói chuyện với Thanh Cửu. [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Tỉ tỉ, mà tỉ là người ở đâu? [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ta sống ở thành phố D. Còn đệ? [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Ồ, thật trùng hợp, đệ cũng thế. Đệ đang bảo lưu kết quả ở đại học C. Cái gì? Phương Tuyết chồm lên. Cậu ta cũng đại học C, cùng trường với cô? [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Tỉ cũng học đại học C này, năm 3 khoa báo chí. [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Đệ học ngành công nghệ thông tin, sắp đi học trở lại rồi. Mà anh đệ cũng đang ở trường đấy. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ai thế? [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Ha ha, đệ không nói đâu. Nghe nói trường tỉ đang chuẩn bị tập kịch cho Liên hoan đúng không? [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Sao đệ biết? [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: Chúng ta gặp nhau nhé? Đằng nào đệ cũng đến giúp mọi người tập luôn. Phương Tuyết hơi phân vân. Gặp mặt ngoài đời? Cô chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ đi xa ngoài trò chơi, nhưng coi Cửu Cửu là đệ đệ tốt, cô vẫn đồng ý. [Trò chuyện][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Bao giờ đệ qua? [Trò chuyện][Trương Thanh Cửu]: 5h chiều hôm sau nhé? Phương Tuyết xem lại lịch học, cũng thấy trống nên đồng ý. Tám với Thanh Cửu chán chê, lúc sau, Phương Tuyết cũng tắt máy tính, làm nốt bài trên lớp. Điện thoại rung lên. “Thầy Quân đây, em ngủ chưa?” Phương Tuyết nhắn một dòng cụt ngủn:” Có việc gì thế thầy?” Ngô Quân: “Lưu số của tôi vào.” Phương Tuyết: “Có mỗi thế?” Ngô Quân: “Ừ.” Phương Tuyết bóp trán, thầm than thở:” Thầy rảnh rỗi à? Hay thừa tiền?” Cô ngán đến độ không buồn nhắn lại, nhưng bên kia, Ngô Quân thì vẫn cứ tiếp tục gửi. Ngô Quân: “Em ngủ chưa?” Phương Tuyết: “Em chưa. Đang học dở.” Ngô Quân: “Có bài nào không hiểu không?” Phương Tuyết: “Em vẫn tự làm được.” Ngô Quân: “Ừ.” Phương Tuyết cảm thấy trên đầu có mấy vạch. Anh thật là làm phiền cô mà! Ngô Quân: “Em ngủ chưa?” Phương Tuyết: “Đã bảo em chưa. Em đang học.” Ngô Quân: “Ừ” Đến khi tin nhắn tiếp theo gửi tới, vẫn câu hỏi “Em ngủ chưa”, Phương Tuyết cảm thấy đầu bóc khói đến độ muốn đập cái điện thoại. Kiềm chế lắm, cô mới dẹp sách vở sang một bên rồi lên giường nằm. Ngô Quân ở phía bên kia, đoán chắc cô gái nhỏ đang phồng mồm trợn mắt, rồi lại thấy cô không trả lời, liền mỉm cười gửi đi một tin nhắn. “Chúc ngủ ngon!”