Khai Quốc Công Tặc
Chương 203 : Tiết thu (5)
- Đại đương gia nói là?
Vương Ma Tử trợn tròn mắt, da mặt run rẩy co rút thành một đoàn. Vài canh giờ trước Trương Kim Xưng còn ở trước mặt mọi người nhấn mạnh quân kỷ, nhưng bây giờ lại lén dặn dò hắn cố gắng giết người phóng hỏa. Điều này thay đổi quá lớn, quả thực hắn có chút không theo kịp tiết tấu.
- Cho ngươi tới Hà Đông làm nghề nghiệp chính của chúng ta, giết người phóng hỏa!
Trương Kim Xưng bất mãn liếc xéo hắn một cái, hậm hực nói. Đần độn như vậy còn dám tranh giành địa vị với đám thanh niên, đổi lại là bất kỳ kẻ nào trong đám Trình Danh Chấn, Đoạn Thanh, Vương Nhị Mao, chỉ cần nghe mình nói thoáng qua khẳng định đã hiểu được rốt cuộc là ý tứ gì.
Không nhắc nhở còn tốt, càng nhắc nhở Vương Ma Tử càng cảm thấy trời đất xoay tròn:
- Ban ngày lão Trương ngươi còn...?
- Tên đầu heo nhà ngươi! Tại sao Trương Kim Xưng ta lại có một huynh đệ như ngươi kia chứ!
Trương Kim Xưng hung hăng đá cho đối phương một cước, hận không thể moi tim Vương Ma Tử ra ngoài nhìn xem có phải làm từ gỗ mục không.
- Cự Lộc trạch là sào huyệt của chúng ta, các vùng xung quanh nó trong tương lai đều là căn cơ của chúng ta, đương nhiên không thể tùy tiện cướp đoạt. Mà phía tây Thái Hành sơn, chúng ta không phải cố kỵ gì cả hơn nữa vẫn còn chưa biết nơi đó sẽ là địa bàn của ai, chúng ta còn cần phải khách khí sao. Ngươi tới đó thỏa sức cướp bóc, đốt phá, quân kỷ ta chỉ quan tâm mặt đông Thái Hành sơn, vượt qua Thái Hành sơn thì hoàn toàn vô tác dụng!
- Vậy cũng được, thỏ không ăn cỏ gần hang!
Vương Ma Tử híp đôi mắt tam giác nhiều ít đã hiểu được dụng ý của Trương Kim Xưng. Đối với quân kỷ mới hắn là kẻ phản đối mạnh mẽ nhất, làm cường đạo không giết người cướp của thì còn gọi là cường đạo nữa sao? Mà sự sắp xếp này của Trương Kim Xưng lại vừa khéo hợp với lòng hắn, một mình ra quân, thích làm gì thì làm nấy không có mục tiêu cụ thể cũng không có nhiệm vụ cụ thể. Loại chuyện tốt này đi đâu mà tìm chứ? Rốt cuộc vẫn là đại đương gia hiểu rõ tâm trạng của lão huynh đệ!
Trương Kim Xưng quả thực hiểu rõ Vương Ma Tử suy nghĩ gì tuy nhiên tâm tư của lão thì Vương Ma Tử căn bản không thể đoán được.
- Sau khi ngươi vượt qua Thái Hành sơn, chú ý an toàn của bản thân đừng cậy mạnh, không đánh được thì lùi lại, chạy về một mẫu ba tấc đất của chúng ta, ta nhất định có thể đỡ được cho ngươi!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Vương Ma Tử liên tục vâng dạ, e sợ Trương Kim Xưng một lần nữa đổi ý. Tính khí của lão huynh đệ hắn biết, chủ ý đưa ra cực nhanh mà thay đổi cũng cực nhanh.
- Tối nay tôi lập tức lên đường, đảm bảo quấy cho Thượng Đảng quận long trời lở đất! Huynh và Ba Lạt ca cứ chờ mà xem đi.
Đỗ Ba Lạt trừng mắt nhìn hắn, mặc dù rất bất đắc dĩ với bộ dáng tiểu nhân vênh váo đắc ý đó nhưng vẫn quan tâm dặn dò:
- Đừng ham huyện thành, phủ thành, đánh vài bảo trại là đủ. Tường thành của huyền thành và phủ thành quá cao, đợi ngươi đánh vào rồi viện quân của người ta cũng đánh giết tới nơi.
- Tôi làm gì có bản lãnh mà đánh huyện thành, binh khí vừa tay, khôi giáp đều nằm ở trong tay con rể lão cả! Chỉ dựa vào liêm đao, cán cuốc trong tay tôi cũng chỉ đứng ngoài thành trông vào thôi!
Vương Ma Tử căn bản không biết tốt xấu, phẫn nộ oán hận.
- Người như ngươi thật không biết đủ.
Trương Kim Xưng vỗ hắn một cái, cười cắt ngang:
- Vài tên các ngươi kiếm được chỗ tốt, đã khi nào phân chia cho Tiểu cửu chưa? Tiểu cửu nhà người ta dùng mạng đổi lại đám vũ khí vừa tay đó, sao có thể đến phần các ngươi được?
- Có bản lãnh thì tự mình đi cướp đi, chúng ta nhất định không tranh đoạt với ngươi!
Đỗ Ba Lạt tức giận lỗ mũi bốc khói, chế nhạo:
- Chỉ là đừng để cho người ta bắt được, lúc đó lại hại ta phải tới cứu ngươi!
Trong mấy lần hành động đơn độc gần đây nhất, Trình Danh Chấn cướp được từ trong tay quan quân một lượng lớn vũ khí chất lượng tốt như áo giáp, giáo dài, mạch đao, cung tốt. Mỗi lần có thu hoạch hắn đều phân chia ra làm ba phần, lấy ba thành hiếu kính đại đương gia Trương Kim Xưng, bốn thành phân chia cho quân đội trong vài lão doanh trại khác, chỉ lưu lại ba thành cuối cùng trang bị cho thuộc hạ của mình. Bởi vậy, từ Trương Kim Xưng cho đến các vị trại chủ khác đều thu được chỗ tốt từ Trình Danh Chấn, ăn đồ của người thì ngậm miệng chặt. Vương Ma Tử thêu dệt chuyện ở việc phân chia chiến lợi phẩm thuần túy là không biết tốt xấu, lấy oán trả ân, không chỉ khiến cho Đỗ Ba Lạt một bụng tức giận không thoải mái mà ngay cả Trương Kim Xưng cũng không đứng về phía hắn.
- Đánh thì đánh, huynh đệ dưới tay lão tử không phải đất bùn.
Vương Ma Tử không chiếm được sự ủng hộ, chỉ đành hậm hực từ bỏ.
- Vùng Hà Đông béo tốt kia lão tử ăn bụng no căn miệng đầy dầu mỡ, khi đó các ngươi ngàn vạn lần đừng đỏ mắt thòm thèm!
Nói xong, hắn không còn tâm trạng nào uống rượu tiếp nữa, đặt vò rượu xuống bàn, thuận tay xé một cái đùi gà cho vào miệng, thản nhiên bỏ đi.
Lúc này đã gần sang giờ hợi, đại đa số lâu la đã đi ngủ. Sau khi nghe được mệnh lệnh của trại chủ nhà mình, không ít tiếng mắng chửi hùng hổ bò dậy thu thập trang phục vật dụng, lương khô chuẩn bị xuất phát.
Sớm đã có người mang tin tức báo cho Trình Danh Chấn khiến cho hắn giật mình kinh hãi, có lòng đi tìm Trương Kim Xưng khuyên can lão nhưng suy nghĩ một hồi thì yên lặng quay trở lại trước bản đồ.
- Đại đương gia cũng thật là!
Đám người Đoạn Thanh, Chu Lễ Hổ, Trương Trư Bì, Hàn Cát Sinh, Vương Nhị Mao đang ở trong doanh trại Trình Danh Chấn thương nghị an bài hành động lần tiếp theo, nghe được Trương Kim Xưng đột nhiên thay đổi mệnh lệnh trong lòng đều phẫn hận bất bình.
- Nhất định là tên Vương Ma Tử kia lại đánh rắm trước mặt đại đương gia!
Trương Trư Bì lăn lộn ở Cự Lộc trạch thời gian lâu nhất, cũng là kẻ hiểu rõ nhất về tình hình nội bộ của Trương gia quân, cười lạnh vài tiếng thấp giọng đề nghị:
- Nếu như cửu trại chủ không tiện xuất hiện thì để tôi đi tìm ngũ đương gia. Vương Ma Tử sợ nhất là ngũ gia, mỗi lần mượn rượu làm càn đều bị ngũ gia hung hăng thu thập!
- Bản thân đại đương gia không động tâm thì người khác có đâm chọc cũng có tác dụng gì?
Vương Nhị Mao cười lạnh liếc xéo Trương Trư Bì, một lời vạch trần huyền cơ. Sau khi đuổi Chu Trữ đi hắn giống như biến thành một người khác, thay đổi đầu tiên đó là bộ dáng cợt nhả trước kia, hoặc là không nói năng gì, một khi nói đều không để lại đường lui.
Đám tướng lĩnh im lặng thừa nhận, đều hiểu được Vương Nhị Mao nói đúng điểm chính. Quả thực Trương Kim Xưng cực kỳ tin dùng đám thanh niên Trình Danh Chấn nhưng đồng thời, lão ta còn có ý đồ mượn dùng đám lão huynh đệ kiếm chế sự quật khởi của đám người mới. Thủ đoạn này không tính là cao minh cũng không đẹp, cuối cùng bị mọi người dễ dàng nhìn thấu, khiến cho lòng người không thoải mái.
Trong lòng Trình Danh Chấn vô cùng rõ ràng đối với chuyện đã xảy ra, khẽ cười quét mắt nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người đều vô cùng uể oải thì lắc đầu, thấp giọng nói:
- Tôi đang định đề nghị với đại đương gia phái người chủ động đánh sang Hà Đông đấy, thật không ngờ tứ đương gia lại đi trước một bước. Vậy càng tốt, thôn xóm của Thượng Đảng quận không nhiều, tứ đương gia mang theo huynh đệ của ông ta tới đó đủ để quấy cho vùng tây Thái Hành sơn long trời lở đất. Nếu như quan lại hai vùng Hà Đông và Hà Bắc không ngừng cấp báo về triều đình, Phùng Hiếu Từ cho dù có người trong triều chống đỡ khẳng định không thể tiếp tục chống đỡ, chỉ cần lão ta rời khỏi Lê Dương thì kế hoạch của chúng ta đã hoành thành được một nửa!
Nhìn thấy người chịu ủy khuất đã tình nguyện nhẫn nhịn, cơn tức trong lòng mọi người cũng dần dần tiêu tan. Dù Trương Kim Xưng có làm không đúng đi nữa thì ông ta vẫn là đại đương gia của chi đội ngũ này, cơ nghiệp của Cự Lộc trạch là do lão ta và một đám lão gia hỏa sáng lập nên, mọi người chỉ chịu chút thiệt thòi nho nhỏ thì nhịn đi.
- Phùng Hiếu Từ là lão tướng dày dặn kinh nghiệm, tuy răng lần trước thua thiệt ở trong tay chúng ta nguyên nhân chủ yếu là bởi vì coi thường khinh địch. Lần trước lão ta lùi lại quá nhanh, huynh đệ dưới trướng căn bản không bị thương tổn đến gân cốt. Lần này chúng ta nghênh ngang trêu chọc lão ta như vậy...
Trương Trư Bì không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề Vương Ma Tử dẫn quân tây tiến, chỉ vào bản đồ nhỏ giọng phân tích.
- Nhất định là khúc xương cứng. Không phải là khúc xương cứng thì làm sao chứng minh được hàm răng của chúng ta tốt?
Vương Nhị Mao cười lạnh cắt ngang, hai tay chắp trước ngực căn bản không đặt nguy hiểm phía trước vào mắt.
- Tôi lo lắng là lão ta cũng có ý nghĩ như vậy!
Trương Trư Bì mỉm cười, tiếp tục bổ sung:
- Nếu lão ta muốn một mẻ tóm gọn chúng ta thì nhất định sẽ không hành động đơn độc. Ngụy Chinh và Ngụy Đức của Vũ Dương quận ở đó đã lâu trong tay không ít quận binh, Thanh Hà Dương Thiện hội có lẽ cũng sẽ thừa cơ xuất binh! Chỉ một mình Phùng Hiếu Từ căn bản không đáng sợ, một khi chân chính giao chiến chúng ta sẽ phải lấy một đánh ba.
- Trương lão ca vẫn thích nâng chí khí kẻ địch, diệt uy phong bên mình như vậy!
- Đơn giản là binh tới tướng đỡ, chúng ta há sợ kẻ nào tới?
Mọi người bị lời phân tích của Trương Trư Bì làm cho rùng mình, mồm năm miệng mười phản bác.
Trương Trư Bì không hề tức giận, mỉm cười đợi Trình Danh Chấn giải thích nghi hoặc cho mình. Trình Danh Chấn trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng nói:
- Trương lão ca nói đích xác có đạo lý nhưng trận này chỉ sợ đánh nhỏ, đánh lớn lại không đáng sợ. Dương Thiện hội từng chịu thiệt thòi ở trong tay chúng ta, cho dù chạy tới trợ uy cũng không dám dễ dàng xông lên tuyến đầu. Ngụy Chinh và Ngụy Nguyên Trường đều là loại khó nhằn, chẳng qua dựa vào kinh nghiệm giao tranh trước đây giữa chúng ta và hai người bọn chúng mà xem thì bọn chúng bị Nguyên Bảo Tàng khống chế, căn bản không thể tự quyết định. Mà Nguyên Bảo Tàng chẳng qua chỉ là một tên cẩu hùng trong ổ, không nở rời khỏi một mẫu ba tấc đất nhà mình. Cho dù hắn có chạy ra cũng sẽ cẩn thận vô cùng, không muốn thay Phùng Hiếu Từ làm tiên phong đâu. Cho nên trước khi hai nhà kia không tới trợ uy Phùng Hiếu Từ tình thế bất ổn còn có cơ hội rời đi. Nếu như quận binh Thanh Hà và Vũ Dương quận đều tới rồi, Phùng Hiếu Từ chắc chắn phải chết!
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
316 chương
35 chương
128 chương
13 chương