Tiểu " Đệ Đệ" của hoàng Đế
Chương 1 : Tiểu
Bảo Bảo đã chết.
Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án.
Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết.
Thật là bi thảm!
Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi.
Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt.
Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói.
Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không sai biệt là bao, lớn lên cực kỳ đáng yêu.
“Diêm La đại nhân, ngài thật đẹp nha.”
Đơn thuần Bảo Bảo hâm mộ nói, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trắng của Diêm La Vương, ảo tưởng muốn cắn lấy một cái để xem xem có hương vị gì, non mềm như vậy, nhất định cũng ăn ngon như bánh bột lọc ha.
Nghĩ đến mỹ vị của bánh bột lọc, bé không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bé từ nhỏ đến lớn, chỉ ăn qua bánh bột lọc một lần duy nhất, lần đó bé nhặt được cũng do tiểu hài tử của một kẻ có tiền không thèm ăn nữa mà quăng xuống đất.
Hương vị điềm điềm, thơm thơm, bé đều không nỡ ăn, chỉ cắn một cái liền dấu đi, nhưng cuối cùng lại bị một tên ăn mày cường tráng khác đoạt đi, bé vì thế đã khóc rất lâu, loại hương vị ấy làm cho bé yêu thích vô cùng.
“Ngươi chính là Bảo Bảo sao?”
Diêm La Vương lên tiếng, thanh âm điềm điềm tinh tế, làm cho Bảo Bảo một hồi mê đắm, lại nhớ đến bánh bột lọc.
“Ngươi là Bảo Bảo sao?”
Gặp câu hỏi không được trả lời, Diêm La Vương có chút tức giận, lặp lại một lần nữa.
“Dạ…”
Bảo Bảo sợ đến gật cả đầu, khuôn mặt của bé vừa nhỏ vừa đẹp, chỉ có bàn tay hơi lớn, con mắt vừa to vừa đen lại rất sáng, lông mi thật dài chớp chớp, lã chã chực khóc.
“Này, ngươi đừng khóc a…”
Phát hiện người quỳ dưới điện bị mình dọa đến mức sắp khóc, tiểu Diêm Vương thần tình luống cuống, hôm nay phụ thân của hắn lên trời làm công sự, tất cả các việc đều đôi cho hắn xử lý, hắn vốn không có kinh nghiệm gì, gặp phải loại chuyện này, thật không biết nên làm gì.
Lên tiếng an ủi ngược lại còn làm cho nước mắt của Bảo Bảo rơi xuống, tiểu Diêm Vương quýnh lên, cũng không quan tâm cái gì là tôn ti, chạy xuống điện dỗ dành bé.
Đồng dạng là hài tử nên cũng rất dễ kết giao, không lâu sau, một thần một quỷ liền sôi nổi lên.
Bảo Bảo thật cao hứng khi có một người bạn, bé từ nhỏ đã phải sống trong cảnh cô độc, có được bạn bè luôn luôn là ước mơ lớn nhất của bé, mà tiểu Diêm Vương cũng vì thân phận cao quý nên người trong phủ đều đối với hắn vô cùng cung kính, một tiểu hài tử như hắn luôn phải chịu cảnh sống trong sự buồn bực như vậy, do đó, khi tìm được một người không sợ hắn, tự nhiên liền thân mật.
“Ngươi như thế nào lại chết a?”
Chơi cứ chơi, miệng vẫn cứ nói, tiểu Diêm Vương theo thông thường mà hỏi, trên thực tế những thông tin sinh tử này đều được ghi chép lại trên sổ, không cần hỏi hắn cũng sẽ biết.
“Bị xe ngựa tông chết.”
Bảo Bảo thành thực trả lời, cắn lấy điểm tâm tiểu Diêm Vương vừa mới cho hắn, ăn thật ngon nha.
“A, bị xe ngựa… Khoan đã, chờ chút, ngươi nói, ngươi là bị xe ngựa tông chết!?”
Tiểu Diêm Vương lắp bắp kinh hãi, là hắn nhìn lầm rồi ư, vì sao trên sổ lại ghi hắn bị bảng hiểu rơi xuống đập chết?
“Đúng vậy, chiếc xe ngựa chạy thật nhanh nha, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi…”
Không biết tính nghiêm trọng của sự việc, Bảo Bảo chỉ lo ăn lấy điểm tâm, không có chú ý tới sắc mặt của tiểu Diêm Vương đã bắt đầu chuyển xanh.
“Tiểu Hắc tiểu Bạch! Đây là thế nào hả!?”
Hắn lập tức gọi Hắc Bạch vô thường, tra rõ chân tướng của sự việc.
Không được gọi ta là tiểu Hắc (tiểu Bạch).
Hai vị quỷ sai rất muốn kháng nghị, nhưng đối với chủ nhân tương lai, bọn họ lại không dám mở miệng, chỉ có thể ở trong lòng lén ai oán.
Sau một lúc điều tra, Hắc Bạch vô thường cũng trắng không còn chút máu, trời ạ, sẽ không là… Bắt nhầm người đi!?
Bọn họ vội vã lật lại sổ sinh tử, xác nhận chính mình thật sự gạch sai tên rồi!
Vậy người kia là ai!?
Bọn họ nhìn chăm chú vào Bảo Bảo, như muốn dùng ánh mắt đem người nuốt vào, làm cho Bảo Bảo rụt rụt thân thể, thật đáng sợ nha, chẳng lẽ bọn họ đói bụng sao? Đơn thuần Bảo Bảo khó hiểu, tự hỏi lấy vấn đề này.
“Trời ạ!”
Sau một lúc tìm tòi, Hắc vô thường cuối cùng tại sổ sinh tử tìm được tên Bảo Bảo.
“Đứa bé… Đứa bé này…”
Hắc vô thường khuôn mặt lại chuyển đen, thanh âm run rẩy, tuy nhiên mặt hắn vốn cũng rất đen, lại thêm cái này, càng giống than đen, làm cho Bảo Bảo nhịn không được cười lên.
“Tìm được rồi sao?”
Bạch vô thường cùng tiểu Diêm Vương lập tức tiến lại gần, sau khi thấy rõ bản ghi chép, cũng cứng ngắc lại.
Sổ sinh tử viết:
Bảo Bảo, hoàng hậu của Thiên Thần hoàng triều, hưởng thọ 87 tuổi!
“Không thể nào…”
Hắc Bạch vô thường gượng cười, bọn họ chẳng những gạch nhầm tên, lại còn gạch ngay cái người không thể động vào!
Tên ăn mày gầy còm này, cư nhiên sau này sẽ trở thành hoàng hậu!
Như vậy là bọn họ đã phạm vào giới luật của trời mất tiêu rồi! Nếu như chỉ là râu ria, người thường, miễn cưỡng còn có thể tránh được một kiếp, nhưng đối phương lại là hoàng hậu, là thiên mệnh, tội này, bọn họ không thể đảm đương nổi a!
“Tiểu Diêm Vương, người nhất định phải cứu lấy chúng ta!”
Hắc Bạch vô thường lập tức quỳ xuống, ôm lấy tiểu Diêm Vương cầu cứu, tiểu Diêm Vương cũng không biết làm sao, hắn muốn cho Bảo Bảo hoàn dương, nhưng địa phủ một khắc bằng một ngày ở nhân gian, dù gì đã qua vài canh giờ, nhân gian chỉ sợ đã qua mấy ngày, thân thể của Bảo Bảo chắc chắn không thể dùng được nữa!
Bây giờ làm sao cho phải đây!?
Tính thời gian, Diêm Vương từ trên thiên đình cũng gần trở lại rồi, nếu cho phụ thân biết xảy ra chuyện này, ba người đều không có quả ngon để ăn.
Được, trước tiên phải tiễn hắn đi đã, đúng rồi!
Tiểu Diêm Vương linh quang lóe lên, Bảo Bảo không phải hoàng hậu ư, số mạng tự nhiên cùng người thường bất đồng, huống chi cơ thể của thiên tử chính là cực dương, chỉ cần làm cho Bảo Bảo nhập vào trên người của thiên tử là được.
Tuy nhiên thiên tử chính là long dương, quỷ không thể nào lại gần thân thể của hắn, nhưng hoàng hậu trời sinh đã cùng hắn tương phụ tương thừa, cho dù Bảo Bảo có ám vào cũng sẽ không có bài xích.
Cứ như vậy đi!
Tiểu Diêm Vương cùng Hắc Bạch vô thường thương lượng xong, đều đồng ý, tuy nhiên lúc thực hiên sẽ có một vài vấn đề nhỏ, bất quá trước bảo trụ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!
Phân phó Hắc Bạch vô thường đi chuẩn bị, tiểu Diêm Vương bắt đầu công cuộc lừa gạt Bảo Bảo.
“Bảo Bảo à, ngươi có muốn trở lại nhân gian không?”
Bảo Bảo trợn tròn con mắt, khó hiểu hỏi lại hắn, bộ dáng thiên chân khả ái này, làm cho tiểu Diêm Vương cảm thấy có vài phần tội lỗi, nhưng nghĩ lại, hắn cái này là vì đền bù lỗi sai, cũng là thành toàn một đoạn nhân duyên, nghĩ đến đây thì ổn hạ tâm, đúng là hoa ngôn xảo ngữ tự dối bản thân.
“Sẽ có rất nhiên món ăn ngon đó nha, có các loại điểm tâm này, còn có tình nhân của ngươi sẽ sủng ngươi…”
Tiểu Diêm Vương nói rất ba hoa chích chòe, có cái gì đều mang ra dùng, mục đích cũng vì muốn Bảo Bảo động tâm.
“Thật vậy chăng?”
Bảo Bảo tâm có chút động, sẽ có tình nhân yêu thương nó… Nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng được quan tâm qua, thật muốn biết được người sủng sẽ có cảm giác gì…
“Đương nhiên!”
Tiểu Diêm Vương chém đinh chặt sắt khẳng định.
“…Được rồi…”
Do dự một hồi, cuối cùng không cưỡng lại được hấp dẫn, Bảo Bảo cứ như vậy rơi vào quỷ kế của tiểu Diêm Vương…
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
93 chương
9 chương
31 chương
9 chương
101 chương
84 chương
10 chương