Khai Quốc Công Tặc

Chương 192 : Đằng uyên (27)

Đoàn Thanh, Hồng Lăng và nam nữ lâu la đang lén lút trốn ở bên ngoài tân phòng chuẩn bị nghe Trình Danh Chấn cùng Đỗ Quyên nói lời ngọt ngào, để những ngày tới bọn họ sẽ lấy ra trêu đùa. Trong giây lát nghe Trình Danh Chấn gào thét giống như con thú bị vây, theo sau lại nhìn thấy bên trong tân phòng có ánh lửa bốc lên, bọn họ quá sợ hãi, không cần chú ý những điều cấm kỵ bên trên, phá cửa phòng xông vào, chỉ hai ba bước đã vọt vào trong. Lúc này Trình Danh Chấn bảy phần hồn thì đã đánh mất sáu phần, ôm Đỗ Quyên mê man bất tỉnh, nước mắt liên tiếp rơi xuống. Từ lúc hai người quen biết tới nay, Đỗ Quyên bị hắn làm tức khóc vô số lần, vì hắn khóc vô số lần, nhưng cũng chưa từng chủ động làm tổn thương hắn, khiến hắn chưa từng có chút phiền não vì mình. Mà giờ khắc này, dường như tất cả “ Sổ nợ” cũng đã đến lúc trả lại, hắn không ngừng lay động thân thể thê tử, càng không ngừng gọi tên thê tử. Một người nhạy bén quả quyết như Trình Danh Chấn không ngờ lúc này một chút phản ứng cũng đều không có! Vẫn là Đoàn Thanh từng từng làm nha dịch nên có kinh nghiệm, thấy lỗ mũi và khóe miệng Đỗ Quyên không ngừng chảy máu, lập tức đoán được tân nương tử có thể bị hạ độc. Ánh mắt nhanh chóng quét khắp lượt xung quanh, nghiêng mình chặn ở cửa. - Buổi chiều hôm nay ai ở cùng tân nương tử? Tự mình bước ra! Lão Cát, ngươi dẫn người vây quanh đại viện Trình gia, ai cũng không được đi ra. Lễ Hổ, ngươi hỏa tốc đến tiền sảnh báo cáo Đại đương gia, mời ông ấy đứng ra chủ trì công đạo! Ba mệnh lệnh cùng một lúc, thân tín của Trình Danh Chấn lập tức hưởng ứng đi làm. Giáo Úy Hàn Cát Sinh lao ra khỏi tân phòng, dẫn đám thân vệ đi đóng cửa chính. Một người khác là Giáo Úy Chu Lễ Hổ chạy cấp tốc về phía đại sảnh, đem việc xấu báo cho Trương Kim Xưng biết. Còn mấy thị vệ thân tín bên cạnh Trình Danh Chấn thì nhanh chóng rút hoành đao bên hông ra, bức Hồng Lăng, và những người hầu hạ tân nương có liên quan ép vào góc phòng. Các nữ binh ở cùng Đỗ Quyên hoành hành đã quen, có khi nào nếm qua loại thiệt thòi này? Hơn nữa Đỗ Quyên và bọn họ rất thân thiết, sao lại có thể hạ sát đầu lĩnh của mình. Thấy đám người Đoàn Thanh đi tới, lập tức ngừng khóc, rút đao khiêu chiến. Trong lúc nhất thời ngươi kêu oan uổng, ta mắng ngươi ác độc, không ngừng rối loạn. Nhìn thấy nữ binh Cẩm Tự doanh cùng với thị vệ dưới trướng của mình muốn sống mái với nhau,Trình Danh Chấn gắng gượng ép đau thương tuyệt vọng vào trong, lấy ba phần tinh thần quay đầu lại quát lớn: - Đừng cãi, còn ầm ĩ nữa lão tử sẽ đem các ngươi chôn sống đền mạng cho Đỗ Quyên! Lục đương gia đâu rồi, sao không ai đi tìm Lục đương gia? Đây quả thực không lý giải nổi! Trình Danh Chấn hắn vừa rồi luôn kêu khóc, khi nào sai người đi mời Lục Đương gia Tôn Đà Tử? Nhưng trong lúc này đâu ai còn để ý điều đó, lập tức có thị vệ đứng ra đáp lại một tiếng, vội chạy đi mời Tôn Đà Tử đến cứu mạng. Quát Đoàn Thanh cùng Hồng Lăng xong, Trình Danh Chấn lại trở nên ngơ ngác, ôm Đỗ Quyên nhẹ nhàng đặt lên giường, đưa tay kém rèm cửa, chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng và trong lỗ mũi cho nàng. Màu đen của máu lại chảy ra tiếp, lau xong lại chảy, lại lau tiếp, nửa bên rèm cửa đều bị nhuộm đỏ, mà vẫn không khô máu vẫn chảy tiếp! Trình Danh Chấn vừa đau lòng vừa hoảng hốt, vứt bỏ rèm cửa, dùng ống tay áo của mình lau. Hắn nhớ rõ Đỗ Quyên bình thường là người thích sạch sẽ, mỗi lần đánh xong trận chiến, đều phải dùng nước trong gột rửa binh khí và mặt kiếm, e sợ trên người mình lưu lại mùi máu tanh. Hiện giờ, nàng tuy rằng đang ngủ, nhưng không nên để bị nửa phần tủi thân. Cho dù nàng không tỉnh lại, làm trượng phu mình cũng có trách nhiệm làm cho nàng sạch sẽ, không để nửa phần ân hận. - Giáo đầu, giáo đầu… Nhìn Trình Danh Chấn trở nên điên điên khùng khùng, Đoàn Thanh cũng khổ sở trong lòng, đi lên trước, lầm bầm kêu gọi. - Cút, cút hết ra ngoài cho ta, đây là tân phòng của ta! Trình Danh Chấn không quay đầu lại, giơ tay ra đẩy. Lần này dùng sức khá mạnh, Đoàn Thanh bị đẩy lùi liên tiếp mấy bước mới đứng vững, cũng không dám tuân lệnh rời khỏi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thượng cấp tiếp tục làm chuyện điên rồ, toàn bộ ống tay áo đều bị nhuộm đầy vết máu, nhưng hắn vẫn càng không ngừng lau. Không có người nào dám tiến lên khuyên can, Trình Danh Chấn quỳ gối bên giường, hối hận vô cùng. Từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy Đỗ Quyên quan trọng như thế, dù đã có người ước hẹn, nhưng phần lớn tinh thần và thể lực của Trình Danh Chấn đặt ở việc luyện binh, để tương lai tự bảo vệ mình. Xưa nay ỷ vào mình đọc sách nhiều, tâm nhãn linh hoạt, ngoài việc “Ức hiếp” nữ ma đầu Đỗ Quyên một chút, rất ít khi nói mấy câu đứng đắn với nàng, nghĩ sau này thời gian còn dài, sau khi kết tóc, mỗi ngày đều phải ở cùng một chỗ, còn sợ có chuyện gì không nói hết. Lại không nghĩ được hai người duyên phận lại ngắn như thế, mới vừa mở đầu, cũng đã vội vàng đi tới kết thúc. Nghĩ đến có lẽ Đỗ Quyên không thể tỉnh lại được, người thiếu niên lại càng đau buồn hơn. Nếu giờ phút này trong tay có một thanh đao, hắn hận không thể chọc thủng ông trời ra, hỏi ông trời một câu, mình rốt cuộc đắc tội gì với ông trời, khiến ông trời ép hắn vào bước đường cùng như vậy. Lúc nhỏ cha mất, gia đạo sa sút, thiếu niên phải đi tha hương, nhiều lần bị tai họa bất ngờ. Vất vả lắm mới có ít gia sản, mới có thể sống yên phận, có được thê tử chưa kịp lấy về lại bị chiếm đi, bản thân cũng bị tù đày. Giờ đây cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, ông trời nỡ lòng nào lại cướp đi! Không thể để cho người cướp Đỗ Quyên đi dễ dàng như vậy được, dù là ông trời cũng không thể! Nếu có người dám cả gan thử, Trình mỗ sẽ cùng kẻ đó quyết một trận sống mái. Dù ông trời đích thân hạ phàm cũng không phải đối thủ của hắn, liều đến toàn thân lăng trì, hắn cũng phải lau sạch máu trên mặt. Nhìn gương mặt Đỗ Quyên mỉm cười, Trình Danh Chấn không hề khóc, hàm răng cắn chặt, dường như tất cả xung quanh đều biến thành kẻ thù, ngay cả Tôn Đà Tử và Trương Kim Xưng cũng không để ý tới. - Con gái ta! Đỗ Ba Lạt vừa theo Trương Kim Xưng bước vào cửa, nhìn thấy tay áo Trình Danh Chấn dính đầy máu, Đỗ Quyên nằm trên giường không nhúc nhích. Lập tức chống đỡ không nổi, xé ruột xé gan gào khóc lên: - Con gái ta thật bất hạnh! Cho ta chết thay con. Ta giết người phóng hỏa, chuyện xấu nào ta cũng làm, ta đáng chết, đáng bị sét đánh. Con không thể chết được, con gái của ta! Ông vừa khóc, các binh nữ xung quanh không nhịn được, cúi đầu, thút tha thút thít. Đang hỷ sự biến thành tang sự, lúc này Trương Kim Xưng cũng chân tay luống cuống. Trong khoảng thời gian ngắn giống như Trình Danh Chấn không quyết đoán được gì, đứng ở bên giường mắt không ngừng nhìn quanh. Tôn Đà Tử là lang trung xuất thân từ giang hồ, đời này nhìn thấy rất nhiều thân bằng hảo hữu vì nhiều nguyên nhân mà không thể cứu chữa được, cho nên đã sớm luyện được thần kinh rất mạnh mẽ. Không quản Đỗ Ba Lạt khóc nhiều đến mức thê lương bi ai, giơ tay gạt ông qua một bên, đi thẳng đến trước giường Đỗ Quyên để quan sát tình trạng vết thương. Trước tiên bắt mạch cho nàng, kiểm tra trước mũi, sau đó theo khóe miệng còn chút máu, chạm rãi đem ngón tay thu hồi lại, đưa lên miệng của mình thăm dò. Trình Danh Chấn chính là nhẫn nhịn một bụng thù hận không thể trút hết, đột nhiên phát giác Tôn Đà Tử lại dám “Khinh nhờn” đối với thi thể Đỗ Quyên, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, vung quyền đánh lại. Tôn Đà Tử đang vội vàng cảm nhận mùi vị của vết máu, bị một quyền đánh cho đến cả người cũng bay ra ngoài, toàn bộ bàn ghế trong tân phòng bị đụng ngã lăn, bát chén rầm rầm rơi đầy đất. - Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì! Hách Lão Đao đứng ở bên cạnh Tôn Đà Tử, không đợi Trình Danh Chấn ra quyền thứ hai, lập tức vươn người ôm chặt lấy. - Đà Tử đang còng lưng suy nghĩ phương pháp cứu Đỗ Quyên, ngươi điên à! Ông căm giận mắng chửi, hai tay dùng sức, ôm Trình Danh Chấn lên, nặng nề mà để vào bên giường. Nếu là lúc bình thường, Trình Danh Chấn đâu dễ dàng bị người khác chế phục như vậy. Mà giờ khắc này thân thể hắn giống như không thuộc về bản thân hắn nữa vậy, chẳng những không ra thêm quyền cước nào, bị Hách Lão Đao giữ chặt nằm sấp xuống rồi, cũng liền thuận theo ngồi yên trên mặt đất, tiếp tục ngẩn người ngây ngốc nhìn Đỗ Quyên. Tôn Đà Tử bị đánh cũng không so đo, ngồi trước một đống mảnh sứ vỡ, tiếp tục cảm nhận vị trên ngón tay. Sau đó lại cau mày nhặt nhặt ấm trà dưới đất lên, đưa đầu lưỡi nếm thử nước trà. - Ngươi, lão già kia, còn lo uống trà! Tìm cách nhanh lên, nếu nghĩ không ra biện pháp gì, ta không để cho ngươi yên! Hách Lão Đao so với đoàn người thần trí tỉnh táo hơn chút, vừa mới buông Trình Danh Chấn, lại nhìn thấy Tôn Đà Tử dù bận vẫn ung dung, liền nổi trận lôi đình, chỉ vào chop mũi Tôn Đà Tử mà gào thét. - Ngũ đương gia đừng gấp, để Lục đương gia từ từ suy nghĩ! Đang lúc tranh cãi,Vương Nhị Mao dẫn dắt những quần hùng khác tới, tiến lên giữ chặt cánh tay Hách Lão Đao, thấp giọng khuyên giải. - Đợi hắn từ từ nghĩ ra được, Quyên Tử cũng chết rồi! Hách Lão Đao lau một cái đỏ bừng ánh mắt, tiếp tục nổi giận. - Lão tử yêu quý nhất là đệ tử chân truyền này, họ Tôn kia, nếu ngươi dám không tận lực… Thường thấy thân quyến người bệnh làm chuyện điên rồ, Tôn Đà Tử thật đúng là đã luyện được thêm vài phần khí phách, không để ý xung quanh đang kêu khóc, chậm rãi nhắm mắt lại, đem cảm nhận mùi vị của nước trà thưởng thức lại, sau đó chậm rãi đứng lên, thấp giọng quát lớn: - Gào thét cái gì mà gào thét, ta vẫn còn ở đây! Quyên Tử còn chưa chết, đợi nó chết rồi, các ngươi gào thét cũng không muộn! Thanh âm không lớn, lại giống như sét đánh, nổ ran bên tai mọi người. Đỗ Ba Lạt phản ứng đầu tiên, dụng cả chân tay, bò đến trước Tôn Đà Tử không ngừng dập đầu. Trình Danh Chấn cũng thoáng cái đã phóng người đến bên giường, hai tay ôm lấy Đỗ Quyên, áp tai vào nghe ngóng.