Khai Quốc Công Tặc
Chương 178 : Đằng Uyên (13)
Đám huynh đệ tháo chạy kia là những người dùng để dụ địch, hôm nay họ đã dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy tính mạng của quan quân. Bất kể là kẻ mai phục hay kẻ quan sát đều rất rõ đạo lý này, trong lòng họ tràn đầy bi phẫn, chờ đợi mệnh lệnh xuất phát, chờ đợi cơ hội một kiếm phong hầu kia.
"Ô ô —— ô ô —— ô ô", đột nhiên một tiếng kèn hiệu từ trong thung lũng vang lên, thung lũng Hồ Ly Xà Bàn Cốc, cái chỗ bỏ đi chỉ có cỏ hoang mọc này, mấy trăm năm nay, lần đầu tiên vang lên tiếng kèn trận. Lập tức, tất cả ánh sao trên trời rơi xuống hết, biến ảo thành vô số lưỡi đao sắc giơ lên sau bụi cỏ. Mũi đao và mũi thương phản ngược lại ánh sao, lao ra khỏi bụi cỏ, lao vào đám đèn đuốc vốn đã bị địa hình kéo thành một vệt dài.
- Giết!
Có người ở trên cao hô lớn, nhưng không phải là tiếng của Trình Danh Chấn. Đỗ Quyên không phân biệt được trong bóng dáng giằng co chém giết lẫn lộn kia, ai là trượng phu của mình. Cô chỉ nhìn thấy một quận binh ngã xuống, liền ngay sau đó, là một tên lâu la chỉ có áo vải hộ thân, tay ôm ngực, ngã lăn trên đất.
Trái tim cô lập tức bay lên đến cổ họng, mắc lại nơi yết hầu không còn đập nữa. Huynh ấy bị thương không? Huynh ấy sẽ trúng lưu tiễn không? Huynh ấy có thể đánh được Dương Thiện Hội không? Vô số câu hỏi đè lên đầu cô, ép tới mức cô không thể thở nổi, lại quật cường đứng thẳng lưng. Có lẽ, trong lúc huynh ấy đang chém giết, thỉnh thoảng có quay đầu nhìn mình. Như vậy, mình đứng càng thẳng, huynh ấy sẽ càng yên tâm, càng có sức lực.
Vương Nhị Mao lại dẫn quân giết trở lại! một vùng tối đen như mực, nghiêng ngả như cũ. Để tránh người của mình bị ngộ thương, họ thỉnh thoảng sẽ nhặt một ngọn đuốc được vứt dưới đất trong đám quận binh hoảng loạn. Cái ánh sáng nhảy nhót kia lại trở thành mục tiêu chủ công của Dương Thiện Hội, quan quân dưới sự chỉ huy của Dương Thiện Hội cố hết sức tập hợp thành một đoàn, sau đó từng đoàn từng đoàn tăng thêm áp lực cho tiền phương, mưu đồ đè bẹp kẻ chặn đường, miễn cưỡng xông ra sơn cốc.
Đám lâu la dụ địch lại không chịu quay lưng chạy trốn, xách binh khí đơn sơ của mình liều mình đối đầu với quan binh. Một người ngã xuống, hai người nhào tới, rất nhanh, trong sơn cốc tung tóe đầy máu người, trơn đến mức cả địch và ta dường như không đứng vững được nữa.
- Giết kẻ tặc, giết kẻ tặc!
Có người đang lớn tiếng hò hét.
- Giết Sói, giết sói!
Có người lớn tiếng hò hét.
Tiếng đao thương va đụng, tiếng dây cung buông, tiếng mũi tên lông vũ xé gió, cùng với tiếng rên rỉ của kẻ bị thương, tiếng kêu thảm thiết của kẻ lâm nguy, loạn lạc đan quyện vào nhau. Đứng ở vị trí của Đỗ Quyên, không có cách nào phân biệt được đâu là tiếng của quân mình, đâu là tiếng của quân địch. Cô chỉ có thể trừng mắt, không bỏ qua bất cứ một góc độ nào có thể nhìn thấy trong thung lũng. Nhưng cô vẫn không thể nào tìm thấy Trình Danh Chấn và cây thương quen thuộc của mình, vẫn biết là hắn cách mình rất gần, cảm giác trong tim lại như cách mấy nghìn dặm, không nhìn một lần là có thể mất đi từ đây.
- Châm lửa lên!
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên từ chỗ cách không xa chỗ chân mình, khiến cô rùng mình một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
- Châm lửa lên, châm lửa lên!
Vô số âm thanh lặp lại mệnh lệnh đó, đám lâu la phục kích trong sơn cốc, còn cả đám hảo hán đứng trên đỉnh núi quan sát trận chiến, cũng không quan tâm mệnh lệnh này có phải cho mình hay không, đều lập tức lấy hỏa chiết tử ra, đem nhánh cây cỏ khô kiếm được đốt lên. Chốc lát, trên núi dưới núi lửa sáng một vùng, cũng không biết có bao nhiêu lâu la đang chờ đợi lao xuống sơn cốc, lấy đầu Dương Bạch Nhãn.
Sĩ khí của quan quân chốc lát liền bị nén xuống. Bọn họ có thể coi thường sức chiến đấu của đám lâu la, lại không có cách nào xem nhẹ ánh lửa đang bao vây lấy mình. Một vạn, hai vạn, có thể là mười vạn!
Tất cả quan quân đều biết mình đã trúng ổ phục kích của sơn tặc, mắt thấy sẽ chết không có đất chôn.
Có người lập tức quay đầu hướng lối vào tháo chạy. Đám thân binh của Dương Thiện Hội mưu đồ lấy cái chết để làm nghiêm quân kỉ, liên tiếp chém chết mấy tên nhát gan, lại không còn cách nào cứu vãn quân tâm. Càng nhiều quận binh bỏ binh khí, quay người tháo chạy. Đến nỗi bản thân Dương Thiện Hội cũng không thể đứng yên nữa, chỉ có thể vừa đánh vừa lui. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao dẫn quân từng đợt áp sát, như bầy sói vồ mồi, mỗi lần đều xé tan một lớp dày từ đám quan quân xung quanh. Đội hình ngày càng mỏng khiến đám quan binh hoàn toàn mất hết niềm tin chiến thắng, trận hình ầm ầm tan vỡ. Đèn đuốc lần nữa chuyển động nhanh chóng, phương hướng lại ngược lại với nửa canh giờ trước. Đại kì của Dương Thiện Hội quật cường giơ cao trong dòng đèn đuốc chốc lát, quơ quơ, ảm đạm mà rơi.
Chiến trận đột nhiên phát triển tới bước này, tướng lĩnh hai bên đều đã mất đi tác dụng. Đám quan binh không dám làm bất cứ hành động kháng cự nào, sói bỗng chạy lợn sữa đột phá. Đám lâu la chém giết điên cuồng, học theo cái cách quan quân vừa nãy truy sát mình vậy, từ sau rượt theo, giơ đao chém mạnh. Kẻ tháo chạy một đao, kẻ đầu hàng cũng một đao. Đối với kẻ ngã xuống, xem bộ dạng bổ một đao vào cổ, để tránh có kẻ giả chết.
Dưới thung lũng, hai bên giao chiến đều đang chạy như điên, mấy mươi người trên sườn núi quan sát cũng chạy đến nỗi thở hồng hộc. Đây là thắng lợi đầu tiên của họ trước Dương Bạch Nhãn, bỏ qua bất cứ tình tiết nào cũng đủ đểu nuối tiếc một đời. Té ngã, lại đứng dậy, đứng dậy, lại ngã xuống, dưới ánh trăng cũng không biết có bao nhiêu cái đầu đang chạy, chạy, chạy, độ dốc dưới chân đột nhiên bằng lại, cả bọn mới đột nhiên phát hiện, mình đã theo đuôi hai bên giao chiến ra khỏi sơn cốc, lại chạy, là ra tới chỗ đất trũng bên ngoài cốc.
Đã không còn nhìn rõ Dương Thiện Hội chạy đến chỗ nào nữa, cũng không biết hắn sống chết ra sao. Ngoài cốc, đâu đâu cũng là đám lâu la khắp người toàn là máu, giơ cao binh khí cướp lại được, đem đám quan quân còn sót lại vây lại, chốc chốc lại dồn chặt vào đội hình ở giữa, đem đám quan quân đã trở thành thú bị vây, lần lượt chém từng người một.
Lần đầu tiên, Đỗ Quyên phát hiện ba nghìn lâu la không ngờ trông lại người đông thế mạnh như thế. Đám quận binh mặc áo giáp da dày bị vây trong bọn họ lại có vẻ gầy yếu như thế. Tên lâu la thân hình gần như mỏng manh nhất lên trước, cũng có thể dễ dàng chém ngã một tên quận binh săn chắc nhất. Còn đám quận binh tạm thời chưa bị chém trúng thì co cụm lại một chỗ, vai kề vai, binh khí trong tay hoàn toàn mất đi tác dụng, hoảng loạn như một đám dê chờ bị làm thịt.
- Kẻ đầu hàng không giết!
Giọng Trình Danh Chấn lại vang lên, lần này, Đỗ Quyên rốt cuộc dùng ánh mắt tập trung vào bóng hình hắn. Giữa đoàn người, bờ vai hắn hiện ra sao mà rắn chắc vậy, trong tay quả nhiên cầm cây trường thương cô buộc chùm tua đỏ lên, chùm tua đã bị mài gần hết rồi, lại được máu nhuộm đỏ tươi.
Đúng lúc ánh mắt hắn cũng quay lại, xuyên qua đám đuốc chập trùng nhìn vào ánh mắt cô. Chỉ trong chốc lát, ánh sao trên trời đều ảm đạm thất sắc.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
316 chương
35 chương
128 chương
13 chương