Khai Quốc Công Tặc

Chương 174 : Đằng Uyên (9)

Tuy hai huynh đệ bằng bất cứ giá nào cũng phải gây chuyện với Quận thủ quận Thanh Hà Dương Tích Thiện, Trình Danh Chấn lại không thực sự định bỏ hết vốn liếng vào đó. Hơn ba ngàn huynh đệ trong tay là hi vọng sống sót qua thời loạn của hắn, nếu các huynh đệ đều liều mạng hết, không cần quan phủ đến kiếm hắn, một số người trong nội bộ đầm Cự Lạc sẽ tự tìm đầu hắn để tính sổ. Con sói đầu đàn cường tráng nhất trong bầy sói luôn có thể ăn nhiều thịt nhất, để càng cường tráng hơn. Người sống trong thời loạn cũng vậy, chỉ cần đảm bảo mình lớn mạnh, mới có thể đảm bảo được an toàn cho mình. Người khác có nói gì cũng vô dụng, tín nhiệm của Trương Kim Xưng rồi cũng có lúc phung phí hết, cũng có một ngày vây cánh của cha con Đỗ thị cũng không chiếu cố mãi được. Hơn nữa thân là đàn ông, Trình Danh Chấn thực sự không đủ dũng khí núp bóng nhạc phụ và thê tử mà sống. Ở một góc độ nào đó mà nói thì, hắn càng bức thiết phải lập công danh hơn Vương Nhị Mao, càng cần thông qua một trận chiến ra hồn để chứng minh bản thân. Ngoài chuyện đó ra, việc hắn chủ động tìm tới Dương Bạch Mao còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác. Đó chính là dã tâm xưng vương của Đại Đương Gia Trương Kim Xưng đã không thể ngăn chặn được nữa. Một khi đầm Cự Lọc đã dựng lên vương kì, sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt ở lục lâm Hà Bắc, còn toàn bộ sự chú ý của quan phủ cũng sẽ chuyển từ lục lâm đồng đạo khác sang đầm Cự Lộc. Nếu đến khi đó quần hào Cự Lộc vẫn không có sức chiến đấu thì bị diệt chỉ là chuyện sớm tối. Tự hỏi không có cách nào ngăn chặn chuyện Trương Kim Xưng tự lập làm Vương, Trình Danh Chấn đành phải nghĩ hết mọi cách tăng cường thực lực của mình, để khi Dương Nghĩa Thần dẫn phủ binh ập đến, các huynh đệ ít nhất cũng có thể chặn kẻ đó lại chốc lát, không đến nỗi thua quá khó coi. Yếu tố quyết định sức chiến đấu đến từ các phương diện, việc khổ luyện ngày thường, kinh nghiệm chiến đấu của đám sĩ tốt, còn có cả trình độ chỉ huy của người thủ lĩnh, đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của một trận chiến. Những thứ trên, đều có thể nâng cao thông qua thời gian và những cuộc chiến đấu quy mô nhỏ, nhưng trang bị trong tay các huynh đệ, cho dù có cho Trình Danh Chấn bao nhiêu thời gian thì hắn cũng không thể biến ra được. Giáo dài, đao lớn, cung, nỏ những thứ vũ khí sắc bén khi lâm trận cơ bản chẳng biết mua ở đâu được, nếu tự mình tự chế thì, một mặt cần có thợ lành nghề, một mặt cần có hậu cần cung ứng ổn định. Hai yếu tố then chốt đó, đầm Cự Lộc đều không đáp ứng được, mà thủ lĩnh cũng vỏn vẹn có mỗi phác đao, đám lâu la gậy gỗ tay không đi ngăn cản phủ binh quân trận tạo thành được trang bị bởi giáo dài, mạch đao và thiết giáp, trừ phi người cầm đầu là Tôn Vũ chuyển thế, nếu không không có cơ hội thắng như nhau. Trình Danh Chấn không phải là tướng lĩnh lão luyện gì, cũng không phải là danh tướng gì, hắn thậm chí đến mấy quyển binh pháp cơ bản cũng không có cơ hội đọc hết. Nhưng hắn là người duy nhất trong đầm Cự Lộc từng nhìn thấy trình độ vũ trang và luyện tập của phủ binh đại Tùy, cũng từng thấy mức độ vũ trang và luyện tập của các hảo hán Lục Lâm, trong lòng biết rất rõ sự chênh lệch giữa hai bên. Để bù lấp sự chênh lệch đó một cách nhanh nhất, với điều kiện trước mắt, hắn cũng chỉ có thể trang bị tương đối tốt trước, nhưng chỉ ra tay với quận binh thực lực tương đối yếu kém, cướp binh khí và áo giáp của đối phương để vũ trang cho mình. Tuy thực lực còn kém xa phủ binh đại Tùy, nhưng sở bộ thuộc Dương Tích Thiện ở quận Thanh Hà trước nay vẫn lớn mạnh hơn Trương Gia Quân rất nhiều. Đối phương từng tuyên bố, một ngàn quận binh có thể đánh cho một vạn mâu tặc không còn manh giáp, năm nghìn quận binh, đối đầu trực diện đủ để phá hai mươi vạn. Lời này không thể hoàn toàn cho là khoác lác, dù sao thì chiến tích lúc trước của Dương Tích Thiện cũng bày ra đó. Nhưng mà, Trình Danh Chấn sở dĩ khiêu khích Dương Tích Thiện trước, cũng vì nhắm vào điểm người này đã từng bách chiến bách thắng. So với Dương Tích Thiện được gọi là hơn sáu trăm trận lớn nhỏ chưa bại trận nào, thì thanh danh của Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao quả thực là nhỏ không đáng nói. Đối phương có đầy đủ lí do không thèm để ý đến hai tên mâu tặc nhỏ bé mới quật khởi, càng có đầy đủ lí do lấy tâm thái đập ruồi đối đãi sự quấy rầy của bọn họ. Ba ngàn giặc cỏ, hơn đứt mười vạn người, hai mươi vạn cờ hiệu bọn Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt cứ hở ra là đánh ra, chẳng qua cũng chỉ là một đĩa rau nhỏ. Nếu đối phó ba ngàn giặc cỏ, Dương Bạch Mao lại lệnh cho năm ngàn quận binh quận Thanh Hà dốc toàn lực tham gia, quả thực là tự hủy hoại thanh danh, bất luận là đánh thắng hay thua, cũng chưa chắc thấy được vinh quang. Cẩn thận phân tích tình hình địch ta một lượt, Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao quyết định phân chia hành động. Đầu tiên là Vương Nhị Mao dẫn tám trăm lâu la tới Tông thành diễu võ dương oai, ép buộc huyện lệnh thành này tuân theo tiền lệ của huyện Quán Đào, bỏ tiền bỏ của ra để mua lại một năm bình yên cho bách tính toàn thành. Sau đó Trình Danh Chấn dẫn hết quân chủ chốt, dọc theo Chương Thủy từ từ lên, làm bộ chuẩn bị vượt sông qua công kích, uy hiếp quận binh các địa phương ven đường đừng có hành động hồ đồ. Cùng lúc đó, Trình Danh Chấn hướng đầm Cự Lộc phát tín hiệu cầu viện, xin Trương Kim Xưng phái một nhóm người ngựa nữa xuất đầm, tiếp quản phòng tuyến Thanh Chương, ép quận Võ Dương không thể trợ giúp hữu hiệu cho Dương Tích Thiện. Còn về vùng Tông thành, thì xin Đại Đương Gia cứ việc yên tâm, hành động này chỉ là để kiểm nghiệm hiệu quả huấn luyện gần đây, sẽ không thể không có được gì mà còn sống chết với Dương Bạch Mao! Thư được đưa tới đầm Cự Lộc, Đại đương gia Trương Kim Xưng cũng bị dọa một vố. Ông tin tưởng vào năng lực của Trình Danh Chấn, nhưng không tin đám lâu la ba ngàn có dư, bốn ngàn không đến lại dám cản bước sói mắt trắng Dương Tích Thiện. Nhanh chóng triệu tập mấy huynh đệ cũ lại, thảo luận xem vào thời khắc bắt buộc sẽ cứu viện Trình Danh Chấn thế nào. Nghe Trương Kim Xưng thuật lại xong, mấy vị đương gia khác, bao gồm cả người dũng cảm nhất là Hách Lão Đao cũng tối mắt choáng váng, chỉ có Nhị Đương gia Tiết Tụng còn coi là giữ được bình tĩnh, lấy thư của Trình Danh Chấn lật đi lật lại đọc mấy lần, cười cười, thấp giọng kiến nghị: - Bây giờ hắn đã dụ dỗ được Dương Bạch Mao ra rồi, chúng ta có đuổi tới nơi cũng không giúp được gì, chi bằng không đi nữa, tránh cho phía Dương Bạch Mao cũng triển khai thực lực, đánh cược toàn bộ gia sản. Cửu đương gia dùng binh xưa nay cẩn thận, sẽ không làm chuyện không chắc chắn. Đại đương gia cứ để cho nó làm đi, nếu nó chỉ cần người phái người đi giữ Thanh Chương, Người hãy cứ làm theo yêu cầu của nó là được rồi. Dù sao cũng chỉ là ba ngàn huynh đệ, cho dù có mất hết, tổn thất cũng không tính là lớn! - Nó không phải là con rể ngươi! Đỗ Ba Lạt thời gian gần đây nhận được không ít “hiếu kính” của Trình Danh Chấn, tình cảm cha vợ rất sâu sắc, không đợi được Trương Kim Xưng trả lời, giành kháng nghị trước. - Ít nhất cũng phải cho Người lo liệu đường lui cho Cửu Đương gia chứ! Ấn tượng của Hách Lão Đao với Trình Danh Chấn cũng không tồi, nghĩ ngợi một chút, hạ giọng kiến nghị: - Sói mắt trắng không dễ chọc, một khi Cửu Đương Gia bị y cắn lại, không chết cũng mất lớp da. Ta có thể dẫn kị binh trông coi trên đường nhỏ thông đến đầm Cự Lộc, một khi Cửu Đương Gia thất thế, cũng có thể tiếp ứng kịp thời! Hai người bọn họ hễ mở miệng là người khác dù có ý kiến cũng khó nói. Thứ nhất là vô lí đắc tội với Đỗ Ba Lạt, thứ hai là mấy tháng gần đây, mỗi lần Trình Danh Chấn có thu hoạch, đều đem phần lớn trong đó hiếu kính với cho mọi người. Tất cả mọi người đều được lợi lộc, không ai kém ai, đặc biệt là Tứ Đương Gia Vương Ma Tử, nửa năm nay nguyên mĩ nữ đã lấy đến năm sáu người, đến gân cốt cũng vỗ mềm rồi. Với tình hình này, nếu còn không nói được câu nghĩa khí gì, sau này với người trước kẻ sau đều rất xấu hổ. Thấy tất cả mọi người đều quyết định nhanh như vậy, Trương Kim Xưng ngược lại vô cùng khó xử. Tận sâu trong lòng, ông hi vọng hành động mạo hiểm của Trình Danh Chấn có thể thành công, cho dù không có cách nào đánh bại được Dương Tích Thiện, ít nhất cũng có thể giống như lần trước nhân cơ hội sông Chương dâng lũ lấy được Kinh thành, cũng khiến cho Dương Tích Thiện mất mặt. Nhưng với kinh nghiệm ngày trước lại lí trí nói với ông, lợi lộc Trình Danh Chấn chiếm được còn bé hơn cả mức bé, lần trước đánh lén thành công Kinh thành là nhờ vào thiên khí. Bây giờ đã là tháng bảy, trời nắng như lửa thiêu, nước sông Chương đã gần như là cạn, Dương Tích Thiện thậm chí không cần dựng cầu nổi, tìm chỗ nước nông phát cho mỗi binh sĩ một tấm gỗ, toàn quân sẽ có thể bơi qua. - Thanh Chương chắc chắn phải cho người đi giữ. Không thể cho quận Võ Dương có cơ hội đánh lén tiểu Cửu! Cẩn thận cân nhắc từ một chút, Trương Kim Xưng chậm chạp nói: - Lão Ngũ nói rất đúng, đường lui của tiểu Cửu phải phái người đi tiếp ứng, ngộ nhỡ nó không chịu thiệt, cũng có thể bình an trở về đầm Cự Lộc. Nhưng lời của Nhị Đương Gia cũng rất hợp lí, nếu ngày thứ hai tiểu Cửu viết thư cho ta đã xuất phát thì, tính ngày, bây giờ nó đã thâm nhập vào trong quận Thanh Hà rồi. Tên tiểu tử Dương Tích Thiện đó kiêu ngạo vô cùng, nhất định sẽ ra nghênh chiến, ta phái càng nhiều người đi, quận binh bên Thanh Hà tham gia càng nhiều! - Đúng là toàn nói thừa! Đỗ Ba Lạt thầm chửi thẳng trong lòng. Ông phát hiện, từ sau khi cưới huyện lệnh phu nhân Liễu Nhi về, mùi quan trên người mấy huynh đệ ngày càng đậm. Chẳng những giơ tay nhấc chân giống một huyện lệnh, đến cả cách nói chuyện, cũng chẳng khác gì một số tên quan khốn nạn của Đại Tùy, ăn nói lan man, vòng đi vòng lại vẫn không chịu nói vào điểm mẫu chốt! - Rốt cuộc có phái người tiếp viện hay không! Trương Kim Xưng kéo dài giọng ra, tiếp tục thăm dò. Ttất cả ba ngàn lâu la Trình Danh Chấn dẫn theo, cho dù tất cả đều bị tiêu diệt, chỉ nói về số lượng người mà nói, đầm Cự Lộc có thể gánh được, nhưng ngộ nhỡ Trình Danh Chấn cũng bị Dương mắt trắng tóm được, có phái người đi cứu hắn hay không, lại khiến người ta khó xử. - Ta cảm thấy hay là cứ bàn bạc kĩ lưỡng. Hay là thế này đi, lát nữa lão Tam dẫn một bộ phận nhân mã đi tiếp quản Thanh Chương trước, lão Ngũ theo lời ngươi nói, dẫn một đội kị binh đi trấn giữ đường nhỏ thông với đầm Cự Lộc, tiện thể nghe ngóng tin tức mới nhất của lão Cửu. Ta và lão Nhị, đi hỏi Quyên Tử, xem cô ấy nói thế nào về chuyện này! Dù sao tiểu Cửu cũng là chồng cô ấy, ý kiến của cô ấy chúng ta không thể không xem xét! Mọi người đáp một tiếng rồi chia nhau đi chuẩn bị. Trương Kim Xưng lòng có chút không yên, mượn cớ đi hỏi thăm tiến độ xây dựng nhà mới, cùng nhị đương gia Tiết Tụng đi thẳng tới chỗ Đỗ Quyên. Sớm đã có kẻ nhanh mồm nhanh miệng thông tin cho Đỗ Quyên đang chuẩn bị đồ cưới, nàng nghe xong sửng sốt, lập tức lệnh người chuẩn bị ngựa, không đợi lính liên lạc ra khỏi trại, lại bị Liễu Nhi –người giúp may vá bắt quay lại. - Muội tử, muội có coi hắn là người nam nhân của mình không? Trông Đỗ Quyên mặt mày xám xịt, Liễu Nhi lề mề truy hỏi. Không đợi đối phương kịp trả lời, cô lại cười bổ xung thêm một câu: - Nếu đổi lại là ta, ta thà nấp trong phòng khóc nhè thay hắn, cũng không đi giúp người khác lột sĩ diện nam nhân của mình xuống! xoay người đi ra. Nguyên Bảo Tàng biết lời nói của mình không làm cho đối phương vừa ý, vội khẩn trương đuổi theo, giải thích nói: - Huyền Thành, Huyền Thành xin hãy dừng bước. Đằng sau vụ án của Cao Dĩnh còn ẩn giấu rất nhiều điều kì quái, liên quan đến việc tranh đấu quyền lực của mấy đại phái hệ trong quân. Nếu không cẩn thận chỉ e là không thể giúp được Trình lão tướng quân mà lại còn đẩy ông ấy đến đường cùng nữa. Kết quả lại để tên Trình Danh Chấn kia sẽ đổ hết tội lên đầu ta, chuyện chiêu an này lại không có đường thông!