Khai Quốc Công Tặc
Chương 142 : Tây cố (13)
- Tiểu Hạnh Hoa là biểu muội ta!
Trình Danh Chấn hít hít khí lạnh trước mũi, buồn bực đáp lại. Đi vào huyện Quán Đào ngoài xe ngựa của bọn họ ra, không còn bóng dáng một ai. Trời tối đen như mực, ở sâu trong rừng hình như có một đoàn người hắc ám, đang giấu diếm vật gì. Không ngừng mê hoặc người qua đó xem, trong gió nghe có tiếng thì thầm to nhỏ.
- Vậy thì cùng lắm là huynh thả nàng ấy ra. Cũng không cần phải đem tên họ Chu đó thả ra luôn chứ?!
Vương Nhị Mao lại đạp vào thùng xe, làm cho thùng xe kêu vang lên.
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, huynh chưa từng nghe nói sao? Họ Chu là một nhà có tiếng, nếu chẳng may gã đến triều đình xin cứu binh đến thật…
- Hạnh Hoa thích gã!
Đang tức giận chất vấn lại bị câu trả lời bất đắc dĩ làm cho không biết nói gì nữa. Vương Nhị Mao ngây ra một lúc, bàn tay nắm lại đánh vào thùng xe phát ra một tiếng “Ầm” rất lớn, đồng thời làm cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Nói về tuổi tác, cậu ta chỉ nhỏ hơn so với Trình Danh Chấn vài tháng, nhưng đối với chuyện nam nữ không biết gì. Xưa nay ở trên bến tàu nghe những cửu vạn lớn tuổi hơn mình nói chuyện phiếm, thì đối với đàn bà con gái xinh đẹp chỉ có duy nhất một ý nghĩ là
- Bà nó, đợi lão tử mang tiền đến, sau đó lấy về nhà!
Sau này vào nha môn, cả ngày giao tiếp với loại người cặn bã bại hoại như Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp, khái niệm đối với nữ nhân đã “Tiến hóa” đến “Tìm một cơ hội để cầm tay, sau đó xem mặt”. Xa hơn về sau, vì cùng Trình Danh Chấn, đi vào đầm Cự Lộc, mới học được thêm chút kinh nghiệm rõ ràng một chút. “ Trực tiếp đẩy ngã, cởi bỏ y phục, nàng nhất định không thể phản ứng…”
Lấy loại hành vi từng trải như vậy cho Trình Danh Chấn làm theo, đương nhiên không thể tự nhiên được. Nhưng loáng thoáng, Vương Nhị Mao lại cảm thấy trong câu nói của bằng hữu bao hàm cả sự tức giận và đau lòng mà tự mình không thể lý giải nổi. Nhất thời ngẩn người ra một chút, ôm cánh tay sưng đỏ của mình, ở trong xe chung quanh rất mờ mịt.
Trong xe trang trí rất hoa lệ, dựa theo ánh đèn lồng, có thể thấy ở trên đỉnh và vách tường có các hình vẽ bằng nước sơn rất sinh động. Bức tranh vẽ một cao tăng đang ở trước mặt mọi người giảng kinh, cảm động trời đất. Vô số tiên nữ đem các đóa hoa thả từ trên không trung xuống, hoa rơi nhìn rất rực rỡ. Chỉ có điều các tiên nữ mặc đều rất ít, đa số là đi chân trần, lộ ra nửa chừng đùi, còn có mấy người ở trên cánh tay chỉ đeo một sa, trước ngực hai gò nhô lên như ẩn như hiện.
- Giảng kinh ở chỗ này á, rõ ràng là hòa thượng mở kỹ viện ở trên trời!
Ý nghĩ nhanh chóng bị bức tường hấp dẫn, Vương Nhị Mao nhỏ giọng giải thích, tại sao chủ của chiếc xe ngựa này không tới lấy. Lão Cao làm lái xe là họ hàng xa với Quách Bộ đầu, xưa nay ỷ có chỗ dựa lớn, xui khiến đám phu xe dưới trướng đấu đá lung tung trong huyện Quán Đào. Thành phá được hai ngày, Hàn Cát Sinh phụng mệnh dẫn người đi dò xét nhà xe ngựa này. Từ ông lão bảy mươi tuổi đến đứa nhỏ vừa năm tuổi, chỉ cần là “Mangcầm” đấy, tất cả đều giết sạch…
Các xe ngựa trong đó, chiếu theo quy định được tính là chiến lợi phẩm, giao cho Đại đương gia để thống nhất phân chia. Những quy củ này trong Trương Gia Quân luôn luôn được chấp hành. Vương Nhị Mao mới vào cũng liền nhập gia tùy tục, chọn hai chiếc tốt nhất trong đó, một chiếc đưa tới nhà Trình Danh Chấn, cho mẫu thân của bằng hữu dùng khi có việc ra ngoài. Chiếc còn lại do mẫu thân và ba muội muội của mình sử dụng, ngựa để đóng xe đều là những con ngựa tốt rất to khỏe…
Lúc trước chưa nhìn kỹ, giờ nhìn thấy bức tranh thú vị như vậy trên tường, tất nhiên là yêu thích không nỡ buông tay. Nghĩ lại chuyện chiếc xe ngựa đẹp như vậy mà bị Trình Danh Chấn đưa cho đôi cẩu nam nữ kia, trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng Vương Nhị Mao lại dâng lên.
- Cỗ xe ngựa kia là của đệ tặng huynh, sao huynh lại tùy tiện tặng cho người khác dùng? Bà nó, đệ với huynh giao tình như vậy, cuối cùng cũng không bằng một tiện nữ!
- Lần sau phá thành trì khác, huynh sẽ đoạt một chiếc lớn hơn cho đệ.
Trình Danh Chấn tự cảm thấy đuối lý, thấp giọng đáp lại.
- Nếu không, ngày mai gặp Nhị đương gia, ta hỏi xem còn có cỗ xe ngựa nào tốt không, ta lấy một cái cho đệ! Dù sao đến đầm Cự Lộc rồi, căn bản không phải sử dụng đến xe ngựa!
- Ai cần huynh phải trả! Trong đầm Cự Lộc không thể dùng, lúc rời khỏi đầm Cự Lộc, vẫn không thể dùng sao?
Vương Nhị mao nghe thấy ý của mình bị bằng hữu xuyên tạc, tức giận lấy lực đạp hai chân vào thùng xe chất vấn.
- Huynh còn dám đi tìm Tiết đương gia, huynh muốn giải thích với Tứ Đương gia chuyện tối nay như thế nào! Y đang lo không tìm thấy khuyết điểm của huynh đấy! Hừ! Tự ý thả trọng phạm, xem huynh nói gì với mọi người!
Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng giật mình sợ hãi. Vừa rồi mải nghĩ cách xem làm thế nào để cứu người, không nghĩ đến quân kỷ vừa mới ban của Trương Gia Quân. Người quản lý quân kỷ là Tứ Đương gia Vương Ma Tử đối với Trình Danh Chấn vẫn không chút vừa mắt, hiện giờ y mà nắm được chứng cứ phạm tội…
Bên trong bên ngoài xe đều hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có gió Bắc vẫn gào thét không thôi, thổi tới làm cho lòng người càng lạnh lẽo. Trầm ngâm một lát, Vương Nhị Mao lầm bầm nói:
- Sau khi chúng ta trở về, thì nói là trong lúc tức giận đã đem bọn họ giết rồi! Dù sao cũng không phải là nhân vật lớn gì, chết thì chết rồi, không ai vì hai tên tử tù mà tìm huynh gây chuyện!
Lời của cậu ta không được một thứ gì đáp lại. Ở ngoài thùng xe hình như Trình Danh Chấn đang rất hoảng sợ, đờ đẫn vung roi, thúc giục ngựa đi nhanh lên trước.
- Đệ đang giúp huynh nghĩ kế đây, trở về ngàn vạn lần đứng nói thật!
- Ừ! Ai!
Trình Danh Chấn khẽ thở dài. Sư phụ nói mình làm việc hay bị kích động, luôn bị suy nghĩ thiện hoặc là suy nghĩ ác chi phối, việc tối nay làm được, ôi, không phải rất đúng với đánh giá của sư phụ sao?
Vì Tiểu Hạnh Hoa mà chịu một ít oan khuất, hắn không cần quan tâm. Nàng ta lúc nhỏ với hắn là thanh mai trúc mã, không thể coi là khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn không thể chịu được khi nàng ấy bị tổn thương. Nhưng vì họ Chu mà bị đánh, thì đúng là có chút ngớ ngẩn rồi. Đó là kẻ thù của hắn, mặc dù không tính mối hận đoạt vợ, nhưng quả thật từng muốn lấy mạng của hắn!
Nghĩ tới những thứ này, Trình Danh Chấn hình như cảm thấy có chút hối hận. Mình tại sao lại ngu như vậy? Vừa thấy Tiểu Hạnh Hoa khóc liền quên ngay quân kỷ! Muốn giống như trước đây, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, nhìn nàng nín khóc mỉm cười! Mà việc đưa ra những quân kỷ này, còn do chính mình đưa ra cho Trương Kim Xưng đấy. Lúc này, ôi, quả đúng là mua dây buộc mình.
- Thật là không chịu nổi huynh! Đồng ý với ý kiến của đệ, ngàn vạn lần không được quên nữa đấy!
Vương Nhị Mao bĩu môi, lớn tiếng dặn dò.
Trình Danh Chấn lại không để ý đến lời nói của cậu ta, vểnh tai lên, mày nhíu lại thành một đoàn.
- Hài, hài, sợ rồi hả? Ta còn tưởng Trình Tiểu Cửu huynh không biết sợ chứ!
Vương Nhị Mao tiếp tục đạp thùng xe,
- Không tính chuyện lớn này, chỉ cần huynh không nói, đệ không nói…
- Nhỏ giọng!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng dùng roi ngựa về phía sau thừng xe, ra hiệu Vương Nhị Mao đừng làm ồn. Trong gió đêm, hắn nghe được vài tiếng ngựa hí, dường như đông cứng lại, vừa mới vang lên, lại nhanh chóng biến mất.
Như vậy theo lý thuyết trời rét như vậy, tuyệt đối không có ai cưỡi ngựa ra ngoài. Lập tức phanh xe lại, hắn nhảy xuống, ghé tai xuống đất nghe ngóng. Trong nháy mắt, hàn kgis trên mặt đất truyền đến gần như làm hắn không thể thở được. Lập tức hắn nghe được tiếng vó ngựa đang chạy rất nhanh và âm thanh
- Đích, đích, đích đích, đích đích, đích đích đích…
- Làm sao vậy?
Vương Nhị Mao cũng cảm thấy không khí xung quanh không ổn. Ra khỏi khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Trình Danh Chấn khoát tay, ra hiệu cho cậu ta đừng làm ồn. Sau đó rón rén đi đến bên cạnh thùng xe, rút ra thanh hoành đao, nhẹ nhàng lấy từ trên thùng xe ra, nhét vào tay Nhị Mao.
Vương Nhị Mao trừng ánh mắt tròn xoe nhìn, hé miệng định kháng nghị. Trình Danh Chấn nhanh chóng chặn miệng của cậu ta lại, cúi xuống bên tai cậu ta, thấp giọng nói:
- Đang có một đám người ở xa xa tiến lại đây, chí ít phải có trên trăm con chiến mã. Mau trở về báo tin, bảo Trương Đại Đương Gia gọi tất cả huynh đệ, ra ngoài thành dã chiến!
- Vậy còn huynh!
Vương Nhị Mao sợ tới mức khẽ run rẩy, cổ họng khàn khàn hỏi.
- Đừng nói nhiều, tự mình nghĩ cách thoát thân!
Trình Danh Chấn hung hăng trừng mắt lên nhìn cậu ta.
- Lên ngựa đi, không muốn chết ở chỗ này thì đi nhanh lên! Con ngựa kia không thể ngồi được hai người, một khi quan quân đến, mấy vạn huynh đệ ai cũng không thoát được!
- Tiểu Cửu ca!
Đôi mắt Vương Nhị Mao đỏ lên, giọng nói lập tức thay đổi, muốn nói một câu huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Trình Danh Chấn, liền cắn chặt răng, phi thân nhảy lên lưng ngựa.
Tiếng vó ngựa từ quan đạo chợt vang lên, tan ra trong gió Bắc. Xa xa tiếng ồn ào hình như dừng lại một chút, chợt, trở nên rõ ràng hơn, càng đến càng gần, càng đến càng gần.
- Đích đích đích đích! Đích đích đích đích!
Ít nhất là một ngàn chiến mã trở lên đang lao nhanh tới, mới có thể phát ra tiếng động lớn như vậy, còn có tiếng vũ khí, áo giáp leng keng va vào nhau. Khu đất hoang có tiếng gió, sói tru đan vào nhau, tạo nên một âm thanh vô cùng hỗn tạp.
Người tới nhất định là quan quân. Chỉ có quan quân mới có nhiều chiến mã và áo giáp như vậy. Những âm thanh này Trình Danh Chấn có thể phân biệt được như vậy, là do trước đây, mỗi lần theo phụ thân vào trong doanh trại của Đại Tùy, hâm mộ nhất chính là những người mặc áo giáp cưỡi chiến mã có dáng rất uy phong.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
316 chương
35 chương
128 chương
13 chương