Khai Quốc Công Tặc

Chương 107 : Đông chí (2)

Cửa thành ầm ĩ như vậy, người trong thành không thể không chú ý. Nhìn thấy con ma đã được Huyện thái lão gia hạ lệnh nặn tượng và thờ trong miếu thành hoàng lại hoàn dương, đám đông trước tiên sợ hãi, sau đó liền hỉ hả chạy lên xem náo nhiệt. Trình Danh Chấn nhớ nhà như dao cắt vào tim, nóng lòng muốn một bước về đến cửa nhà. Thế nhưng hai bên đường bị bao vây bởi biển người, chiến mã không sải bước được. Một số cụ già quen mặt nhiệt tình chào hỏi, còn cả những đứa trẻ bướng bỉnh vô lại không ai quản. Chúng vừa nô đùa ầm ĩ vừa hô “Thành hoàng… Thượng sai…” Rõ ràng là đi theo sau lưng Đại nhân, nhìn bức tượng của Trình Danh đã nhầm lẫn tượng bùn với người thật là một. Thấy tình cảnh như vậy, Trình Danh Chấn không dám đi quá nhanh. Hắn không chắc mẫu thân giờ rốt cuộc cho rằng mình đã chết hay tin chắc mình còn sống. Sợ mình đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà sẽ làm mẫu thân kích động ngất xỉu. Hắn nhìn quanh quẩn tìm người về báo tin cho nhà biết trước nhưng không thấy ai quen lắm. Hai mẹ con khi chạy nạn vào mùa xuân mới chuyển vào trong huyện thành, gia đạo bần hàn nên rất ít qua lại với hàng xóm láng giềng. Đúng lúc sốt ruột thì đám người phía trước bỗng rẽ ra. Mười mấy công sai cười ha hả lao đến. - Tiểu Cửu ca, đệ biết ngay huynh phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết dễ dàng như thế! Tên dẫn đầu đoàn người còn chưa tới nhưng đã nghe thấy tiếng nức nở. Hai tên nha dịch bên cạnh mặt mày hớn hở, tiến lên giữ chặt dây cương của Trình Danh Chấn, sải bước dẹp đường trong đám đông. - Nhị Mao, Lão Cát, Tú Hòa! Sao các ngươi đã tới rồi! Hôm nay không huấn luyện sao? Trình Danh Chấn xoay người xuống ngựa, chắp tay chào hỏi mọi người. Ngoài Vương Nhị Mao ra, mấy người khác đều là bộ hạ cũ của hắn trong doanh trại hương dũng. Ban ngày không tham gia huấn luyện mà chạy lung tung trên đường, bị quan trên biết được chắc chắn phải hầu hạ phục dịch. - Ha ha, doanh trại hương dũng giải tán từ lâu rồi. Chỉ còn lại mấy người bọn ta được giữ lại nha môn làm việc, ban ngày tuần phố, buổi tối điểm canh! Vương Nhị Mao lau mắt, vừa khóc vừa cười. Mặc dù đã trở thành Bổ đầu, quần áo phẳng phiu nhưng không tìm được chút uy nghiêm làm quan nào trên người, vẫn tỉnh tỉnh mê mê như trước, giống một đứa trẻ không lớn được. Hàn Cát Sinh và Đoàn Thanh đều lớn tuổi hơn Vương Nhị Mao nên hành sự cũng chắc chắn hơn. Trước tiên né người rồi nắm tay vái chào lại, sau đó cười đáp lại: - Mấy người bọn ta phụng mệnh tuần phố, vừa hay tuần tra tới gần đây. Nghe cửa thành có động tĩnh khác lạ liền tới đây xem xét. Không ngờ lại gặp huynh. Các huynh đệ vẫn cho rằng huynh đã bị Trương Kim Xưng giết rồi, nói lý ra… - Đi, đi, đi! Vừa nói được một nửa, Chu Lễ Hổ vừa chui ra trong đám sai dịch, đẩy Hàn Cát Sinh và Đoàn Thanh sang một bên, lớn tiếng oán giận: - Trình giáo đầu vừa trở về, các ngươi còn lật lại những chuyện cũ nát làm gì nữa? Đi, đi, chúng ta đi uống rượu để tiếp đón Trình giáo đầu! - Đúng, đi uống rượu, đi uống rượu! Bọn nha dịch cười vang hưởng ứng. - Chúng ta mời Trình giáo đầu! Ai không đi người đó là con tép yếu sợ vợ! Một cảm giác ấp lòng trào dâng trong lòng Trình Danh Chấn, khiến hốc mắt hắn nóng lên. Cách biệt non nửa năm, các huynh đệ vẫn còn nhớ tới hắn, vẫn coi hắn là Giáo đầu tôn kinh, không ai truy vấn hắn làm thế nào thoát thân được khỏi tay kẻ địch, cũng không ai hoài nghi sự trong sạch của hắn. Dương như hắn vẫn giống như lúc chưa rời đi, mà từ khoảnh khắc quân phản loạn đánh tới, vẫn theo chân bọn họ sóng vai đứng chung bên nhau kháng cự. Đây là sự tín nhiệm bằng máu mà có, Trình Danh Chấn không dám coi thường. Hắn cười chun mũi, chắp tay cảm tạ. - Rượu chắc chắn phải cùng uống với mọi người, nhưng trước tiên để ta về nhà một chuyến. Ngày mai, tối mai, chúng ta làm một bữa, không say không về! Biết Trình Danh Chấn là đứa con rất có hiếu, Vương Nhị Mao cũng vội vàng thay hắn hòa giải. - Mọi người để Tiểu Cửu ca về nhà trước thăm lão nương đã. Mai chúng ta lấy chén lớn rót rượu cho hắn. Nửa năm nay, lão tử luôn nói với các ngươi rằng Tiểu Cửu ca không chết, các ngươi lại không tin. Ngày mai, ai trước không tin lời ta thì phải tự phạt ba chén! Các huynh đệ vừa mới gia nhập công môn không lâu, đại đa số vẫn còn giữa nguyên bản chất chất phác, bọn họ nghĩ một lát rồi rối rít gật đầu nói: - Nên thế, nên thế, làm người không được quên lão nương! - Vậy chúng ta chia mấy người đưa Giáo đầu về nhà, còn lại tiếp tục tuần phố, đừng làm lỡ chính sự! Chu Lễ Hổ làm việc cẩn thận, thấy sai dịch xúm đông quanh người Trình Danh Chấn ngày càng nhiều liền vừa cười vừa đề nghị. - Tiểu tử ngươi thật lanh lợi! Vương Nhị Mao vinh dự trở thành Bổ đầu cười đấm gã một cái. - Ngươi dẫn người đi tuần phố, Lão Cát, Tú Hòa, ba chúng ta đưa Tiểu Cửu về nhà! - Nếu Vương bộ đầu không tiễn, Trình giáo đầu chắc chắn không tìm được gia môn đâu! Chu Lễ Hổ cười toe toét, lấy lòng Vương Nhị Mao. Nhà mới của Trình Danh Chấn là do Vương Nhị Mao một tay giúp đỡ lo liệu, nếu không có người dẫn đường thì quả thật hắn cũng không biết gia môn nằm ở đâu. Đám nha dịch vừa cười vừa chia thành hai nhóm. Một nhóm tiếp tục tuần tra trên đường, nhóm khác đi cùng Vương Nhị Mao, vây quanh dẫn Trình Danh Chấn đi tới phố Thành Hiền. Không đợi Trình Danh Chấn nhờ vả, đã có sai dịch chủ động chạy về nhà hắn trước báo tin. Lát sau, gần như toàn bộ hàng xóm trên đường Thành Hiền đều đứng ở cửa nhà ngó nhìn chàng anh hùng trẻ tuổi đã từng bảo toàn huyện Quán Đào, khuôn mặt đầy cảm kích và tò mò. Bị ánh mắt của mọi người nhìn đến mức khắp người không thấy tự nhiên, Trình Danh Chấn nhìn xung quanh, cúi đầu hỏi Vương Nhị Mao đang đi bên cạnh. - Mặt ta có phải là chưa rửa sạch không, hay là quần áo có vết bẩn. Ngươi mau nhìn giúp ta, đừng để mẹ ta nhìn thấy sẽ buồn! - Không, không có! Vương Nhị Mao vội vã trả lời. Quay đầu nhìn hàng xóm láng giềng rồi phất tay khắp nơi. - Về đi, về hết đi. Trình Binh tào vừa mới ở nông thôn dưỡng thương trở về, không tiện chào hỏi mọi người. Hôm khác, hôm khác ta và hắn sẽ cùng bày rượu chiêu đãi các vị cao lân! - Oa! Giờ ngươi cũng biết nói xạo sao? Trình Danh Chấn bị bộ dạng ra vẻ của Nhị Mao chọc cho không nhịn cười nổi, hắn ôm lấy bả vai đối phương trêu chọc. - Ha ha, ha ha! Nhị Mao vừa cười vừa lắc đầu, ánh mắt trước sau đều không nhìn thẳng vào mắt của Trình Danh Chấn. Biểu hiện này khiến Trình Danh Chấn mơ hồ cảm thấy có chút buồn bực nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Chỉ ngạc nhiên nhận ra cơ thể Nhị Mao rắn rỏi hơn trước nhiều, khối thịt dưới quần áo nổi cuồn cuộn, rắn như sắt. - Ta luôn theo cách huynh dạy để luyện tập lực cánh tay, chưa bao giờ gián đoạn! Dường như đoán được bằng hữu tốt đang nghĩ gì, Vương Nhị Mao giơ cánh tay lên rồi gập lại, lần này khối thịt trên bả vai y càng rõ hơn, qua một lớp bong vẫn nhìn thấy cuồn cuộn. - Còn gặp chuyện phiền phức nữa, ta chắc chắn có thể giúp được huynh! - Nhị Mao ca bây giờ là thủ lĩnh của đám huynh đệ mới vào! Đoàn Thanh lại gần khẽ báo cáo với Trình Danh Chân. - Hơn tám trăm hương dũng, cuối cùng chỉ giữ lại hai mươi, đều là những người không có nền tảng, nếu không phải Nhị Mao ca che chở thì gần như đã bị người ta bắt nạt chết! Nhị Mao không còn là Nhị Mao trước kia nữa rồi! Trình Danh Chấn lập tức hiểu ra nguyên nhân thay đổi của đối phương. Đám nha dịch huyện Quán Đào nhúng tay vào các ngành sản xuất, mỗi năm tiền lãi ào ào. Lâm huyện lệnh phải giữ lại một đám người để thưởng công cho đám hương dũng, vô hình trung lại chia mất bát cơm của hai vị Bổ đầu họ Quách và Giả, có thể chứa được những người mới đến này mới thật lạ! - Trình giáo đầu trở về là tốt rồi. Huyện lệnh đại nhân vẫn nói mạng của ngài là do giáo đầu cứu đấy. Có giáo đầu bên trên nói đỡ cho bọn ta, lũ đó chắc chắn không dám ức hiếp người nữa! Hàn Cát Sinh cũng rất bất mãn về những điều đã gặp phải nửa năm qua, gã khẽ nói với Trình Danh Chấn. Nhìn thấy sự kỳ vọng trong ánh mắt mọi người, Trình Danh Chấn không khỏi khẽ nhíu mày. Trước kia đi sứ tới đại doanh của Trương Kim Xưng, hắn đã quyết định nếu chẳng may mình có thể binh an trở về, sẽ lập tức từ chức Binh Tào, không dây dưa với nha môn. Về sau nghĩ lại có phần luyến tiếc bổng lộc khi làm Binh Tào. Trong giai đoạn sắp tới, đi đâu về đâu thực khó định đoạt. Tuy nhiên hôm nay vừa gặp các huynh đệ, có một số lời không cần phải nói. Vì thế hắn do dự một chút rồi mơ hồi đáp lại: - Mọi người đều phải cẩn thận nhé! Vết thương trên người ta còn chưa khỏi hẳn, chưa chắc còn phù hợp tiếp tục làm Đương sai! Hơn nữa mấy ngày nữa sau khi thành thân, ta còn phải tới huyện Bình Ân thăm phần mộ tổ tiên. Đi đi lại lại không biết phải trì hoãn bao nhiêu thời gian… Đám nha dịch ngây người ra, lũ lượt nghiêng đầu quay đi. Vương Nhị Mao sợ Trình Danh Chấn không thoải mái trong lòng liền cười cướp lời. - Mau về nhà đi, Tiểu Cửu ca xem nhà ta giúp huynh chọn thế nào? Lão Triệu mở cửa hàng tơ lụa bị Trương Kim Xưng dọa vỡ cả mật nên chuyển nhà vào quận thành rồi, vội vã sang tay, chỉ lấy bảy xâu tiền đã điểm chỉ trên khế ước mua bán rồi! Bảy xâu tiền đối với nhà cửa trên phố Thành Hiền của huyện Quán Đào mà nói, gần như là cái giá nửa bán nửa tặng. Trình Danh Chấn còn không chắc lắm, kéo bằng hữu tốt lại khẽ hỏi: - Ngươi không dùng vũ lực đấy chứ. Chúng ta tuy làm Bổ đầu nhưng không thể học người khác được! - Xem huynh nói kìa! Vương Nhị Mao vừa cười vừa lắc đầu. - Dư vị bị người khác bắt nạt, người khác không biết chứ chúng ta còn không rõ sao? Huynh đã cứu tính mạng già trẻ toàn thành, người ta nghe nói mua nhà cho huynh chỉ hận không thể không lấy tiền. Là ta ép nâng giá đến bảy xâu tiền! Nhà của ta ở ngay sát cạnh nhà huynh, diện tích như nhau mà mất gần hai mươi xâu tiền đấy! Dứt lời, y cười lấy tay chỉ về phía trước. - Đến rồi. Đại viện có đủ giếng nước, phòng khách. Ta sợ đại nương ở một mình buồn nên còn giúp người mua hai con nha đầu về hầu hạ! Đều chỉ mới mười hai, rất xinh đẹp! - Ồ! Liên tiếp những tin tốt lành khiến Trình Danh Chấn choáng váng đầu óc. Biểu hiện của Vương Nhị Mao rất không bình thường, dường như cố gắng che giấu điều gì đó. Hắn có thể cảm nhận thấy nhưng lại đoán không ra chân tướng ẩn giấu đằng sau vẻ mặt tươi cười của bằng hữu tốt. Hắn mơ màng nhìn theo ngón tay chỉ của đối phương, thấy một hàng ngói gạch xanh thẳng hàng. Ở cửa nhà, vài sợi tóc bạc bay phấp phới trong gió, che lấp một phần tầm mắt của mình. Mẫu thân đứng đó, được hai tên tiểu nha đầu lạ lẫm dìu lấy. Trong phút chốc, Trình Danh Chấn mất đi khả năng suy nghĩ, nén không khóc, chạy từng bước từng bước về phía trước. - Con trai ta, con đã về rồi! Hai mắt đẫm lệ, hắn nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân n vài bước chân là đến!