Điền Chính Quốc chậm rãi bước lên từng bậc thang, tay xách theo gói thực phẩm, còn 2 tuần nữa cục cưng của cậu sẽ ra đời, lòng nôn nóng nhưng cũng cảm thấy thật lo lắng, chỉ mong đứa nhỏ sinh ra an toàn khỏe mạnh. - Điền Chính Quốc... Nụ cười trên môi cậu vụt tắt, người phụ nữ ở phía xa, từ trong xe bước ra. - Lâu quá rồi nhỉ? Lại còn... Haha... Cô ta chậm rãi bước tới chỗ cậu, đôi mắt khẽ liếc nhìn bụng cậu dưới lớp áo khoác dày rộng mà bật cười. Bất giác cậu đưa tay che lại bụng của mình. - Trịnh Thiên Mỹ, cô tới đây làm gì? - Sao vậy? Bụng cậu giấu thứ gì sao? Làm gì nhìn tôi sợ hãi như vậy? _ Trịnh Thiên Mỹ tiến tới một bước, Điền Chính Quốc lùi lại một bước, không lâu sau cậu đã lùi tới mép cầu thang. - Cô muốn làm gì vậy hả? Tránh ra, tôi không rảnh rỗi để dây dưa với cô, cậu khó chịu, tránh sang một bên rồi mặc kệ, rất nhanh muốn rời khỏi chỗ này, thế nhưng đám người mặc áo đen còn lại đã ngăn cậu lại. - Muốn đi không dễ vậy đâu. Kẻ mà Thái Hanh vứt bỏ, thảm hại... - Trịnh Thiên Mỹ!!! _ cậu tức giận quát lớn, có lẽ do lớn tiếng, đứa nhỏ trong bụng bỗng dưng đạp cậu một cái, khiến cậu phải hít vào một ngụm khí lạnh, nhíu mày. - Trịnh Thiên Mỹ, tôi và Kim Thái Hanh đã ly hôn rồi, cô và anh ta cũng đã có con, hơn nữa các người không phải sắp kết hôn rồi sao? Cô xuất hiện ở đây làm gì chứ? - Xuất hiện ở đây để làm gì ư? Điền Chính Quốc, cậu cũng phải biết nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, quái vật trong bụng cậu. "Chát" - Điền Chính Quốc, cậu dám... _ Trịnh Thiên Mỹ ôm một bên mặt, tóc đã rối từng, đôi mắt căm phẫn trừng cậu. - Trịnh Thiên Mỹ! Tôi nói cho cô biết, chồng của cô, tự mình cô quản, cướp lại được rồi, đã có con rồi mà vẫn sợ tôi cướp lại hắn sao? Đấy không phải lỗi của cô không biết giữ chồng à? Đứa bé này là của tôi, không có phần của hắn, tôi cũng chẳng cần hắn làm gì nữa, phiền các người tránh xa chúng tôi ra! _ Nói xong cậu lách nhanh qua Trịnh Thiên Mỹ, muốn nhanh chóng trở về nhà nấu một ít thức ăn ăn cho đứa bé trong bụng mình, sau đó nghỉ ngơi thật tốt. - Điền Chính Quốc, cậu đứng lại cho tôi! - A... Trịnh Thiên Mỹ vì dùng sức quá lớn, mặt đất lại trơn trượt và vì đang đứng bên mép bậc thang nên Điền Chính Quốc đã bị đẩy ngã xuống cầu thang. Đám người phía trên sững sờ nhìn cậu lăn xuống phía dưới. Nhìn cậu bất tỉnh, cả người đầy máu, Trịnh Thiên Mỹ run rẩy đến đứng không nổi, phải để đám người bên cạnh đỡ vào trong xe. - M...ma..u mau l..lên, mau rời khỏi chỗ này, ch...chuyện hôm nay,...c..coi như không xảy ra, đừng đừng để Thái Hanh, không.., đừng để ai biết chuyện này... - Rõ. _ Mấy chiếc xe nhấn ga chạy đi, cẩn thận quan sát xung quanh có bị người ta nhìn thấy hay không. ... "Cục cưng... Xin con đừng rời xa ba, đừng..." ... Kim Thái Hanh tới bệnh viện, đã nhìn thấy Kim Nam Tuấn ngồi trước phòng cấp cứu, quần áo trên người đã dính đầy máu. Đúng lúc có bác sĩ ra khỏi phòng hắn vội đi tới hỏi ông ta. - Bác sĩ tình hình cậu ấy như thế nào rồi? - Kim tổng, anh là người quen của bệnh nhân? - Rất may bệnh nhân được Nam thiếu gia đưa vào đây kịp thời, trước đó ra ngoài đã mặc rất nhiều lớp áo dày, mềm, nên thai nhi trong bụng không chịu lực va đập gì lớn, chỉ có trong lúc lăn xuống, phần bụng cũng bị đè ép. Còn bệnh nhân, tuy không ảnh hưởng nhiều tới não, nhưng lại mất máu nhiều nên đã bất tỉnh, tùy nhiên chúng tôi tôi đang tiến hành mổ lấy thai nhi ra, bởi vì túi nước ối đã vỡ. Còn bệnh nhân thì chúng tôi đã truyền máu và khâu lại vết thương, cậu ấy rất gầy và yếu nên cần chăm sóc sức khỏe thật tốt, một năm nhân mang thai đến lúc sinh nở quả thực rất khó bởi vì trong quá trình mang thai không giống phụ nữ, rất dễ bị sảy thai và gặp nguy hiểm đến tính mạng người mang thai. Nhưng hiện tại coi như đã ổn rồi. - Tôi có thể vào trong không? - Thật xin lỗi Kim tổng, không thể được, người vào trong chỉ có thể là chồng hoặc bạn trai của bệnh... - Tôi là cha đứa bé! _ Hắn tức giận gầm nhẹ. Bác sĩ có chút hoảng sợ, cũng cho phép hắn đi vào trong. Hắn nắm lấy bàn tay gầy của cậu, đau lòng nhìn đôi mắt cậu nhắm nghiền. Oe Oe Oe... Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang vọng khắp phòng cấp cứu, hắn chứng kiến quá trình đứa bé chào đời, lòng tràn ngập hạnh phúc, hắn vui đến nỗi không kìm được giọt nước mắt nữa, nhìn cậu vẫn nhắm nghiền mắt mà mỉm cười, đứa trẻ của hắn và cậu, là một cậu bé đáng yêu. Điền Chính Quốc được đưa vào phòng hồi sức, trong cơn mê mẩn, vẫn luôn nghe thấy giọng Kim Thái Hanh ở đâu đó, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng mà cậu chưa từng nghe thấy hắn nói với mình bao giờ, toàn bộ những thứ cậu cảm nhận được chỉ là giọng nói của hắn, không gian trắng xoá chỉ là là giọng nói của hắn. Cậu muốn thoát khỏi cơn mộng mị nhưng sự mệt mỏi của thân thể, cậu còn chẳng có sức mà mở nổi mắt mình. Kim Thái Hanh vui vẻ ngắm nhìn bé nằm trong nôi, được các y tá thường xuyên tới chăm sóc. - Kim tổng, chúng tôi xin phép đi trước. _ Nữ y tá xong việc của mình liền cúi đầu chào hắn rồi rời khỏi phòng trẻ sơ sinh. Đứa bé trong nôi vừa cho uống sữa, đôi mắt to tròn nhìn hắn, miệng cười với hắn thích thú. Cố giơ đôi tay nhỏ quơ quo trong không trung như muốn kéo được hắn tới gần mình hơn, mãi vẫn không với được tới hắn, miệng nhỏ mấp máy, phụng phịu, đôi mắt đã ngấn nước sắp khóc. Hắn cười hạnh phúc, cúi người xuống gần nó, đưa tay mình ra, đứa bé đã nắm chặt lấy hai ngón tay, miệng lại cười, liên tục muốn nói gì đó với hắn, đôi chân vung vẩy đạp loạn không trung, khiến Kim Thái Hanh càng cưng chiều mà muốn ôm lấy nó vào lòng mình. - Kim tổng... _ Có người đi tới sau lưng hắn. - Thư kí Tần, anh đem hai cái này đi xét nghiệm DNA, hòng Chính Quốc tỉnh lại, nhất định sẽ lấy đứa bé đi còn chối đứa bé này không phải là con của tôi cho xem. Anh cũng đi lấy giấy khai sinh ở chỗ bác sĩ Cố giúp tôi luôn đi. Những thứ tôi nói anh điều tra, anh có rồi chứ? - Vâng, đều nằm ở trong này, tôi xin phép đi trước... _ Thư kí Tần gật đầu, đưa cho hắn một tập hồ sơ rồi rời đi, chỉ còn lại hắn và đứa nhỏ ở lại chơi đùa. Đợi lúc đứa nhỏ được uống sữa rồi ngoan ngoãn ngủ yên, hắn mới khẽ hôn nhẹ lên trán nó, mỉm cười. - Tiểu Thái Quốc, không biết ba con muốn con tên gì nhưng cha đã đặt tên con rồi, Kim Thái Quốc có được không? Con trai ngoan, đợi ba con tỉnh lại, cha nhất định... Giữ chặt ba con ở bên mình, cha sẽ không bao giờ để ba con một mình nữa, không để hai người chịu ấm ức... ... Kim Thái Hanh rời khỏi bệnh viện, trở về nhà. - Đại thiếu gia... - Đại thiếu gia... Mấy người làm gặp hắn ngoài sảnh lớn kính cẩn chào, hắn chỉ gật đầu, rồi đi nhanh vào trong. Bên trong Kim phu nhân cùng Trịnh Thiên Mỹ đang chơi đùa bên Tiểu Tân, hắn nghiêm mặt bước vào trong. - Ah... Thái Hanh, anh về rồi, mấy ngày nay anh đi đâu vậy, em hỏi tài xế của anh... "Chátt" ... Thái Hanh... _ Một cái tát này, không chỉ khiến Trịnh Thiên Mỹ sững người mà mọi người trong nhà chứng kiến cảnh này đều phải kinh ngạc. - Thái Hanh, con điên rồi sao? _ Kim phu nhân đang ôm Tiểu Tân trừng mắt quát hắn. - Thật không ngờ đấy Thiên Mỹ, tôi vậy mà vẫn nghĩ tôi yêu cô, không một chút đề phòng, cô đóng kịch giỏi lắm! _ Kim Thái Hanh cười lạnh. - Thái Hanh à, anh đang nói gì vậy? Em, em thật sự không hiểu... - Không hiểu sao? _ Hắn lạnh lùng liếc nhìn đứa trẻ trên tay Kim phu nhân. - Biến con trai chú tôi, trở thành con trai tôi, không ngờ rằng đứa trẻ của Kim gia hoá ra là như vậy. - Hả? _ Kim phu nhân cả kinh, nhìn đứa bé trong lòng mình. - Thái... Thái Hanh, không phải, Tiểu Tân là con anh mà, anh nghe em nói... _ Trịnh Thiên Mỹ hoảng sợ cố gắng giải thích với hắn. - Đẩy Chính Quốc xuống cầu thang, muốn hại chết cậu ấy, hại chết con tôi, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, cô nghĩ tôi không biết sao? - Thái Hanh, không phải mà... - Thông tin mật của tôi, cô cũng có thể đưa cho ông ta được mà? Cô muốn lấy tôi sao? - Thái Hanh, không phải em muốn như vậy, là Kim Thái Hùng ép em làm vậy, còn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc,... - Thái Hanh, chuyện này rốt cuộc là sao? Tiểu Tân là như thế nào? Sao còn có Điền Chính Quốc ở đây nữa? Còn nói rõ cho mẹ xem nào? _ Kim phu nhân lo lắng đến bên Kim Thái Hanh, rối rắm hỏi hắn mọi chuyện. - Mẹ, con xin lỗi, Tiểu Tân không phải con của con. Người đâu, mau nhốt Trịnh tiểu thư vào phòng, không có lệnh của tôi, ngoài dì Trương sẽ đưa cơm lên cô ta, bất kì ai cũng không được tiếp xúc với cô ta, gọi người tới canh cửa cho tôi. Kim Thái Hanh hạ lệnh, sau đó lạnh lùng rời khỏi nhà.