- Thạc Trân... Xin lỗi, đừng tức giận nữa, chúng ta về nhà...
- ...
- Thạc Trân... _ Kim Nam Tuấn tiến tới chỗ của y, thế nhưng y chỉ dành cho hắn ánh mắt xa cách lạnh nhạt.
- Nam tổng, lí ra giờ này anh phải ở nhà chăm sóc vợ con chứ nhỉ? Rảnh rỗi đến đây chơi sao? _ Thạc Trân cười cười.
- Thạc Trân, cho anh thời gian sắp xếp, anh ... _ Kim Nam Tuấn khổ sở, cố gắng nói với y.
- Thời gian sắp xếp? Kim Nam Tuấn, anh nghĩ nhiều rồi, anh nghĩ anh có lỗi với tôi sao?
- ...
- Ha... _ Nụ cười giễu cợt tắt ngúm.
- Thôi đi Nam Tuấn, tôi không trách anh gì đâu, không phải kẻ bắt đầu mọi chuyện là tôi sao?
- Không phải em, chúng ta về nhà đi Thạc Trân à... _ Hắn như phát điên, vội vàng nắm lấy cánh tay y kéo về xe của mình đang đậu gần đó, thế nhưng lại bị Thạc Trân giật ra được.
- Kim Nam Tuấn! Anh phát điên gì hả? Có trách nhiệm chút đi Kim Nam Tuấn, anh nói cho anh thời gian sắp xếp sao? Nực cười lắm Nam Tuấn à. Anh muốn tôi cùng anh tới đâu? Chỗ vợ con anh sao? Tôi và anh đã ly hôn rồi, anh còn muốn như thế nào? Kim Nam Tuấn, nói cho anh nhớ, tôi là Kim Thạc Trân, bấy lâu nay thế chỗ của Tô Mẫn Y là quá đủ rồi! Giờ thì anh tránh ra cho tôi! _ Thạc Trân quát lớn, người đi đường chú ý không ít đến hai người họ. Thạc Trân đẩy Kim Nam Tuấn sang một bên, tức giận tiếp tục về khu chung cư của mình. Kim Nam Tuấn đứng đờ ra như tượng không kịp phản ứng.
Một người cố tỏ ra rất tức giận, thế nhưng lòng như bị bóp nát, đôi tay không còn rảnh rỗi, mặc kệ nước mắt lăn dài.
Một người bất lực, gục đầu trên vô lăng lặng lẽ rơi nước mắt.
...
- Cục cưng, căn nhà sáng nhất trên kia, là nơi cha con đang sống... Cục cưng đừng giận cha con nhé, là lỗi của ba gây ra...
- Thế nhưng cục cưng, còn phải thật khỏe mạnh, chúng ta nương tựa vào nhau mà đi tiếp, ba con là đàn ông đấy nhé, ngoài việc không thể cho con một gia đình đầy đủ, nhưng ba sẽ bảo vệ con thật tốt... _ Xoa xoa bụng vẫn chưa có dấu hiệu gì, Điền Chính Quốc lặng lẽ rơi nước mắt nhìn về ánh đèn phía xa, nơi mà cậu biết, tình cảm cố chấp của mình vẫn còn đặt ở đó.
- Không cần suy nghĩ xa vời, thực ra, ông trời vẫn chưa bỏ quên ba đó, đưa con đến với ba, chỉ cần còn khoẻ mạnh, ba đã rất rất mãn nguyện rồi.
Nói không đau, nói không sao, nói bản thân có thể tự mình nuôi dạy đứa nhỏ, thế nhưng, lại thiếu nó một gia đình trọn vẹn...
...
Kim Thái Minh nằm dài ra giường, sau một tháng bôn ba hết nước này nước khác để khảo sát lại Kim bang cùng năng lực của những người mới gia nhập, Kim Thái Minh mệt mỏi lục tìm điện thoại trong túi để gọi cho Chính Quốc, suốt một tháng không gặp, bản thân đã nhớ cậu rất nhiều. Thế nhưng trái với sự mong đợi của mình, tất cả các cuộc gọi đều được đáp lại bằng lời của nhân viên tổng đài.
- Kì lạ, điện thoại Chính Quốc hết pin sao? _ Đang lúc thắc mắc, cửa phòng bị gõ dồn dập, còn có cả tiếng quản gia bên ngoài.
"Rầm rầm rầm"
- Nhị thiếu gia, mau mau tới sảnh chính, bên ngoài có chuyện... Lão gia đang rất tức giận... Nhị thiếu gia...
Nghe vậy Kim Thái Minh ngay lập tức bật dậy ra mở cửa phòng.
- Có chuyện gì?
- Thiếu gia, bên ngoài có... có cô Trịnh, tới nói chuyện với lão gia và phu nhân, lão gia rất tức giận, còn có... _ Quản gia vội đến mức nói chuyện không rành mạch, thế nhưng nghe tới người họ Chu kia, Kim Thái Minh đã đoán ra là ai tìm tới.
- Chết tiệt! _ Mắng một tiếng liền vội vàng tới phòng khách.
Kim gia rộng lớn xa hoa như một toà lâu đài, phòng Kim Thái Minh lại ở xa sảnh chính, vì vậy việc quản gia lớn tuổi vội vàng chạy tới báo tin, vẫn còn thông báo được đã rất tốt rồi.
Tới phòng khách, quả nhiên là Trịnh Thiên Mỹ, khóc lóc quỳ trước mặt Kim Thái Phong.
- Bác Kim, cháu và Thái Hanh là thực lòng yêu nhau...
- Cô Trịnh à, Thái Hanh đã kết hôn rồi, cô làm như vậy... _ Kim phu nhân khó xử.
- Không cần nói nhiều, người đâu, đưa người này ra ngoài nhanh lên! _ Kim Thái Phong không một chút nhẫn nại, gọi người làm tới kéo Trịnh Thiên Mỹ ra ngoài.
- Không! Không được, bác Kim, cháu đã suy nghĩ rất lâu mới tới đây cầu xin hai bác. Hai người không chấp nhận cháu, thế nhưng cầu xin hai người cho con của Thái Hanh có một gia đình trọn vẹn, nó là đứa trẻ của Kim gia, xin hai người.
"Đứa trẻ của Kim gia"
Những người có mặt ở đây cơ hồ như bị sét đánh trúng, không thể phản ứng được gì. Người đầu tiên phản ứng lại là Kim Thái Minh. Giọng kiềm chế cơn tức giận, run run, nghi ngờ hỏi lại? Hai tay đã cuộn thành quyền.
- Đứa trẻ? Kim gia??
- Đúng vậy, nó là con của Thái Hanh, hai bác, bọn cháu đã cùng chung sống được gần hai tháng rồi, dù sao cũng không giấu diếm mãi được, hôm nay cháu mới tới đây xin hai người,... Xin hai người tác thành... _ Trịnh Thiên Mỹ khẩn thiết gật đầu, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt.
- Các người!... _ Chợt nhớ ra một chuyện, anh liền hỏi lại.
- Vậy Chính Quốc thì sao? Cậu ấy thì sao hả?
Lời này nói ra, người trong nhà cũng giật mình, nếu như hai người kia sống cùng nhau, vậy Điền Chính Quốc giờ đang như thế nào?
- Cậu ấy một lần cố làm hại đứa bé và tôi, may mắn Thái Hanh về kịp lúc... Cậu ấy chủ động ly hôn với Thái Hanh rồi... Cậu ấy bỏ đi rồi... _ Trịnh Thiên Mỹ giọng sợ sệt, cúi đầu nhìn xuống sàn nói nhỏ.
Kim Thái Phong kích động, gần đây sức khoẻ không tốt, liền ngất xỉu.
- Lão gia, lão gia! _ Người làm xôn xao, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Kim Thái Minh như phát điên, rút ngay khẩu súng vẫn còn để trong người chĩa thẳng vào người Trịnh Thiên Mỹ.
- Vô liêm sỉ!!!! Các người vô liêm sỉ!!!!
- Kim Thái Minh!!! _ Bóng người cao lớn vọt vào trong, chắn trước người Trịnh Thiên Mỹ vẫn đang quỳ gối trên sàn nhà.
- Kim Thái Hanh! Anh...
- ...
- Được lắm. Rồi có một ngày, anh sẽ phải hối hận về ngày hôm nay thôi. _ Siết chặt nắm đấm, Kim Thái Minh đi vội rời khỏi nhà, chạy xe tới bệnh viện.
Mọi người đều tản đi, lo lắng cho tình trạng của Kim Thái Phong, lúc này chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Trịnh Thiên Mỹ ở lại.
- Thiên Mỹ, tại sao lại làm vậy? _ Hắn hít sâu một hơi, cố lấy giọng bình tĩnh nhất hỏi cô.
- Thái Hanh, em chỉ suy nghĩ mãi, Điền Chính Quốc dù sao cũng đã đi rồi, anh và cậu ta cũng đã ly hôn, đứa bé càng ngày càng lớn, em muốn mọi người đều biết và chấp nhận nó... Em...
- Em có biết làm vậy rất nguy hiểm? Anh đã nói em rồi, chuyện này đừng vội vàng, hiện giờ em thấy rồi đấy, ba anh vì chuyện này mà nhập viện.
- Thái Hanh, em xin lỗi... _ Đôi mắt ươn ướt lại như sắp khóc, Kim Thái Hanh thở dài, ôm cô vào lòng.
- Anh sợ Thái Minh sẽ giết em mất, nếu anh không tới kịp, mọi chuyện có thể còn tệ hơn.
- Thái Hanh... _ Trịnh Thiên Mỹ nũng nịu ôm chặt lấy hắn.
- Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó anh phải vào bệnh viện xem tình hình của ba.
- Ưm... Chúng ta về thôi...
...
- Chính Quốc, chủ nhật thì nghỉ ngơi đi, chớ đụng tới việc nặng, còn việc này... Đưa đây cho tôi mau. _ Chí Mẫn cằn nhằn, đi tới giành lấy cây chổi trên tay cậu.
- Chí Mẫn à, cái này không sao mà... _ Chính Quốc bất lực, cả buổi sáng hôm nay cả 3 người đều nghỉ ở nhà, thế nhưng cứ đụng vào việc gì, Phác Chí Mẫn lại giành lấy không cho cậu làm.
- Không được là không được, làm việc cả tuần rồi, ngồi yên một chỗ giúp tôi đi, nha, đúng không Hạo Thạc? _ Phác Chí Mẫn vừa quét nhà vừa nghiêm khuôn mặt dạy dỗ Điền Chính Quốc, vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc xách túi thực phẩm từ cửa bước vào liền màu chóng muốn tìm người liên thủ.
Trịnh Hạo Thạc vừa đi vào đã biết lại đang xảy ra cái gì thế nên liền gật đầu luôn.
- Đúng đúng, Chính Quốc, cậu nên nghỉ ngơi đi, chúng tôi làm giúp được mà.
Đem đồ vào cất trong bếp, Trịnh Hạo Thạc không ngần ngại, xắn tay áo đi tới giành lấy cây chổi trên tay Phác Chí Mẫn.
- Chí Mẫn, anh có mua hoa quả, em vào rửa sạch rồi lấy ra cùng Chính Quốc ăn đi... Anh dọn nhà xong sẽ nấu cơm ngay.
- Ah ... Được... _ Chí Mẫn cười hì hì đưa công việc dọn dẹp nhà cho Trịnh Hạo Thạc, bản thân vào bếp lấy quả mà Trịnh Hạo Thạc vừa mua về đem rửa sạch.
- Chí Mẫn, để tôi giúp cậu. _ Chính Quốc im lặng quan sát hại người kia hồi lâu, thấy Chí Mẫn vào bếp liền đi theo.
Sống với hai người này rất tốt, chỉ là, nhiều lúc nhìn hai người kia tình cảm mặn nồng, tim cậu lại thoáng rét lạnh.
- Thái Hanh, chuyện này là sao hả? _ Trước phòng cấp cứu Kim phu nhân nghiêm mặt hỏi hắn.
- Như mẹ thấy rồi, còn muốn cưới Thiên Mỹ làm vợ, bọn con cũng đã có con rồi. _ Hắn không buồn giải thích, tức giận trong người vẫn tiêu hết.
- Thằng bất hiếu này!! _ Kim phu nhân tức giận nắm lấy túi xách đánh vào người hắn mấy cái, thế nhưng hắn vẫn là con trai của bà, bà không nỡ làm hắn bị thương.
- Chuyện này là từ khi nào hả? Con không biết là ba con tức đến mức phải nằm trong kia không hả? Mẹ đã đưa tiền kêu Trịnh Thiên Mỹ đi khỏi đây rồi, còn trả nợ giúp nhà cô ta, vậy mà còn dám tìm tới con.
- Mẹ còn nói tới chuyện đó? Là con tìm thấy cô ấy, là con buộc cô ấy ở bên cạnh mình. Mẹ đừng mong kéo cô ấy ra khỏi con nữa.
- Kim. Thái. Hanh! _ Kim phu nhân tức muốn nổ phổi, khuôn mặt hàng ngày chăm sóc không thấy một nếp nhăn, hiện tại lại xuất hiện nếp nhăn bên mắt.
- Cái thai được gần 4 tháng rồi, cho dù ba mẹ không chấp nhận, đợi đứa bé được sinh ra, còn cũng sẽ cưới cô ấy...
- Cậu ấy không còn người thân, cậu ấy không có tiền, cậu ấy không có nhà, cậu ấy đi đã nhiều ngày như vậy, anh một chút cũng không đi tìm cậu ấy. _ Kim Thái Minh đến bệnh viện được một lúc, sau đó lại biến mất, hiện tại không tiếng động, xuất hiện đằng sau Kim Thái Hanh.
- Thái Hanh, con thật sự không đi tìm Chính Quốc? _ Kim phu nhân kinh ngạc.
- Giờ tôi cũng đã hiểu, ngày sinh nhật của anh, Chính Quốc đã nhìn thấy cái gì rồi. Kim Thái Hanh, chẳng lẽ anh không nhìn ra cậu ấy có bao nhiêu yêu anh? Luôn miệng nói cậu ấy vì tài sản Kim gia, vậy tôi hỏi anh, cậu ấy đã lấy gì từ Kim gia? Ly hôn với anh, cậu ấy đã đem theo cái gì? Có gì không? Hay chỉ là hàng ngàn, hàng ngàn tổn thương chất chồng vì anh hả Kim Thái Hanh?
- Thái Minh, không được nói chuyện với anh như vậy... _ Kim phu nhân bên cạnh nhíu mày.
- Mẹ! _ Kim Thái Minh không khống chế hét lên.
- Được rồi, anh sẽ phải hối hận thôi Kim Thái Hanh! _ Để lại một câu, Kim Thái Minh lại rời đi, anh phải tìm Chính Quốc trở về, nhất định, không để lỡ cậu thêm lần nào nữa.
Kim Thái Minh đi rồi, Kim phu nhân lại thở dài.
- Chuyện này dù sao cũng lỡ rồi, chăm sóc tốt cho Trịnh Thiên Mỹ và đứa bé đi, mẹ sẽ lựa thời gian khuyên ba con. Tìm Chính Quốc về, nó cũng không thể sinh con cho Kim gia, đành có lỗi với nó vậy...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương