- Điền Chính Quốc? Chính Quốc à?
Điền Chính Quốc khó khăn mở mắt, hồi lâu mới nhìn rõ được người gọi mình là ai.
- Chí Mẫn?... Hạo Thạc? _ Điền Chính Quốc giọng khàn khàn khó khăn nói thành lời.
- Ừm, là chúng tôi... Chính Quốc, cậu sao thế? Tại sao lại mang theo hành lí? Còn dầm mưa, ngất xỉu ngoài đường nữa...
- Tôi... _ Cậu cúi đầu, đôi tay nắm chặt chăn, không biết nên trả lời như thế nào với Chí Mẫn.
- Đã tỉnh rồi sao? _ Đúng lúc bên ngoài cửa có tiếng người, là một cô gái mặc áo blouse trắng, có vẻ như là bác sĩ.
- Chị Yến, Chính Quốc đã tỉnh rồi... _ Chí Mẫn nói với cô gái bên ngoài.
- Hạo Thạc... Cậu ra mua ít cháo dinh dưỡng cho người ốm đi. _ Người gọi là chị Yến kia tiến vào phòng nói với Trịnh Hạo Thạc đang đứng gần giường.
Anh gật đầu rồi đi ra ngoài ngay, chị Yến là một chị gái quen biết với Trịnh Hạo Thạc, tình cảm khá thân thiết, chị cũng coi Trịnh Hạo Thạc giống như cậu em trai của mình, thời gian lúc chị còn bận bịu thi cử, chính Trịnh Hạo Thạc là người vẫn đều đặn mang cơm tới, ngược lại, chị cũng giúp đỡ anh rất nhiều.
- Chị Yến, chị xong việc rồi hả? _ Chí Mẫn hỏi.
- Ừm, chị đem kết quả tới giúp bác sĩ Hà. Quan trọng đó... _ Chị Yến cười cười.
- Quan trọng? Chính Quốc bị bệnh gì sao? _ Chí Mẫn trợn mắt, Chính Quốc cũng ngạc nhiên không kém.
- Không phải, này không phải là bệnh đâu... _ Chị lắc đầu.
- Chị đừng giỡn nữa, em đang lo đó... _ Chí Mẫn xụ mặt.
- Ừm... Không đùa nữa... _ Giọng chị nghiêm túc.
- Chính Quốc? Em có bạn trai?
- ...
- Cậu ấy có chồng. _ Thấy cậu ngạc nhiên vì câu hỏi nên Chí Mẫn đã nhanh miệng trả lời.
- Vậy chắc em cũng biết khả năng của mình nhỉ, thường thì những trường hợp này đều có hồ sơ để lại mà...
- ... Là gì ạ?
- Chị Yến, sao hôm nay chị toàn úp mở thế?
- Em không biết sao?
- Em biết chuyện gì ạ? _ Cậu ngạc nhiên không hiểu chị Yến đang nói đến chuyện gì.
- Vậy em có từng nghe có một số trường hợp, nam nhân có thể mang thai?
- Có từng nghe nói qua... Nhưng...
- Hả... Chị Yến, nam nhân mang thai? Có liên quan gì sao?... Hả, chị nói Chính Quốc nhà em có thể mang thai? _ Chí Mẫn mơ hồ giật mình trợn tròn mắt hô to.
- Chậc... Thằng nhóc này mồm tô ghê nhỉ? _ Chị Yến lắc lắc đầu.
- Chị nói vậy là sao ạ?... _ Giọng cậu run rẩy, tim đập thình thịch không dám nghĩ tiếp những thứ mình đang nghĩ tới.
- Chính Quốc... Chúc mừng em, thai nhi đã được một tháng,... Có điều...
-...
- Có điều sao ạ? _ Chí Mẫn tò mò hỏi chỉ thấy chị thở dài.
- Nam mang thai là trường hợp hiếm gặp, việc mang thai cũng rất nguy hiểm, nếu có thể sinh ra, bởi vì không như phụ nữ, sinh rất khó, hoặc cả hai chết, hoặc một trong hai chết...
- Như vậy không được... _ Chí Mẫn sợ hãi.
- Tất cả đều như vậy sao? Đều chết hết sao?
- Không phải, 4/10 trường hợp mang thai sinh nở an toàn, nếu người ba khỏe mạnh, trong quá trình mang thai cẩn thận, bác sĩ theo dõi chăm sóc, như vậy tỉ lệ đứa trẻ khoẻ mạnh sinh ra rất cao, tuy nhiên, không thể lường trước được những biến chứng hay sự cố gì không mấy xảy ra. Em cần báo ngay chuyện này với chồng của mình đi.
- Đúng vậy Chính Quốc, gọi điện cho Kim Thái Hanh đi... Điện thoại cậu đâu, tôi lấy giúp cậu. _ Chí Mẫn vội vàng.
- Không cần đâu Chí Mẫn... Chúng tôi... Đã ly hôn rồi...
- Cái gì? Chính Quốc, vậy vậy đống hành lí này...
-...
- Cậu ly hôn rồi... _ Chí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc, hình ảnh cậu đột ngột ngất xỉu trên đường, trên cánh tay trái bị rạch hai vết thương, cả người tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Lại nghĩ đến người anh Thạc Trân của mình cũng đã ly hôn, hiện tại người bạn của cậu cũng ly hôn, đau lòng mà đi tới ôm chầm lấy Chính Quốc mà khóc.
- Chính Quốc, tôi không cần biết lí do gì cậu lại ly hôn, thế nhưng, tôi chắc chắn không phải cậu làm sai, huhu, Thạc Trân ca cũng ly hôn rồi... Tôi thương hại người quá...
- Kim Thạc Trân, anh ấy đã ly hôn với Kim Nam Tuấn?...
- Đúng vậy, là một đám vô tâm độc ác, Thạc Trân ca của tôi rất đáng thương... Huhu...
-... _ Điền Chính Quốc không nói gì, lặng lẽ rơi nước mắt, đôi tay đặt lên bụng, nơi một sinh linh đang lớn dần...
"Cục cưng, con xuất hiện ở nơi này thật không đúng lúc, ba không thể cho con một baba luôn yêu thương che chở cho chúng ta, không thể cho con một gia đình đầy đủ hạnh phúc... Con đừng giận baba nhé, là lỗi của ba cả... Thế nhưng ba sẽ cố hết sức, yêu thương con thật nhiều bù cho phần của baba... Cho con một cuộc sống vui vẻ bình an..."
...
- Chính Quốc... Cậu định đi đâu? Cậu quyết định sinh đứa bé thật sao?
- Đúng vậy, đó là con của tôi, cũng là người thân duy nhất của tôi trên đời này, tôi không thể bỏ nó đi được... Còn việc nơi ở, có lẽ tôi sẽ tìm thử... _ Chính Quốc khóa cặp lại, đôi mắt hiện lên sự kiên quyết.
- Hay tới chỗ của hai chúng tôi đi? Tuy chật chội một chút, nhưng nếu đã muốn sinh đứa bé ra thì cậu cũng cần có người chăm sóc mà. _ Chí Mẫn cười cười nhìn Trịnh Hạo Thạc đang đứng ngoài nói chuyện với chị Yến.
- Cậu và anh Hạo Thạc?
- Đúng vậy, Chính Quốc, Hạo Thạc là con một của Trịnh thị, ba mẹ anh ấy cấm cản chuyện chúng tôi quen nhau, đã định hôn ước cho anh ấy với một tiểu thư danh môn, Hạo Thạc cũng đã bị nhốt lại một tuần không thể ra ngoài, cuối cùng xảy ra cãi nhau lớn, anh ấy bỏ nhà theo tôi rồi... Tôi... Thực sự rất có lỗi với anh ấy.
- Ba mẹ có thể cùng lắm vài năm nữa sẽ hết giận thôi, chúng ta kiên trì nhất định sẽ làm họ cảm động, nhưng nếu thuận theo kết hôn với người kia, anh sẽ mất em cả đời này, mãi mãi cũng không thể hạnh phúc. _ Trịnh Hạo Thạc từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng cậu, thâm tình nói.
Chí Mẫn giật mình quay lại, lâu đi đôi mắt ẩm, mỉm cười với anh.
- À đúng rồi Chính Quốc, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi, quyết định ở nhà tôi đi, nếu cậu ngại, cứ lấy việc nấu ăn cho chúng tôi đi, chúng ta là bạn bè gần một năm như vậy còn xa lạ gì nữa chứ? Đi thôi nào? Lại đây, tôi đỡ cậu đi...
- Chí Mẫn, không cần như vậy, tôi đi được mà...
Chí Mẫn cùng Chính Quốc lôi lôi kéo kéo đi đằng trước, Trịnh Hạo Thạc kéo vali đi đằng sau, ba người cùng trở về nhà.
...
Nhà của Chí Mẫn nằm trong một khu dân cư đông có thu nhập trung bình, nhà cửa ở đây cũ kĩ chứng minh đã được xây rất rất lâu rồi, khu phố im lặng tĩnh mịch có vẻ ái cũng đã đi làm rồi.
Khu này được xây trên một đồi đất cao, đường về nhà Chí Mẫn phải đi lên bậc đá rất lâu, cuối cùng, ngôi nhà của Chí Mẫn chính là nằm ngay trên đỉnh đồi, vị trí cao nhất.
Ngôi nhà này cũng đã cũ, chỉ còn căn phòng tầng trên trống, bởi vì hệ thống sưởi trong đó bị hỏng đã lâu mùa đông rất lạnh, nên Chí Mẫn và hiện tại còn có Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn ngủ ở phòng tầng dưới.
- Chính Quốc, giờ đã muộn rồi, mai chúng tôi sẽ mua thêm chăn nệm cho cậu nhé, ở đây giờ chỉ còn đệm trải ra sàn để ngủ tạm thôi. _ Chí Mẫn giọng mệt mỏi, khuôn mặt còn có áy náy.
- Không sao đâu Chí Mẫn, còn tốt hơn hôm nay không tìm được chỗ ngủ, như vậy tôi đã rất cảm ơn cậu rồi.
- Vậy để tôi lên giúp cậu dọn phòng nhé, trên gác không ai sử dụng nên rất bẩn... Đi thôi nào. _ Chí Mẫn kéo tay cậu cùng đi lên lầu nhưng đã bị kéo lại.
- Không cần đâu Chí Mẫn, cậu và anh Hạo Thạc cứ đi nghỉ trước đi, tôi sẽ tự mình dọn dẹp, nhà tắm ở đâu vậy? _ Chính Quốc ngăn Chí Mẫn lại, không muốn phiền cậu giúp mình nữa, dù sao ở bệnh viện Chính Quốc đã ngủ rất nhiều rồi.
- A, vậy...
- Tôi tự làm thôi, cậu và anh Hạo Thạc chăm sóc tôi suốt hai ngày qua đã mệt mỏi lắm rồi, tôi không thể để hai người giúp thêm nữa.
Chí Mẫn nhìn lướt qua cánh tay còn băng vết thương của cậu, hơi do dự, Chính Quốc hiểu ý, cười cười xua tay.
- Đừng lo, tôi sẽ chú ý, không để đụng đến vết thương này đâu, mau mau, hai người đi nghỉ trước đi.
- Chí Mẫn, em mệt rồi, chúng ta đi nghỉ trước thôi, em giúp cậu ấy nữa là cậu ấy sẽ áy náy, khó xử đó... _ Hạo Thạc đứng bên cạnh khuyên.
- Vậy... Chính Quốc, cẩn thận nhé... Chúng tôi đi nghỉ trước... Chăn trong tủ... Khó khăn thì gọi tôi giúp nhé...
Chính Quốc mỉm cười, nhìn cửa phòng kia đóng lại, nụ cười cũng dần ảm đạm, chậm rãi đi lấy nước dọn phòng. Lại nghĩ về đứa bé của mình, quãng đời còn lại, chỉ có nó đi cùng cậu rồi...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương