"Duyên tình không đúng chớm nở, cần loại bỏ trước khi nó lớn hơn." Sáng hôm sau, khi Điền Chính Quốc tỉnh lại, Kim Thái Hanh đã rời khỏi nhà, hạ thân đau nhức, dự định sẽ gọi điện tới cho Chí Mẫn xin nghỉ giúp cậu, không ngờ vừa cầm điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi từ Kim Thái Phong. - Ba ạ.... "Chính Quốc, gần đây chúng ta không được cùng ăn cơm, hôm nay cùng Thái Hanh về nhà ăn cơm cùng bố mẹ đi." - Dạ. Con sẽ gọi điện cho Thái Hanh biết. "Đúng rồi, lúc nãy ba có gọi cho nó, nhưng không gọi được, nghĩ là nó vẫn còn ở nhà." - Anh ấy đã đi làm rồi thưa ba. "Vậy sao? Thôi được rồi, gọi điện nhắc nó tới sớm nhé." - Ba cứ yên tâm ạ. "Ừm." _ Bên kia Kim Thái Phong an tâm cúp máy. ... Điền Chính Quốc dọn sạch đống hỗn độn đêm qua, khi công việc hoàn thành vừa đúng lúc có người nhấn chuông cửa, bên ngoài có một số người mặc đồng phục giống nhau. - Các anh là...? - Chào cậu, chúng tôi là nhân viên của cửa hàng nội thất, Kim tổng có mua ở chỗ chúng tôi một chiếc giường cùng bộ chăn ga gối đệm mới, chúng tôi mang hàng tới giao. - Thái Hanh mua giường mới? _ Cậu nghi vấn hỏi lại. - Đúng vậy, ngài ấy có dặn là đặt vào phòng của ngài ấy, còn chiếc giường cũ thì bỏ đi. - Vậy sao? Vậy phiền các anh đưa chúng tới phòng giúp tôi. _ Cậu mở cửa, dẫn nhân viên vận chuyển mang giường mới tới phòng của Kim Thái Hanh. Cả sáng nay cậu cố liên lạc với hắn thế nhưng không được, không hiểu sao trong lòng cậu xuất hiện cảm giác kì lạ. Điện thoại của Thạc Trân cũng vậy, đã gần một tháng không thấy y gọi điện hay tới quán tìm cậu với Chí Mẫn. Bồn chồn lo âu tới buổi chiều, trong lúc chuẩn bị một ít trái cây vừa mua lúc nãy ngoài siêu thị trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa vào nhà, đoán chắc rằng Kim Thái Hanh đã về, liền vui mừng chạy ra nói hắn biết phải tới chỗ ba mẹ chồng ăn tối. - Thái... Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt đã đánh đổ mọi thứ. "Choang" Ly nước cậu đem ra cho Kim Thái Hanh cứ thế vô lực rơi xuống vỡ tan. Nụ cười trở nên cứng đơ rồi tắt ngúm. Kim Thái Hanh cẩn thận đỡ Trịnh Thiên Mỹ bước vào cửa, theo đó kéo hành lý đi vào. Tiếng ly vỡ khi khiến hai người vừa đi vào cũng phải ngừng lại mọi động tác. Trầm mặc một lúc, Kim Thái Hanh cuối cùng lên tiếng trước. - Chính Quốc, từ nay Thiên Mỹ sẽ sống ở đây, nếu cho cô ấy sống ở chỗ khác, sẽ bị ba phát hiện. -... - Chính Quốc, thực xin lỗi cậu... _ Trịnh Thiên Mỹ dè dặt lên tiếng, căng thẳng đến mức tay nắm chặt chân váy dài. - Thiên Mỹ, không sao cả, bình tĩnh đi, như vậy không tốt cho... _ Hắn ôn nhu nhắc nhở cô. - Thái Hanh à... Chúng ta là có lỗi với cậu ấy... _ Trịnh Thiên Mỹ lộ lắng, khẽ nhìn về chỗ cậu đang đứng. Hắn nhíu mày nhìn cậu. - Không sao, không sao cả... Hai... hai người mẫu về phòng sắp xếp đồ đạc đi, em dọn sạch chỗ mảnh vỡ này, rồi sẽ nấu cơm. _ Cậu nở nụ cười vặn vẹo, cảm nhận nước mắt không ngăn nổi nữa, nhanh bước trở lại nhà bếp. - Giường mới đã chuyển đến rồi chứ? _ Giọng nói của hắn ngăn bước cậu lại, nhận được cái gật đầu của cậu, mới yên tâm đưa Trịnh Thiên Mỹ lên trên. Hoá ra là hắn không muốn Trịnh Thiên Mỹ ngủ trên chiếc giường cậu đã từng nằm quá, thật may ảnh cưới hôm trước cậu đã tháo xuống lau chùi vẫn còn đặt ở phòng cậu, chưa đem về treo lên, nếu không, có phải hắn cũng sẽ đem vứt đi như chiếc giường kia không? - Chính Quốc... Đang cẩn thận nhặt từng mảnh thủy tinh lớn vào trong túi để vứt đi, tiếng Kim Thái Hanh xuất hiện sau lưng cậu. - Ừm... _ Cậu gật đầu như đã nghe thấy. - Thiên Mỹ đang mang thai, đừng... _ Một câu như vậy, giống như một dao đâm vào người vậy, vài giây tiếp theo, ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu theo đó cũng chảy ra rất nhiều. - Anh sợ em sẽ đánh chị ấy sao? _ Cậu nắm chặt tay, muốn cầm máu lại, thế nhưng vô dụng, có vẻ đã cắt phải mạch máu. - Tốt nhất là đừng như vậy... Cô ấy có bị sao, tôi sẽ giết chết cậu. _ Hắn vô tình để lại một câu rồi xoay người trở về phòng. - Chúc mừng anh, Thái Hanh... Đừng lo... Em sẽ không sẽ không làm như vậy. ... Điền Chính Quốc chuyển về phòng của mình ngủ, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, cứ như vậy cả đêm không ngủ tròn giấc, trời còn rất sớm đã mệt mỏi tỉnh dậy. Bắt đầu nấu bữa sáng. Thức ăn sáng chuẩn bị xong, vừa lúc Kim Thái Hanh cùng Trịnh Thiên Mỹ đi xuống. Trong suốt bữa ăn, Trịnh Thiên Mỹ ốm nghén không ăn được nhiêu đã phải nôn ra, Kim Thái Hanh cũng sốt ruột không kém. - Thái Hanh, làm anh lo quá rồi, cơ thể em biểu hiện không tốt, kinh nguyệt không đều, những ngày qua không biết mình đang mang thai, cứ nghĩ là do áp lực công việc nên không khỏe, hay mệt mỏi, hôm trước đang chụp hình thì bị choáng, quản lí đưa em tới bệnh viện khám, em biết mình đang thai, liền báo anh biết chuyện. - Không sao, anh hiện tại sẽ chăm sóc mẹ con em... Điền Chính Quốc ngồi ăn sáng, nghe họ nói chuyện, cảm giác xa lạ tăng lên rất nhiều. ... Điền Chính Quốc từ lúc Trịnh Thiên Mỹ tới sống, ban ngày giống như một kẻ mất hồn, ban đêm ngủ không ngon giấc, không lâu sau thì bị ông chủ cho nghỉ việc tại quán vì không tập trung. Sau đó hàng ngày vẫn luôn ở nhà dọn dẹp, mua thức ăn, nấu nướng,... Ngày hôm nay cũng vậy... - Chính Quốc, hôm nay cậu không cần nấu cơm cho tôi nữa, hôm nay ngày nghỉ, Thái Hanh nói sẽ đưa tôi ra ngoài... Đi thôi anh. _ Trịnh Thiên Mỹ gọi vào trong phòng bếp, chỗ Điền Chính Quốc vẫn đang cặm cụi lau chùi. Cô nói xong liền kéo tay Kim Thái Hanh rời khỏi nhà. Bên trong, Điền Chính Quốc nghe vậy, cũng dừng tay, trầm mặc một lúc. Tinh thần không tốt, ăn uống, nghỉ ngơi cũng không tốt, Điền Chính Quốc gầy đi rất nhiều, làn da cũng nhợt nhạt. Suy nghĩ một lúc, cậu cũng quyết định đi ra ngoài, thời tiết gần đây rất tốt, vài cây hoa anh đào trên đường tới quán cà phê lần trước đã bắt đầu nở, có lẽ giờ đã nở rất đẹp rồi. Lúc còn đi làm, nghe khách hàng nói tới một chỗ trồng rất nhiều cây anh đào, hàng năm hoa nở, thứ hút rất nhiều người tới chơi, cậu cũng muốn tới đó ngắm hoa một lần... Ít nhất phải như thế. .... Kim Thái Hanh đưa Trịnh Thiên Mỹ tới trung tâm thương mại mua đồ, mua xong Trịnh Thiên Mỹ nằng nặc đòi Kim Thái Hanh đưa đi ngắm hoa anh đào, hắn đành lái xe đưa cô đi. Mới hôm nào khi nhìn thấy những bông hoa đầu tiên nở ra, người hắn nghĩ ngay muốn đưa đi ngắm hoa chính là Điền Chính Quốc, hiện tại người đi cùng hắn là người con gái hắn yêu. Đi trên con đường xung quanh đều là hoa nở khỏe sắc. Dưới ánh nắng ấm áp, một bóng người hiện ra phía trước hắn, vẫn là vẻ ngơ ngác đơn độc ấy. Điền Chính Quốc nghĩ tới đây tâm trạng sẽ tốt hơn, thế nhưng lại không phải như vậy, người đến đây ngắm hoa đều đi cùng gia đình, người yêu,... Những thứ Điền Chính Quốc không có được. Bước chân như đóng băng tại chỗ, khi phía trước cậu, giữa dòng người vui đùa, lại là Kim Thái Hanh. Cậu nhìn thẳng hắn, bắt gặp ánh mắt gắt gao của hắn cũng đang nhìn mình, hoá ở nơi đây lại có thể nhìn thấy hắn... Thế nhưng người đứng bên hắn lúc này không phải cậu. Đặt nụ cười nhẹ trên môi, trái tim đau như bị bóp nghẹt đến khó thở, bọn họ như những con người xa lạ, cứ thế bước qua nhau. ... Giống như những đêm khác, Điền Chính Quốc lại mất ngủ, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp uống một cốc nước, đêm nào cũng vậy, dưới ánh đèn yếu ớt, đơn độc trong phòng bếp, có một Điền Chính Quốc ngồi thất thần một mình. Một tháng Trịnh Thiên Mỹ sống ở đây, Kim Thái Hanh vẫn luôn trở về nhà ăn trưa, hôm nay lại kì lạ, đã quá gần một tiếng vẫn chưa thấy hắn về nhà. Điền Chính Quốc đã dọn sẵn thức ăn ra bàn đợi hắn trở về. - Thiên Mỹ, nếu chị đói rồi, mau vào ăn cơm đi, có lẽ hôm nay Thái Hanh không về. _ Cậu gọi Trịnh Thiên Mỹ đang ở phòng khách xem ti vi đi vào. Cô nghe thấy, mỉm cười kì lạ trả lời. - Được... Thế nhưng Điền Chính Quốc không hay để ý nụ cười ấy để làm gì. "Xoảng" Một tiếng đổ vỡ chói tại xuất hiện sau lưng cậu. Khi quay lại, tất cả thức ăn trên bàn đã bị gạt đổ xuống sàn. Điền Chính Quốc hoảng hốt. - Thiên Mỹ, chị làm gì vậy? Cần thận, chị sẽ bị ngã đó. Trịnh Thiên Mỹ thản nhiên trả lời. - Điền Chính Quốc, tại sao cậu vẫn còn chưa đi? - Chị nói sao? - Giả ngây giả ngô gì chứ? Chẳng lẽ cậu Thái Hanh đuổi, thì cậu mới chịu đi sao? - Chị... - Haha, nếu cậu đúng là muốn như vậy thì cũng được... _ Trịnh Thiên Mỹ lấy ra một con dao gọt trái cây từ từ tiến tới chỗ cậu. - Chị muốn làm gì hả? Mau bỏ dao xuống! _ Điền Chính Quốc hoảng sợ nhìn cô ta ta đưa dao lên cổ không ngừng áp sát cậu. Điền Chính Quốc lo lắng, lúng túng giật lấy con dao trên tay cô ta, cả hai rơi vào xung đột, Điền Chính Quốc cố gắng muốn giật con dao đi, thế nhưng sức khỏe của cậu gần đây không tốt, không giật lấy nổi. Như tới thời cơ thích hợp, Trịnh Thiên Mỹ mỉm cười độc ác, đột nhiên rạch một vết lên cánh tay mình, rồi ôm lấy tay đau đớn. Điền Chính Quốc hốt hoảng muốn đỡ cô ta dậy xem xét vết thương thế nhưng bị một lực từ phía sau kéo lại, bên má phải đau rát. Kim Thái Hanh trở về rồi. Hắn chạy vội qua đỡ Trịnh Thiên Mỹ đứng dậy. - Thái Hanh... em... _ Cậu giải thích. - Điền Chính Quốc! Tôi đã nói rồi, cậu dám làm gì cô ấy, tôi sẽ giết chết cậu! - Thái Hanh, em không có... Em thực sự không có làm như vậy mà... _ Dù bất lực biết nó không có kết quả, cậu vẫn cố gắng giải thích. - Không có? Cậu nghĩ tôi không nhìn thấy cậu đã làm gì cô ấy? Trong căng thẳng, Trịnh Thiên Mỹ nhăn mặt đau đớn lên tiếng. - Chính Quốc, tại sao cậu lại làm như vậy? Thái Hanh nói, anh ấy với cậu không có gì, tôi tin tưởng coi cậu như em trai mình, tại sao thấy Thái Hanh không về cậu lại như vậy? Hất đổ thức ăn lại muốn đâm chết hai mẹ con tôi, tại sao vậy hả? _ Nói xong, nước mắt liền rưng rưng. - Cậu... _ Kim Thái Hanh tức giận, nắm chặt bàn tay, ánh mắt như muốn giết chết cậu. Tình huống quen thuộc trên phim ảnh mà mấy đứa con gái hay xem, vậy mà lại thực sự xảy ra với câu. Điền Chính Quốc bỗng nhiên bật cười, nước mắt lại rơi xuống lại bị cậu mạnh mẽ gạt đi. - Kim Thái Hanh, nếu tôi là người lúc nãy làm cho cô ta bị thương thì bây giờ tôi sẽ trả gấp đôi cho cô ta... Nói xong, nhặt lấy mảnh vỡ trên sàn nhà, rạch mạnh lên cánh tay mình. Nhìn hai vệt máu tí tách chạy theo cánh tay rơi từng giọt xuống sàn nhà trắng tình, đau nhức sao bằng tim cậu lúc này, trái tim mệt mỏi không còn chút hi vọng nào nữa, không còn nữa rồi. Kim Thái Hanh sau đó hừ lạnh, mặc kệ cậu đứng đó, máu không ngừng chảy, đưa Trịnh Thiên Mỹ tới bệnh viện kiểm tra, bỏ lại câu nói vô tình lãnh đạm. - Cút đi. ... Nước mắt không còn chảy nữa, Điền Chính Quốc thật sự quyết định rời đi. Một tháng trời, hắn không còn nói chuyện với cậu câu nào, đến lúc này, lại là tình huống thảm hại như vậy. Dọn lấy vài bộ quần áo của mình, cậu "may mắn" tìm thấy đơn ly hôn trong ngăn kéo cạnh giường ngủ Kim Thái Hanh, dứt khoát đặt bút kí tên mình lên đó, các mục tài sản được phân chia, cậu đều gạch bỏ tất cả, đấy không phải của cậu làm ra. Tại phòng bếp lộn xộn, đặt tờ giấy ly hôn có chút lem sắc đỏ máu từ tay cậu, trả lại chiếc nhẫn cưới cậu từng đeo, chậm rãi, vô định rời khỏi nhà. "Thái Hanh, có điều anh không nhớ, hôm nay là tròn một năm chúng ta kết hôn, tạm biệt, cảm ơn và xin lỗi..." .... Tối hôm đó, Kim Thái Hanh trở về nhà, phát hiện nhà cửa tối ôm, phòng bếp vẫn chưa dọn dẹp, vũng máu gần như đã khô vẫn còn ở đó, trên bàn xuất hiện một tờ giấy. Hắn nhìn kĩ lại, kinh ngạc phát hiện thì ra là tờ giấy ly hôn hắn đã nói luật sư chuẩn bị, hoá ra hắn chưa nói ra, đã bị Điền Chính Quốc tìm ra rồi, tờ giấy có dính một ít màu máu, hắn vô thức nhìn lại vũng máu bên chân. Cả người nặng nề ngồi xuống ghế, mệt mỏi vò mái tóc khiến nó rối loạn. Hắn chưa từng hiểu Điền Chính Quốc, tại sao từ một người lạnh nhạt không kém, lại trở nên nhu nhược cam chịu, mục đích không phải vì tài sản Kim gia, tại sao lại chấp nhận ủy khuất, chịu đựng điều tiếng, kiên trì ở lại bên hắn? Hắn chưa từng hiểu cậu. Chiếc nhẫn cưới lạnh lẽo để trên bàn, hắn không biết Điền Chính Quốc đã đi đâu, hắn cũng không muốn biết. Nếu cậu đã đi như những gì hắn đã mỏng muốn trước kia, thì đi tìm cậu để làm gì chứ? Nếu sau này vô tình gặp lại, cũng không biết nên như thế nào. Mọi chuyện đã kết thúc, hắn chỉ cần lựa chọn thời điểm tốt, nói với ba mẹ, Trịnh Thiên Mỹ đã mang trong mình giọt máu của hắn, bà mẹ hắn cũng không thể chối từ nữa. Thế nhưng, hắn lại cảm thấy một chút cũng không vui nổi, nhìn chậu xương rồng cậu mua về vẫn còn ở nguyên vị trí của nó, lòng lại ẩn ẩn đau.