Xe của Kim Thái Hanh rời Kim gia được một đoạn xa, hắn không nói một lời chuyển hướng tiến vào một con đường khác. Tới một đoạn đường khá vắng nhưng lại không một ánh đèn hắn mới tấp xe vào lề đường, ánh sáng chủ yếu là từ một số xe khác đi qua rọi tới.
Cảm thấy kì lạ, Điền Chính Quốc không nhịn được muốn hỏi hắn vì sao lại quá đường này, môi vừa kịp hé đầu đã bị giữ cố định, Kim Thái Hanh rướn người qua, một cách chính xác cuồng nhiệt hôn xuống.
Điền Chính Quốc bị động, khẽ kêu lên một tiếng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Kim Thái Hanh chậm chạp rời khỏi đôi môi sưng đỏ vì một hồi cắn xé vẫn còn ngây ngốc cố gắng hít vào từng ngụm khí. Hắn phát hiện, Điền Chính Quốc tuy không thể nói là xinh đẹp, đến việc hôn môi vẫn còn lúng túng, chuyện giường chiếu lại càng không biết gì cho dù đã bao nhiêu lần cùng hắn mà cậu vẫn như cũ, không thể chủ động được một lần. Nhưng những việc này lại khiến hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc như thế lại rất quyến rũ, không phải kiểu câu nhân như những ả tình nhân hắn từng gặp.
- Thật kì lạ... _ Hắn buột miệng nói một câu, nếu cậu không phải kiểu câu nhân như những ả tình nhân kia thì hắn thấy Điền Chính Quốc quyến rũ chỗ nào chứ.
- Thái Hanh, anh thấy gì kì lạ sao? _ Điền Chính Quốc không biết vì sao nói như thế, nhịp thở đã được điều chỉnh nhưng tim vẫn còn đập dồn dập. Cảm thấy Kim Thái Hanh có chút kì lạ.
Kim Thái Hanh không trả lời, vốn dĩ chỉ là có chút khó chịu khi thấy Điền Chính Quốc đứng quá gần em trai hắn lúc nãy, hôn một hồi chính mình lại bị khơi lên dục vọng.
Khuôn mặt ngơ ngác vẫn luôn chăm chú nhìn hắn của Điền Chính Quốc hiện ra chốc lát vì có xe chạy ngược chiều đi qua, hắn không nhịn được lại hôn xuống lần nữa, tay phải giữ cố định đầu Điền Chính Quốc, tay trái gấp rút cởi ra cúc áo ấm của cậu. Đoán được hành động này của hắn, Điền Chính Quốc vội níu tay hắn lại, trong bóng tối, khuôn mặt trong phút chốc đã đỏ như tôm luộc.
- Thái...Thái Hanh, chỗ này không được, không nên ở chỗ này, em...
- ... _ Kim Thái Hanh đang muốn phát tiết lại bị ngăn cản, có chút tức giận, nhưng bộ dạng khẩn trương này sợ hắn sẽ làm điều không đúng mực ở nơi có người qua lại, hắn thầm nghĩ, có lẽ là chưa làm việc này trong xe bao giờ đi. Trước giờ hắn luôn là kẻ phóng túng, chỉ cần có hai người, cao hứng ở đâu sẽ giải quyết ngay ở đó, tất nhiên không ít lần hắn cùng Trịnh Thiên Mỹ làm chuyện này trong xe...
Hắn buông Điền Chính Quốc ra, không nói một lời, trực tiếp nhấn ga quay về Trung Hải Điện.
Thời gian cứ thế trôi, thời gian nghỉ tết đã kết thúc, ai ai cũng lũ lượt trở về với công việc của mình, Kim Thái Hanh đương nhiên lại tiếp tục vùi mặt vào công việc, Điền Chính Quốc cũng quay lại quán cafe kia làm việc. Hai người cả ngày không gặp nhau, cũng chẳng khó khăn gì, bởi vì cả hai vốn dĩ vẫn là như vậy, thời gian nghỉ tết kia, cho dù cả ngày ngồi cạnh nhau cũng chẳng ai nói một câu, Kim Thái Hanh không hiểu Điền Chính Quốc, mà cậu cũng chẳng biết nên nói gì với hắn.
Buổi tối, Điền Chính Quốc sẽ kết thúc công việc sớm hơn, trên đường về nhà sẽ ghé qua siêu thị mua thức ăn tối, nấu cơm xong sẽ phân ra một nửa đợi hắn về nhà sẽ ăn, khuya muộn, Kim Thái Hanh mệt mỏi trở về, cậu sẽ nhanh chóng giúp hắn cởi áo ngoài, cất cặp tài liệu, đưa giúp hắn một lý nước, đôi lúc, Kim Thái Hanh không nhịn được sẽ cùng Điền Chính Quốc hoan ái. Sáng sớm hôm sau cùng ra khỏi nhà, nhưng chỉ cùng ra tới cổng lớn của Trung Hải Điện, hai người sẽ theo hai hướng ngược chiều nhau tới làm việc của mình.
...
- Chính Quốc, tới rồi hả, mau mau giúp tôi chút đi. _ Phác Chí Mẫn khó khăn đem những thùng lớn xếp trước cửa hàng đi vào trong, vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc đi tới, í ới gọi ngay cậu tới giúp một tay.
- Là nguyên liệu người ta mới đem tới, quái lạ, không hiểu bọn họ bận chuyện gì mà vừa đặt thùng hàng xuống đã rời đi rồi, hại tôi một mình chật vật với đống này... _ Phác Chí Mẫn lau nhẹ mồ hôi trên trán, hổn hển nói không ra hơi.
- Thật là muốn hại tôi chết mệt đây mà... Đã vậy lần này, ông chủ còn nhập về nhiều hơn mọi khi nữa...
Chính Quốc không nói gì, chỉ im lặng giúp cậu ta đem thùng hàng vào trong trước khi có khách đến.
- Tôi mới để ý, dạo gần đây Kim Thái Minh cậu ta không có tới tìm cậu nha, hai người cãi nhau sao??? _ Phác Chí Mẫn chống cằm, suy tư nói.
Điền Chính Quốc bên cạnh đang cẩn thận pha một ly cafe bên cạnh chỉ mỉm cười trả lời.
- Chúng tôi vẫn tốt, có lẽ là bận học, cậu ấy còn lo một số chuyện nữa, nói chung là rất bận... Hơn nữa cậu ấy mới có người yêu, làm sao còn rãnh rỗi tìm chúng ta tán gẫu chứ...
- Hả??? Kim Thái Minh có người yêu??! Chà chà, hoa có chủ... _ Phác Chí Mẫn kinh ngạc trợn mắt.
- Ha, cậu ấy không thể có người yêu sao hả... Người yêu cậu ấy cũng rất xinh đẹp nữa.
Phác Chí Mẫn bĩu môi nói.
- Không phải sao??? Vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ cậu ta thích con trai cơ, lý nào lại vậy chứ?
- Haha, cậu nghĩ gì vậy hả? Xong rồi đây, cậu mau đem tới cho khách đi, nghĩ vẩn vơ gì chứ. _ Điền Chính Quốc bật cười đẩy ly cafe tới trước mặt Phác Chí Mẫn.
- Tôi vẫn còn không tin được đây. _ Phác Chí Mẫn bưng khay rời đi, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm không rõ.
- Xin chào. _ Thạc Trân đẩy cửa đi vào, mặt hớn hở.
- Thạc Trân ca... _ Chí Mẫn sau khi mang cafe ra cho khách xong xuôi, thấy Thạc Trân đi vào thì vôi nhanh đi tới, nhưng lại bị Thạc Trân liếc xéo một cái.
- Còn dám gọi tôi sao?
- Làm sao lại không dám chứ... _ Phác Chí Mẫn mặt thản nhiên vẫn đi tới.
Thạc Trân chỉ có thể lắc đầu.
- Đã nói với nó nên yên tâm học hành để có công việc ổn định hơn, vậy mà có mấy tuần lại chạy tới đây làm nữa rồi...
- Hì hì, em không quen cho lắm, em cũng thích tự do như vậy thôi. _ Nói xong chạy đi thu dọn bàn vừa có khách rời đi.
Thạc Trân chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm, mà thôi kệ, ai cũng có sự lựa chọn cho mình mà.
- Chính Quốc, cho anh một ly cafe sữa nhé, dạo này anh cực khổ lắm luôn đó, Kim Thái Hanh cậu ta có còn là con người không vậy?
- Của anh đây. _ Cậu mỉm cười đưa ly cafe cho Thạc Trân.
- À mà thôi, không xong rồi, sắp muộn giờ rồi, anh phải đi ngay đây, không khéo cậu ta lại nổi điên trừ lương hết lương tháng này thì khổ. Tạm biệt... _ Nói xong chạy vọt ra ngoài.
...
Giữa cậu và Kim Thái Hanh, bình lặng đến kì lạ, không khỏi khiến Điền Chính Quốc lo lắng trong lòng, chính vì hắn vẫn chưa đề cập gì với cậu về đơn ly hôn, không biết khi nào cậu sẽ rời đi. Có lẽ nào cậu nên chuẩn bị trước một chút hay không? Ba sẽ phản ứng ra sao nếu biết chuyện này? Sức khỏe của ông ấy dạo gần đây lại không tốt. Tiền lương ít ỏi hiện tại chắc gì đã đủ để cậu thuê được một ngôi nhà, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cậu không muốn để ý đến số tài sản sau khi ly hôn Kim Thái Hanh sẽ chia cho mình, bởi vì vốn dĩ nó chẳng phải là của cậu.
Đơn ly hôn đã soạn sẵn, cũng không cách nào ngăn chặn được việc này xảy ra, không có lựa chọn nào khác, chuyện rời khỏi Kim Thái Hanh, đưa mọi thứ trở về vị trí của nó, Điền Chính Quốc chỉ có thể miễn cưỡng sẵn sàng chờ nó tới...
Kim Thái Hanh vốn dĩ vẫn nghĩ cậu chấp nhận bước chân vào Kim gia là vì tài sản, cậu hiện tại cũng chẳng cần hắn thầy đổi suy nghĩ về mình nữa.
Tùy ý sống bình yên với hắn, đem đoạn thời gian cậu vẫn mong ước này rời đi, xem ra cũng tốt.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương