Sáng sớm đầu năm, người người nhà nhà đều vui vẻ đi chơi, đi chúc tết, riêng có hai con người vẫn còn say giấc trên giường. Thực ra chỉ còn mỗi Điền Chính Quốc vì chuyện đêm qua mà vẫn còn mệt mỏi nên vẫn còn ngủ, người còn lại... Kim Thái Hanh không biết mình bị sao, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt người ngủ yên trong lòng mình, phả từng hơi thở nhẹ đều đều vào ngực hắn, trong lòng bỗng nhiên yên bình đến lạ. Hắn muốn nâng niu người trong lòng thật tốt, giống như món đồ xinh đẹp quý giá, nhưng lí trí vẫn nhắc nhở hắn rằng, phía bên kia của Trái Đất vẫn còn một người chờ đợi hắn, cũng là người hắn yêu. Không rõ hắn xuất hiện cảm giác gì với Điền Chính Quốc, nhưng có lẽ cũng chỉ là cảm giác nhất thời giống như những tình nhân trước kia của hắn... Cũng không đúng, Điền Chính Quốc rất khác với những người kia, khác rất nhiều. Hắn không muốn coi cậu như tình nhân, hắn không nghĩ là mình yêu cậu cho dù chỉ là thích, vì người hắn luôn nghĩ tới là người kia. Không phải cảm giác giống như hắn và Kim Nam Tuấn hay Mẫn Doãn Kỳ bởi vì hắn sinh ra dục vọng với cậu. Đối với hắn, cậu chính là một con người khó hiểu, ánh mắt và hành động của cậu khiến hắn bối rối. Nghĩ đến món quà sinh nhật, hắn cất kĩ nơi đáy tủ. Món quà này là như thế nào? Hắn thật sự không biết rõ bản thân đang nghĩ thế nào về Điền Chính Quốc nữa, cẩn thận ngồi dậy thật nhẹ nhàng tránh làm cậu thức giấc, hắn tới bên bàn gần giường, lấy từ trong ngăn kéo một tờ giấy in toàn chữ, nổi bật giữa chúng là dòng chữ ĐƠN LI HÔN nhìn đến thật chói mắt. Tờ giấy này là hắn đã nhờ luật sư của mình soạn ra, trước khi hắn quyết định bay về Trung Quốc trước những lời thúc dục của Trịnh Thiên Mỹ. Hắn do dự không biết nên đưa ra cho cậu như thế nào, khi thấy ánh mắt kì lạ của cậu nhìn mình, lại vương vấn khó hiểu chiếc khăn chưa kịp đem tặng đã bị cậu bỏ lại dưới cơn mưa tuyết ngày đó. Tuy rằng số tài sản hắn cho cậu kê ra trong tờ giấy này, đủ để cậu sống một cuộc đời dư giả không cần đụng vào việc gì, nhưng dường như có cái gì đó cứ đẩy hắn vào cảm giác, những thứ này vẫn còn thiếu cái gì đó. Lí trí hắn bắt đầu muốn phát điên với cảm xúc của mình. Trong đầu hắn nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc bên người hắn yêu, hắn và cô sẽ có những đứa trẻ đáng yêu cười nói suốt ngày. Nhưng hiện tại đột nhiên hắn không muốn vuột mất Điền Chính Quốc. Rốt cuộc là vì sao? Là hắn thay đổi ư? Điền Chính Quốc trên giường khẽ vươn vai tỉnh giấc, hắn giật mình đẩy vội tờ giấy vào trong ngăn kéo, đứng dậy bước vào nhà tắm. Không thể để cảm xúc bất chợt này chi phối bản thân, hắn nên kết thúc mối quan hệ này thật nhanh tránh những vấn đề khác lại sinh ra. ... - Thái Hanh, chúng ta đi đâu vậy? - Đưa cậu đi chơi... - Không phải sẽ tới thăm các cô của anh sao? - Không cần, mùng một tết nội, mùng hai tết ngoại, chiều chúng ta lại tới nhà chính, dù sao cậu với các cô của tôi không tốt không cần tự làm khó cậu, mai tôi đưa cậu qua thăm nhà Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân. Ngày mùng ba, họ sẽ tới nhà chúng ta... _ Nói tới đây hắn chợt dừng lại. "Nhà chúng ta?" _ Nhà của hắn và Điền Chính Quốc sao? Từ khi nào hắn gọi đó là nhà của mình? Có quá nhiều chuyện, hắn chẳng biết nó bắt đầu từ khi nào? - Tôi mời họ đến Trung Hải Điện chơi... Giờ cậu muốn tôi đưa đi đâu? - Ở đâu cũng được sao? - Tất nhiên rồi... - Chúng ta tới công viên thủy sinh được không? Hắn nghe xong, không nói gì thêm, bắt đầu chuyển hướng xe tới công viên thủy sinh Bắc Kinh. Tuổi thơ cô đơn của Điền Chính Quốc, ngoài việc học và thỉnh thoảng lướt web ra thì cậu không đi đâu vui chơi cả, cả một tuổi thơ chìm trong một màu xám xịt nhàm chán. Điền Chính Quốc thích thú đi trước quan sát một vùng đáy đại dương hiện ra trước mắt mình. Kim Thái Hanh trầm ngâm bước theo sau, mi tâm nhíu chặt mang bao mối hoài nghi về xúc cảm của bản thân, một lượt xem xét kĩ lại một lần. Nhưng một lần rồi lại một lần, hắn vẫn không lí giải được điều gì. - Thái Hanh... -... - Thái Hanh...? -... - Thái Hanh? Anh cảm thấy không ổn chỗ nào sao? Điền Chính Quốc quay lại, muốn hỏi Kim Thái Hanh một vài điều, nhưng nhìn hắn nhíu mày, có vẻ không ổn. - Không việc gì... - Không cần đi nữa, chúng ta tới nhà chính luôn đi. - Không phải chưa đi hết thủy cung sao? Cậu không cần để ý đến tôi đâu. - Không sao. Dù sao cũng nên tới nhà ba mẹ nhanh một chút, tới trễ không hay chút nào. Hơn nữa, ngồi trong nhà sẽ dễ chịu hơn ở đây. Chúng ta về thôi. _ Nói rồi cậu nhanh chân bước đi trước hắn ra ngoài. ... Xe của Kim Thái Hanh vừa tiến vào cổng Kim gia, vừa vặn theo sau là Kim Thái Minh cũng đi vào. Cả hai xe cùng đậu trong gara. Kim Thái Minh bước ra khỏi xe, theo sau còn có một cô gái xinh đẹp. Nhìn thấy Kim Thái Hanh và Chính Quốc, Kim Thái Minh cùng cô gái kia liền tiến tới chỗ hai người chào hỏi. - Anh, Chính Quốc, em cứ tưởng hai người chiều nay mới tới sao? - Không bận chuyện gì, nên tới sớm một chút... _ Kim Thái Hanh trả lời, đôi mắt chuyển sang đứng người bên cạnh Kim Thái Minh. - Đây là? - Xin chào, em là Tạ Nhã Ân, bạn gái của anh Thái Minh, em... - Anh, Chính Quốc, chúng ta vào nhà thôi, ngoài này rất lạnh. _ Kim Thái Minh nhanh chóng cắt lời cô gái kia, đôi mắt không tự nhiên mà nhìn xem biểu cảm của Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh gật đầu, đưa tay cố tình kéo Điền Chính Quốc vào người mình, hắn sớm đã nhìn ra cô gái tên Nhã Ân kia nhìn có nét rất giống Điền Chính Quốc, từ vóc dáng đến gương mặt, có thể nhìn ra em trai hắn, chỉ đang tìm thế thân cho Điền Chính Quốc mà thôi.