5 giờ 30 sáng ngày 30 tháng 12, tại sân bay quốc tế Bắc Kinh, chằng trai có vóc người nhỏ bé, đeo trên vai một cái cặp, khuôn mặt không che giấu được sự háo hức đợi giờ bay sắp đến. Ngồi bên cạnh cậu, một chàng trai cao ráo anh tuấn im lặng, quan sát từng cử chỉ nhỏ của cậu, giả sử như từng cái bĩu môi, hay những nụ cười mỉm nhẹ nhàng của cậu, cũng khiến không gian quanh anh càng trở nên vô hình...
...
- Chính Quốc à, hạ cánh thì gọi tôi liền được không? Cậu đã nhớ kĩ địa chỉ của anh cả chưa vậy? Nếu không... Để tôi viết lại cho cậu... _ Anh toang quay ra tìm lấy bút và giấy nhưng cậu ngăn lại.
- Thái Minh, không cần đâu, tôi nhớ địa chỉ mà, máy bay sắp cất cánh rồi, tôi phải vào trong ngay đây, cậu cũng quay trở về đi, làm giỗ ông bà tuy nhà nhiều người làm nhưng rất bận bịu, cậu về giúp chuẩn bị đi, còn cả công việc ở Kim thị và ở trường của cậu nữa, tôi nghĩ không mà đã thấy mệt thay cậu rồi...
- ...
- Cậu về đi, tôi đi đây... Tới nơi sẽ gọi cậu biết. _ Cậu nhoẻn cười vẫy tay rồi xoay người đi vào trong.
Kim Thái Minh đứng nhìn theo bóng lưng cậu mãi, đến lúc bóng dáng cậu khuất sau cánh cửa, anh mới thở dài xoay lưng trở về.
Kim Thái Minh thích Điền Chính Quốc, biểu hiện rõ đến như vậy, nhưng cậu vẫn không nhận ra, hoặc có thể nói, cậu luôn phủ nhận những biểu hiện này của anh, chỉ để coi những việc đó chính là tình bạn thân thiết.
Điền Chính Quốc yêu Kim Thái Hanh, biểu hiện chân thành rõ ràng đến như vậy, nhưng hắn vẫn một mực phủ nhận sự chân thành đó là giả tạo, lừa lọc.
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Minh ngốc nghếch, mãi theo đuổi tình yêu của mình, mặc cho bản thân phải chịu thương tổn lớn vẫn không thể ngừng yêu người kia được...
...
10:00 p.m Washington DC...
Cậu trai có vóc người nhỏ bé bước ra từ sân bay khẽ rùng mình một cái vì cái lạnh ở đây. Cậu khẽ siết chặt áo ấm trên người, chậm rãi vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ khách sạn, người tài xế sau khi biết được địa chỉ và nhận lấy tiền từ cậu, khởi động xe bắt đầu đầu di chuyển. Vì chênh lệch mũi giờ, Chính Quốc đã mệt mỏi thiếp đi sau hơn mười mấy giờ đồng hồ trên máy bay.
- Thưa cậu, đã đến nơi rồi... _ Người tài xế gốc Trung Quốc tốt bụng khẽ gọi cậu dậy, nhìn cậu mệt mỏi từ từ tỉnh dậy, ông chỉ cười hiền, sau đó vòng ra phía sau giúp cậu đem hành lí đi tới chỗ người bảo vệ nhờ anh ta giúp cậu đem vào trong.
Chính Quốc giật mình tỉnh dậy, cúi đầu cảm ơn người tài xế, thật may mắn lại gặp được người tốt bụng như vậy.
Vì đã đặt phòng từ trước, nên cậu đã nhanh chóng nhận được chìa khóa từ nhân viên quầy tiếp tân, tra chìa khóa vào ổ, tiến đến giường lớn ấm áp rồi đổ ập người lên đó, sự mệt mỏi vẫn không thể xóa đi sự hào hứng trong lòng cậu, nhất là, cậu đã ở gần hắn thêm một chút.
Không dám bày đồ ra quá nhiều vì cậu chẳng thể ở lại Mĩ bao lâu, quan trọng chỉ cần gặp được hắn là đủ rồi.
Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người bộ áo ấm thật dày và chắc chắn rằng mình đã cầm được hộp quà trên tay mới an tâm khóa cửa phòng, tìm đến địa chỉ nhà Kim Thái Hanh, quên luôn việc gọi điện thông báo cho Kim Thái Minh.
...
"Đing đoong~ Đing đoong~"
Cậu kiên trì nhấn chuông cửa, có vẻ như Kim Thái Hanh đã đi làm từ sáng sớm rồi, khẽ thở dài, co người lại trong áo ấm, cậu chán nản đứng dựa tường trước cửa nhà hắn.
1 tiếng, 2 tiếng, rồi 3 tiếng trôi qua... Bầu trời âm u, xám xịt lại còn lạnh lẽo, người qua đường không có một ai vì thời tiết âm độ khắc nghiệt này.
Cảm nhận được cả khuôn mặt mình dường như đã bị đông cứng không thể cử động được, cậu khó khăn kéo cổ áo và khăn quàng cổ bọc lên mặt mình, đôi mắt mệt mỏi chán chường khẽ quét tìm một góc nào đó có thể tạm coi là có thể giúp cậu ngăn cản được từng đợt gió lạnh tạt qua cơ thể nhỏ bé của cậu.
Kia rồi, một cái cây lớn đã rụng hết lá, đứng bên đường bên kia, không xa cửa nhà Kim Thái Hanh cho lắm, có thể cậu tránh gió.
Cậu tiến đến gốc cây đó, ngồi thụp bên gốc cây, co người lại để giữ ấm. Thái Hanh, anh đang ở đâu?
Vài giờ sau, một ông lão già nua, đi đứng khó khăn, tay chống gậy, được một người đàn ông trung niên dìu đi, chậm rãi tiến đến chỗ cậu đang ngồi.
- Này, chàng trai, cậu đang đợi gì sao? _ Ông vỗ vỗ vai cậu hỏi. Ông sống ở căn nhà đối diện nhà Kim Thái Hanh, không hiểu sao lại có một cậu thanh niên châu Á, đựng đợi thật lâu bên ngoài.
- Thưa ông, người đàn ông sống ở căn nhà bên kia bình thường thì khi nào sẽ trở về? _ Cậu khó khăn trả lời, chịu rét lâu như vậy đã thế tính ra một ngày cậu chưa ăn gì, mệt mỏi đến mức nói cũng không ra hơi nữa rồi. Đèn đường cũng đã bắt đầu được thắp sáng, nhưng người đó vẫn chưa trở về.
- Tôi cũng không rõ nữa, có thể anh ta sắp trở về rồi. _ Ông lão trả lời.
- Ngài John, không nên ở ngoài này quá lâu, chúng ta nên đi vào trong ngay thôi. _ Người đàn ông lên tiếng nhắc nhở.
Ông lão không nói gì thêm, vỗ vỗ vai cậu rồi để người đàn ông kia dìu vào trong, chỉ còn lại Điền Chính Quốc vẫn kiên trì như cũ, nhất nhất dõi nhìn cánh cổng phía bên kia đường.
...
- Thái Hanh, mau thử món này đi... Hôm nay đã đi nhiều nơi như vậy, em lại nghĩ đến lúc trước chúng ta vẫn thường đi chơi cùng nhau như vậy, em thấy rất hạnh phúc. _ Ở trong một gian phòng V.I.P của một nhà hàng lớn sang trọng, ấm áp, trên bàn còn có loại rượu đắt tiền cùng rất nhiều món ăn ngon...Còn có cả bánh kem được thiết kế trang trí tỉ mỉ công phu nữa. Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Trịnh Thiên Mỹ, cùng cô thưởng thức ly rượu đỏ, cẩn thận cắt nhỏ từng miếng thịt đặt vào đĩa của cô, cùng cô trải qua ngày sinh nhật ấm áp giữa cái lạnh âm độ, cùng cô trải qua bữa tối lãng mạn mà thật lâu, hắn và cô vẫn chưa có thời gian thực hiện.
- Em cũng ăn đi...
- Thái Hanh, hôm nay anh có vui không? Em rất vui, em còn chọn mua quà cho anh từ tuần trước rồi, khi về nhà em sẽ cho anh xem... _ Cô vui vẻ nói, đúng như vậy, tất cả địa điểm vui chơi, và ăn uống suốt cả ngày hôm nay đều do cô tìm hiểu và đặt trước bàn trước.
- Thực ra, em không cần cầu kì như vậy, sinh nhật anh chỉ cần em bên cạnh, em chỉ cần nấu cho anh một bữa cơm giống như những năm qua, anh đã vui lắm rồi... _ Hắn chậm rãi trả lời, tay kéo cô vào lòng mình, vuốt ve mái tóc mềm.
- Thái Hanh, là lúc đó em không có điều kiện tổ chức cho anh như vậy... _ Cô nũng nịu, cọ cọ đầu vào lòng hắn, khiến dục vọng trong người hắn bị đánh thức.
Hắn nâng khuôn mặt của cô lên rồi áp môi mình lên môi cô, bắt đầu nụ hôn nồng cháy.
- Ưm... Thái Hanh, khoan đã... _ Được một lúc, cảm nhận được dục vọng đang bùng phát nơi hắn, Trịnh Thiên Mỹ trong lòng khẽ đẩy hắn ra, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, ngượng ngịu nói với hắn.
- Thái Hanh, sinh nhật anh, hay là... Đêm nay để em chủ động được không? Đêm nay tùy anh định đoạt...
Hắn mỉm cười thoả mãn, nghiêng người nói thầm bên tai cô.
- Em đã chủ động như vậy, anh sao dám từ chối, đi thôi, tranh thủ thời gian một chút, anh sẽ khiến em không thể xuống giường... _ Sau đó liền nhận được một cái đánh yêu từ Trịnh Thiên Mỹ.
Hắn kéo cô vào lòng mình, nhanh chóng thanh toán rồi trở về nhà.
...
Điền Chính Quốc yếu ớt, ngồi nép bên gốc cây, đôi mắt gắng gượng không cho phép được khép lại, lí trí nhắc nhở cậu phải cố đợi thêm một chút. Mặc kệ cả người cậu như muốn đông cứng lại, khuôn mặt trắng bệch không tia máu.
Khoảnh khắc cậu muốn bỏ cuộc, muốn khép đôi mắt mệt mỏi lại một chút, thì ánh đèn pha ô tô rọi tới, chiếc xe dừng trước cổng nhà, bộ não đã sớm muốn tê Hưởng của cậu đoán chắc hắn đã trở về, không ngại đôi chân tê cứng, đi lại khó khăn của mình, ôm chắc hộp quà trong lòng muốn tiến đến đó.
Nhưng gió lạnh đã níu chân cậu lại, ngăn cản không cho cậu tiến về phía người đó. Gió lạnh đến thấu tâm can, quật đổ hết tất cả nghị lực trong tim cậu. Hô hấp bỗng ngưng trệ...cậu thua rồi...
Trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Kim Thái Hanh xuất hiện, bên cạnh là là người con gái hắn yêu... Trịnh Thiên Mỹ...
Lặng lẽ núp sau gốc cây nhìn qua bên kia đường, Kim Thái Hanh cẩn thận bọc người kia trong chiếc áo khoác lớn của mình. Người con gái xinh đẹp kiễng chân hôn lên môi hắn, họ cùng nhau mỉm cười, cùng nhau khuất sau cánh cổng. Qua hình ảnh nhập nhòe vì nước mắt, đèn trong nhà được bật sáng rồi bị tắt đi ngay. Món quà được cậu trân trọng ủ ấm cả ngày hôm nay đáng thương bị đánh rơi trên nền tuyết. Điền Chính Quốc lặng lẽ rời đi trong cơn mưa tuyết, nước mắt nóng hổi cũng không giúp trái tim cậu ấm lên được. Không thể òa khóc thật to, bởi vì suy cho cùng tất cả vẫn là lỗi của cậu...
...Là tự tôi đa tình, tự rước lấy đau khổ...
Cậu bỏ mặc món quà đã ấp ủ từ lâu của mình cuối cùng lại trôn trong lớp tuyết lạnh giá để bản thân nhút nhát rời đi trong im lặng, cũng như mặc kệ trái tim đau đến mức muốn ngừng đập, vẫn không ngừng được bản thân nghĩ về người đó.
Washington hóa ra lại lạnh lẽo đến vậy, trong màn tuyết dày nuốt chửng một Điền Chính Quốc với từng bước chân rỉ máu, muốn ngừng lại nhưng lại không thể, muốn đi tiếp lại không có khả năng, Điền Chính Quốc vùng vẫy trong một đoạn tình cảm tự mình giăng ra, rồi bất lực để đau thương cứ thế gặm lấy cơ thể cậu, từng chút, từng chút một, để lại cho cậu vô số vết thương đau đớn đến đáng sợ. Có lẽ đoạn thời gian sau này, nơi Bắc Kinh đông đúc vẫn không thể sưởi ấm được cơn gió lạnh cậu đem theo từ Washington này...
...
Sáng sớm hôm sau, nghe âm báo pin yếu từ chiếc điện thoại tội nghiệp bị vứt bỏ trong đám quần áo lộn xộn nơi ngưỡng cửa, Kim Thái Hanh phát hiện ra hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Kim Thái Minh. Đành khó hiểu gọi lại, dường như đầu dây bên kia đang cần cuộc gọi phản hồi lại này, nên đã kết nối rất nhanh.
-...
"Alo, anh cả, Chính Quốc đâu rồi?"
- Điền Chính Quốc???_ Hắn kinh ngạc.
"Đúng vậy, cậu ấy đâu rồi? Không phải nói xuống máy bay sẽ gọi điện thông báo với em một tiếng sao? Kết quả từ hôm qua tới giờ điện thoại cậu ấy gọi không được, gọi anh thì không trả lời, rốt cuộc cậu ấy đâu rồi?" _ Bên kia Kim Thái Minh lo lắng như muốn phát điên, cả đêm gấp gáp gọi điện nhưng vô dụng.
- Cậu ta tới Mĩ sao?
"Anh, anh nói gì cơ?"
- Điền Chính Quốc có tới đây sao? _ Hắn nhàn nhạt trả lời, nhưng trong tâm khẽ động.
"Anh không gặp Chính Quốc? Cậu ấy nói tới mừng sinh nhật anh... Vậy cậu ấy đâu rồi?"
- Anh không gặp cậu ta... _ Kim Thái Hanh ngắt điện thoại, tay vô thức nắm chặt điện thoại, bất giác cầm lấy áo khoác ra khỏi nhà, nhìn quanh đường tìm kiếm cái gì đó.
Bên ngoài không một ai cả... Ngoài việc quản gia của căn nhà đối diện tiến đến chỗ hắn đang đứng.
- Chào ngài... _ Người đàn ông trung niên lên tiếng.
- ... _ Hắn im lặng gật đầu như chào lại người đó, nhìn vật đang cầm trong tay người kia hơi thắc mắc.
- Có chuyện gì sao?
- Tôi tìm thấy nó trong lớp tuyết bên gốc cây. Hôm qua có một chàng trai trẻ, đứng đợi ngài cả ngày hôm qua và cậu ta đã bỏ lại thứ này, tôi nghĩ nó liên quan tới ngài nên đem qua đây... _ Người đàn ông đem hộp quà cho hắn, sau khi hắn nhận lấy đã nhanh chóng tạm biệt trở về nhà. Đợi người đàn ông kia rời đi, hắn ngồi vào trong xe mở xem bên trong chiếc hộp được thắt dây cẩn thận.
Một chiếc khăn quàng bằng len màu xám, giống như...
Một đoạn trí nhớ lướt qua đầu hắn, hắn đã thấy màu len này trong rổ len của Điền Chính Quốc...
Nếu màu len hắn có thể cho là trùng hợp, nhưng mảnh giấy cùng nét chữ bên trong nó lại càng khẳng định người tặng là Điền Chính Quốc. Khiến tâm hắn lại run lên.
Điền Chính Quốc đã tới đây tìm hắn...
Nhưng cậu đâu rồi?...
- Tìm cho tôi địa chỉ khách sạn của Điền Chính Quốc, nhanh lên... _ Hắn gằn từng chữ trong điện thoại rồi cúp ngay. Nhìn lại chiếc khăn len trên tay, hắn đổ người ra đằng sau điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng lại càng bối rối hơn trong loại cảm xúc lạ này.
Đingg
Rất nhanh có tin nhắn đến, nội dung bên trong chỉ là một dòng địa chỉ. Hắn cấp tốc lái xe đến địa chỉ khách sạn vừa gửi tới, đến hắn còn không biết lí do vì sao bản thân mình lại gấp rút đến vậy.
...
- Thưa ngài, vị khách ngày đêm qua đã trả phòng rồi ạ...
Đây chính là câu trả lời của nhân viên khi hắn hỏi tới, tâm như rơi xuống vực thẳm. Từ bao giờ hắn lại có cảm giác chột dạ giống như chồng ngoại tình bị vợ bắt được? Từ khi nào?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
209 chương
88 chương
27 chương
23 chương
22 chương
25 chương