Just a dream
Chương 19
Tô mì được tạo nên từ trứng , rau xanh , tôm và cả xúc xích nóng hổi ra lò . Không thể tin đây là mì gói được , bởi vì nó có vẻ giống lẩu hơn .
Cả hai ngồi vào bàn ăn và ăn một cách ngon miệng , Leo liên tục khen ngon và ăn có vẻ rất nhiệt tình . Cái bộ dạng lần đầu Bình nhìn thấy , cái thằng Leo lạnh nhạt và chuyên làm người khác bực mình bởi nhiều lí do hôm nay lại trở nên rất dễ thương , nó ăn một cách cuồng nhiệt và không ngừng khen ngon , có vẻ khi Leo bị bệnh thì anh chàng trông dễ gần hơn thì phải .
" Tôi có thể ăn món này cả tuần , mấy người sướng thật " Anh nói khiến Bình muốn nhịn cười cũng không được .
Khi cả hai đã ăn hết thì Leo tự động mang hai tô dơ xuống , trán xơ và để vào máy rửa chén .
Leo có vẻ khá ga lăng với con gái thì phải , anh lấy ra cốc nước cho Bình uống và trái cây tươi để cả hai ăn tráng miệng .
Mà nói thật thì chúng nó chẳng biết nói gì cả , ngồi ăn trái cây với không khí im lặng đến ngộp thở .
Kiểu này chết ngạt mất .
Nó thầm nghĩ trong khi miệng thì vẫn ăn không biết rằng Leo đang để ý nó .
" Hey " Anh nói phá vỡ im lặng .
Bình ngạc nhiên nhìn Leo
" Ăn nữa không heo ? " Anh nói .
Cái gì ??? HEO cái đầu anh .
Nó lắc đầu và bảo với Leo rằng nó chẳng muốn ăn nữa .
" Okay , ăn no chưa ? " anh nhìn nó chăm chăm và hỏi . Cái mặt lạnh như tiền , sao khác xa với lúc ăn mì gói vậy ?
Nó gật đầu .
" Ăn xong thì trả tiền đi cô , mấy con tôm lúc nãy cũng đã hơn mấy trăm ngàn rồi , cộng thêm rau cải và nước sôi thì tô mì cũng cỡ hai trăm mấy , miễn phí trái cây " anh nói tỉnh bơ , khuôn mặt không chút cảm xúc .
Nó nói thật hả ?
" Hey , tưởng nói giỡn hả ? "
Nó nói thật hả ?
" À quên nữa , còn cả mấy cái bánh kì trước và cả chầu kem , chưa kể cộng thêm cái màn hình điện thoại "
CHẾT !!! SAO NHỚ DAI VẬY CHA ???
" Tôi không có dễ quên đâu "
Nó nghe mình nói hả ?
Nó ngồi đơ người nhìn Leo chằm chằm để xem ảnh có giỡn không . Nghe giống giỡn nhưng khuôn mặt khá thật , kiểu này là nó không biết làm gì luôn .
Bình nở nụ cười cho qua và lấy tay phẩy phẩy như thể bỏ hết đi bỏ hết đi .
Chuyện lạ có thật , Leo đang cười , anh cười một cách chân thật , nhìn rất vui vẻ và thậm chí nếu nhìn vào thì người ta cũng chả biết đây là Leo lạnh nhạt của mọi ngày . Nụ cười tỏa nắng làm khuôn mặt Bình đỏ lên nhanh chóng khiến nó phải cúi gằm mặt xuống .
" Giỡn thôi " anh nói .
" Mà này " Nó ngước lên nhìn anh .
" Tôi đã đi học Tiếng Việt rồi "
Thì sao ?
" Vậy nên tôi sẽ cố gắng nói tiếng Việt nhiều hơn , cô không còn phải bận tâm khi nói chuyện với tôi nữa đâu , cứ nói chuyện thoải mái đi . "
Đột nhiên , Bình có cảm giác Leo đi học Tiếng Việt là vì nó , tuy chỉ là suy nghĩ tào lao của nó nhưng điều này cũng làm nó cảm thấy rất vui , thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc .
Không khí trở nên im lặng một cách nhanh chóng , nhưng lại không ngột ngạt một chút nào . Mặt Leo lúc này cũng đã đỏ lên không vì lí do gì cả , Bình cũng thấy điều ấy , nhưng nó chỉ nghĩ vì anh đang bệnh mà . Nhưng sự thật là không phải .
" Vì tôi đã đi học Tiếng Việt nên tôi biết rõ khi nào cô nói xấu tôi , đừng tưởng bở " Anh nói phá tan im lặng .
Đang lãng mạn mà cái thằng này !!!
Đột nhiên điện thoại anh sáng lên , lấy ra và nhìn vào điện thoại , đó là tin nhắn của Amanda .
em đang qua nhà anh đấy , em đã mang theo đồ ăn và một số bộ phim , chúng ta có thể có buổi tối cho hai người
Shit .
" Hey , tôi không cảm thấy khỏe lắm , cô về được không ? " Anh quay lên và nói chuyện với Bình .
Thế mà nó cứ tưởng chúng nó đang ngày càng hiểu nhau , đùng một phát thì Leo lại muốn đuổi nó về .
Nó gật đầu có vẻ buồn bã và đứng lên , Leo cũng đứng dậy theo . Tiễn nó ra tới cửa ngoài thì nó chào tạm biệt anh .
" Mẹ cô đến chưa ? " Anh hỏi hơi lo lắng .
" Tôi sẽ gọi mẹ tôi " nó nói và bước ra ngoài .
Leo thậm chí còn chẳng biết trong đầu anh nghĩ gì , anh muốn nói nhiều hơn thế nữa , thậm chí bảo rằng sẽ đền bù cho nó sau , thế mà anh chỉ nói một câu hỏi ngu ngốc .
Damn .
Bước vào nhà trong tâm trạng rối bời , căn bệnh lúc nãy như trở về , chỉ cách đây năm phút trước anh còn nghĩ mình đã hết bệnh , thế mà bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi .
" Mày bị gì vậy Leo ? " anh tự hỏi chính mình và ngồi bệt xuống ghế sofa một cách mệt mỏi .
Tiếng chuông cửa lại reo lên , anh đứng dậy và đi thẳng ra mở cửa không chút hứng thú với vị khách mới đến .
" Hi Leo " Amanda nói và ôm chầm anh chàng .
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
16 chương
52 chương
11 chương
20 chương
548 chương