Magical love
Chương 1
Phần Một
Aschessman – thành phố của hòa bình và tình hữu nghị đã được trang
hoàng rực rỡ tròn một tuần lễ để chào mừng sự kiện được trông đợi nhất
trong năm thế kỉ qua.
Mặt trời
tỏa ánh hào quang dịu nhẹ, sắc trời chuyển thành màu hồng phấn báo hiệu
điều lành, mây trải chiếu thành tấm màng mỏng trông thật thanh bình và
ấm áp. Aschessman khoác một tấm áo sặc sỡ, sống động và tươi vui, tưởng
chừng như là bộ quần áo đẹp nhất. Khắp nơi được trang trí bằng những
chiếc đèn lồng, xen kẽ là những quả cầu ánh sáng nhỏ li ti như ngàn vì
sao, lơ lửng khắp không gian. Thần hoa cũng đến góp vui, làm cho không
khí thêm lung linh huyền ảo bằng triệu triệu những cánh hoa anh đào rơi
nhè nhẹ khắo nơi, tưởng chừng như vô tận.
Lá cờ liên minh của
ba đế quốc Ma cà rồng, Phù thủy, Năng lực tự nhiên với hình ảnh đôi
cánh, biểu tượng của sự tự do tung bay mạnh mẽ trên mọi nóc nhà.
Trên đường phố, người qua lại nườm nượp như mắc cửi, thoạt trông khá
lộn xộn nhưng nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra ngay ba màu chủ đạo: trắng,
đen, đỏ - lễ phục của ba nước. Ngày mà tất cả mọi người đều mặc lễ phục
truyền thống, đường phố được trang hoàng lộng lẫy, chỉ có thể là ngày
hội quan trọng nhất của năm trăm năm qua, là ngày hội những ngày hội: Lễ
đăng quang của ba thượng thần.
Vú An đã dậy từ sáng sớm, tất
bật chuẩn bị bữa sáng, miệng bà lẩm nhẩm những câu thần chú quen thuộc.
Chợt nhớ ra một việc quan trọng, bà dừng tay, quay sang cô giúp việc gần
đó nhắc nhở:
- Nửa tiếng nữa nhớ gọi các tiểu thư dậy. Hôm nay là ngày quan trọng, tuyệt đối không được để sai sót, nhớ chưa?
Bà chưa nói xong thì từ cầu thang vọng xuống một giọng nói trong trẻo:
- Chúc Vú ngày mới tốt lành. Tụi con đi trước đây, vú đi sau nhé.
Vú An giật mình, không ngờ đến việc mấy vị tiểu thư đã dậy từ sớm. Bình
thường, cứ bảy giờ sáng bà sẽ đánh thức họ dậy, nhưng nhanh nhất cũng
phải hơn một tiếng đồng hồ sau họ mới rời khỏi giường. Vậy mà hôm nay
mới hơn sáu giờ sáng tụi nó đã tươm tất chuẩn bị rời khỏi nhà.
Nhanh chóng lấy lại sự điềm đạm vốn có, vú An lại gần tụi nó dặn dò:
- Mấy đứa đi cẩn thận. Nhớ là phải giữ kín thân phận, tuyệt đối không
được để ai phát hiện sơ hở, nếu không sẽ gây rắc rối lớn cho lão gia đó.
Tụi nó gật gật cái đầu, mỉm cười rạng rỡ khiến người khác yên tâm.
Vú An nhìn lại tụi nó, bà giật mình lần nữa. Hôm nay tụi nó trang điểm
rất cẩn thận, tuy mặc bộ lễ phục như mọi người nhưng lại toát lên vẻ
sang trọng hơn người. Hứa Thuần thắt đuôi sam lệch sang một bên vai rất
đáng yêu, Hạ Ân búi tóc lên cao, cài nhẹ cây trâm tinh sảo trông rất ra
dáng quý tộc, Tô Nhã thả tóc, tết một sợi nhỏ bên mai, một vẻ đẹp dịu
dàng và thanh cao, còn Vu Cơ thì vẫn kiểu tóc đuôi ngựa, nhìn qua đã
thấy tràn đầy sức sống và năng động. Tụi nó khoác lên người bộ lễ phục
màu trắng là đại diện của giới Năng lực tự nhiên, chúng được may rất cầu
kì, cổ trụ, váy liền thân dài qua đầu gối, kiểu váy tứ thân, xẻ làm bốn
tà, bên trong là lớp voan rủ nhẹ đầy nữ tính, điểm xuyết là những bông
mẫu đơn thêu tay rất tỉ mỉ ở tà váy và cổ áo. Những bông hoa mẫu đơn với
màu đỏ rực rỡ là đại diện của tầng lớp quý tộc cao quý.
- Tụi này...muốn đi chọn chồng à? – Vú An ngẩn ra nhìn tụi nó rồi mỉm cười hiền hậu.
Tụi nó bước ra khỏi nhà với nụ cười ngọt ngào trên môi. Cùng lúc đó
cánh cổng nhà bên cạnh cũng mở ra. Hai cô gái giúp việc bước, cúi người
nghiêng chiếc ô trong suốt về phía cổng. Từ sau cánh công đồ sộ, hai
bóng người kiêu kì bước ra.
Hai bên chạm mặt nhau, nhận thấy
ánh nhìn khinh khỉnh của kẻ thù từ khi thuở bé, tụi nó thu nụ cười lại,
vẻ mặt thờ ơ xa cách nhanh chóng hiện ra.
- Ô, Thư Mặc, mau nhìn xem ai thế kia? Kennedy tiểu thư đó sao? Thật sự là nhìn không ra đó.
- Ai da, Bạch Dao à, em nên đi khám lại mắt thôi, vẫn là bốn con vịt
bầu xấu xí thôi mà, chẳng qua là cố tô vẽ vào khuôn mặt nhà quê thôi.
- Công nhận đó, nhìn kĩ thì vịt bầu vẫn là vịt bầu thôi, làm sao mà hoá thiên nga được.
Hai giọng nói ngọt ngào giả tạo cất lên, thay nhau đả kích tụi nó.
Nhưng tụi nó vốn là tầng lớp quý tộc cao quý, từ nhỏ đã được rèn luyện
quy tắc ứng xử giao tiếp nên khả năng nhẫn nhịn rất cao. Tụi nó phớt lờ
hai cô nàng kia mà đi ra đường lớn, nhưng họ vẫn chưa chịu buông tha.
- Kennedy tiểu thư, nếu các cô muốn làm đẹp thì có thể mở lời mà, chúng
tôi có thể suy xét giúp đỡ cô. Nhìn xem, các cô như thế này… - Thư Mặc
lướt qua tụi nó với vẻ khinh thường, nhấn nhá nói tiếp. - Liệu có thể
kiếm người yêu sao?
Hạ Ân dừng bước, từ tốn quay người lại, cười lạnh một tiếng rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn lòng tốt của Deneuve tiểu thư. Nhưng thành thật xin lỗi, chúng
tôi không muốn trở thành xác ướp với làn da trắng bệch không sức sống,
lại còn không dám đứng dưới nắng mà phải co ro trong chiếc ô bé tẹo.
Thật là bất tiện đó!
Thật lòng mà nói, hai vị tiểu thư của dòng
họ Deneuve kia rất đẹp, vẻ đẹp của những mĩ nữ nghiêng nước nghiêng
thành. Họ sở hữu làn da trắng nõn không tì vết và dáng người đáng mơ
ước. Những bộ lễ phục mặc trên người họ liền trở thành một vẻ quyến rũ
mê người, không giống với sự trong sáng thanh cao như khi khoác lên
người tụi nó. Nhưng vốn là oan gia, vẻ đẹp của đối phương trong mắt tụi
nó liền trở thành một sự nhức mắt khó chịu. Cũng giống như giọng nói của
Hạ Ân, vốn nhẹ nhàng êm tai nhưng vào tai của hai vị tiểu thư lại thành
ngạo mạn khinh người.
Nụ cười châm biếm trên môi Thư Mặc đông
cứng lại rồi trở nên vô cùng gượng gạo khó coi. Cô đang định lớn tiếng
quát nạt thì một âm thanh sắc sảo khác lại cất lên:
- Hạ Ân, em
chấp nhặt mấy tiếng vo ve của ruồi muỗi làm gì. Vốn dĩ tư duy của loài
ruồi không thể theo kịp tư duy của con người mà.
Lần này cả
Bạch Dao và Thư Mặc đều biến sắc, nhìn chằm chằm Vu Cơ với vẻ thù địch.
Còn tụi nó thì khuôn mặt méo mó vì nhịn cười, khẽ giơ ngón trỏ tỏ ý khen
ngợi với chị cả Vu Cơ.
- Cô… Cô vừa nói cái gì? – Bạch Dao bề
ngoài vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng nếu để ý dễ dàng thấy được cô ta
đang nghiến chặt hàm răng, những chiếc móng tay được chau chuốt cẩn thận
bấu chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt to lửa nhìn về phía bốn đứa tụi nó.
Tụi nó đang mừng thầm vì khiến hai vị tiểu thư kia nghẹn lời thì một giọng nam trầm ấm vang lên:
- Ai làm cho em khó chịu sao, Bạch Dao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Tụi nó giật mình ngoảnh lại phía sau, hai chàng trai đang đi tới, cả
hai đều mặc lễ phục màu đỏ. Là giới ma cà rồng. Nam nhân trong giới ma
cà rồng thường rất đẹp trai, mắt đỏ, da trắng như tuyết, thân hình cường
tráng bởi sức khỏe của ma cà rồng là siêu việt nhất trong tất cả các
giới.
Hai anh chàng kia rất nhanh nhẹn đi tới bên cạnh hai vị
tiểu thư kia, nở nụ cười hút hồn rồi cẩn thận nâng bàn tay ngọc ngà lên
hôn nhẹ một cái đầy lịch lãm. Hai cô nàng kia nhanh chóng khôi phục vẻ
rạng rỡ thường ngày, liếc nhìn tụi nó với vẻ đắc thắng thấy rõ.
- Quên chưa giới thiệu, đây là bạn trai của chúng tôi. Cũng thật tội
nghiệp cho những người phải đơn phương lẻ bóng trong những ngày vui vẻ
như thế này. – Thư Mặc cao giọng nói, che miệng cười duyên dáng.
Cô ta rất nhanh đã chạm vào nỗi đau thầm kín của tụi nó. Niềm hạnh phúc
vừa chớm nở liền bị dập tắt không thương tiếc. Tụi nó ném những cái
nhìn bực bội về phía những con người trước mặt, lòng tự nhủ hôm nay nhất
định phải kiếm cho bằng được một anh chàng đẹp trai về ra mắt, không
thể để mất mặt hoài như vậy. Đó là lí do tại sao tụi nó ăn mặc rất đẹp
trong ngày hôm nay.
Hiện nay tụi nó mới được bốn trăm chín mươi
tuổi, còn khá nhỏ nên chưa từng được chứng kiến lễ đăng quang của
thượng thần. Đây là cơ hội thượng đế ban cho, không những thế lại bị đả
kích nặng nề từ kẻ thù khiến cho lòng tự tôn cao ngất của thiếu nữ quý
tộc bị xâm phạm sâu sắc, vậy nên tụi nó quyết tâm cùng thượng thần chụp
chung một tấm ảnh hay là làm chuyện gì đó mà có thể cho chị em nhà
Deneuve không thể lên mặt được nữa. Ba thượng thần là ba chiến binh mạnh
nhất, giỏi nhất đồng thời phải có đức và hợp lòng dân, là gương mặt đại
diện cho mỗi đế quốc. Tất nhiên được nhìn ngắm dung nhan ở khoảng cách
gần là điều mong ước của tất cả mọi người dân, đặc biệt là những cô gái.
Nếu tụi nó có thể chụp chung ảnh với họ thì quả là hạnh phúc như mơ.
- Đừng tự đắc quá sớm như vậy chứ. Các cô cứ chờ đó! - Hứa Thuần hậm hực nói rồi kéo ba đứa còn lại đi.
- Một xe bốn chỗ. - Vu Cơ búng tay hai cái, một chiếc xe bay hình tròn
từ trong kết giới hiện ra, đỗ xịch trước mặt tụi nó. Không có phu xe hay
bất cứ thứ gì để điều khiển xe, chỉ cần bỏ tiền vào cái hộp gắn ở cửa
xe là có thể điều khiển nó theo ý muốn.
Nhanh chân lên xe, tụi
nó tức tốc đi tới tòa thánh, nơi sẽ diễn ra buổi lễ. Đang còn rất sớm
nhưng mọi người đã đổ ra đường khá đông nên xe phải bay lên cao mới đi
nhanh được.
Tòa nhà cao ngút dần hiện ra, bức tường dát vàng
của tòa thánh dường như tỏa ánh hào quang trong ánh sáng của mặt trời,
tạo nên cảnh tượng rất đẹp. Tòa thánh là nơi diễn ra những lễ nghi long
trọng mang tính cộng đồng lớn, nó rất rộng, được xây thành hình tròn
nhìn khá giống sân vận động. Ghế ngồi của nhân dân được xếp thành từng
tầng để dễ dàng theo dõi. Khoảng sân chính giữ là nơi tổ chức lễ, ở giữa
có vẽ hình một kết giới hình tròn, tỏa ánh sáng màu lam nhạt khiến nơi
này thêm phần huyền bí.
Tụi nó đã đứng trước cổng vào của tòa
thánh. Bây giờ là chỉ mới hơn sáu giờ, còn gần hai tiếng nữa buổi lễ mới
diễn ra. Bốn đứa thầm tính toán, trong khoảng thời gian này chỉ cần trà
trộn vào sâu trong tòa thánh, tìm phòng nghỉ của thượng thần trong lốt
cải trang của thị nữ dâng trà là tụi nó có thể chụp cùng với thượng thần
một bô ảnh đẹp rồi.
Tụi nó dáo dác ngó nghiêng xung quanh, có
rất ít người đến sớm như tụi nó, hầu như ai cũng có việc của mình, chẳng
ai để ý đến bốn cô gái nhỏ với khuôn mặt khả nghi, tụi nó yên tâm bắt
đầu kế hoạch, vỗ vỗ vào vai nhau thể hiện ý chí quyết tâm.
Hạ
Ân lấy ra một chiếc túi nhỏ màu hồng, mở ra và lấy một nắm bột trắng đầy
tay, thứ bột phát ra ánh sáng rất đẹp. Cô nhắm mắt và đọc:
- Xin hãy cho con mượn sức mạnh của người bằng Vật phẩm phép thuật này. Ẩn thân!
Nói rồi, Hạ Ân tung nắm bột lên cao, bột lập tức phủ xuống người tụi nó và khiến tụi nó biến mất không dấu vết.
- Đột nhập thôi!
Toà thánh rất rộng lớn và rất lộng lẫy, tụi nó bước vô trong mà hoa hết
cả mắt, phải cố nín nhịn không thốt lên một tiếng cảm thán thật to.
Lính gác không nhiều lắm, chủ yếu là những nhân vật tầm cỡ mới xuất hiện
ở đây và họ thường là những giai cấp có sức mạnh và quyền lực bậc nhất.
Tụi nó đã chuẩn bị sẵn một tấm bản đồ, nó rất đặc biệt, là vật phẩm
phép thuật dạng hiếm, chỉ cần đọc tên địa điểm, nó có thể hiển thị tất
cả những đường đi ngõ hẻm của và những người xuất hiện ở gần nơi đó. Tụi
nó được tặng tấm bản đồ vào dịp sinh nhât cách đây hơn 20 năm, bây giờ
quả thực thấy nó thật hữu dụng.
Tụi nó cách phòng nghỉ của
thượng thần một hành lang. Mục tiêu đang rất gần, tim của bốn đứa không
khỏi phấn khích mà đập liên hồi.
Chợt sau lưng tụi nó xuất hiện
một dòng khí lạnh, lạnh đến thấu xương, cảm giác nhồn nhột hay gọi cách
khác là chột dạ ập đến. Tụi nó dừng bước, đứng nép sang một bên, bám
sát vào nhau rồi nhìn vào tấm bản đồ.
Bốn dấu chấm đỏ của tụi nó ở sát bốn dấu chấm xanh của đám người sặc mùi sát khí.
Tụi nó nuốt nước bọt, mồ hôi rịn ra đầy tay, trên trán cũng lấm tấm vài
giọt. Tim đập dữ quá. Tụi nó thầm nghĩ, có khi nào vì tiếng tim đập mà
tụi nó bị phát hiện hay không.
Tụi nó cố gắng quay cái cổ đang dần bị hoá đá lại đằng sau.
"Yêu nghiệt?"
"Nam thần?"
"Mỹ nam siêu cấp?"
"Hàng cực phẩm?"
Bốn gương mặt anh tuấn hiện ra, mỗi người một nét khác nhau nhưng tất
cả đều hoàn hảo đến từng chi tiết. Mọi thứ xung quanh dường như chỉ là
phông nền. Những gương mặt đó tựa như nhật nguyệt. Phong thái của họ
cũng rất khác nhau nhưng có điều trông ai cũng ung dung và rất có khí
chất của đại quý tộc. Nhàn nhã, cao quý, sắc bén.
Tụi nó dường
như bất động, sững sờ trước mặt bọn hắn, cảm giác thật kì lạ. Chỉ biết
rằng bọn hắn thật xa vời, vừa không dám vừa không nỡ chạm vào chỉ sợ
thiên sứ bị vướng bụi trần.
Tụi nó đứng nhìn không chớp mắt, tựa như quên cả hô hấp.
Chàng trai có đôi mắt màu lam, khuôn mặt trông khá láu cá, lộ rõ vẻ
tinh nghịch và năng động búng tay một cái kêu rõ to trước mặt tụi nó mới
khiến cho tâm hồn nãy giờ chạy đâu mất tăm về chỗ cũ.
- Các cô là ai? Sao lại lén lụt vào đây?
Sét đánh giữa trời quang!
Tụi nó đã bị phát hiện, lấm lét nhìn nhau, cả cơ thể run rẩy, chân mềm nhũn ra đến nỗi đứng không vững.
Bọn hắn là thể loại gì thế này? Là thần hay quỷ chứ không phải người.
Tụi nó đã dùng thuật rồi mà, loại bột này thuộc dạng cao cấp, rất khó
phát hiện. Chỉ có người có năng lực cực kì cao siêu mới có thể cảm nhận
thấy được năng lực trong người của tụi nó. Xem ra bọn hắn cũng không
phải dạng tầm thường.
“Bình tĩnh...phải thật bình tĩnh...” - Tụi nó nhủ thầm.
- Chúng tôi cũng là quý tộc, không thể ra vào nơi đây được sao?
- Nhà nào? - Chàng trai với đôi mắt màu lục đậm sắc bén cất hỏi, thoạt nhìn thì hờ hững nhưng toát lên sự uy hiếp lạnh người.
Tóc gáy tụi nó dựng lên.
- Mà các anh là ai? Có quyền gì mà chất vấn chúng tôi? - Tô Nhã nhấn giọng hỏi.
Bọn hắn vẫn thản nhiên như trước, khoé miệng nở nụ cười như có như không.
- Chỉ là tò mò muốn biết danh tính của quý cô xinh đẹp đây thôi, đã thất lễ rồi.
Câu nói được thốt ra từ một anh chàng với đôi mắt tím đang nhìn tụi nó
với vẻ mê hoặc khiến cả bốn đứa bỗng nhiên thấy nóng hết cả mặt. Quả
thực hắn mà như thế này thì hại gái nhà lành nhiều lắm. Thật đáng ghét!
Chỉ cần lướt mắt qua vẻ bề ngoài hào nhoáng và những điểm nhấn trên bộ
trang phục cũng có thể biết được gia thế của bọn hắn không hề tầm
thường, rất có thể là tầng lớp đại quý tộc. Tụi nó nghĩ thầm, nếu quả
thật như vậy thì không nên dây dưa để đề phóng rắc rối.
- Xin
lỗi, chúng tôi không quen tiếp chuyện với người lạ. Xin phép cáo lui. -
Hạ Ân khéo léo từ chối, rồi chưa để bọn hắn phản ứng lại tụi nó đã nhanh
chóng lủi đi.
Nhưng bước chưa được hai bước, tụi nó đã bị hoá đá bởi giọng nói chứa âm khí nặng nề:
- Đứng lại!
- Xin lỗi, chúng tôi còn có việc gấp. - Hứa Thuần nói nhanh, giọng khá to để lấn át nỗi sợ đang bủa vây.
- Các cô cứ thử trốn xem. - Lại là cái giọng nói không hề có chút hơi ấm đó.
Bây giờ bọn hắn có bảo tụi nó chạy tụi nó cũng không chạy nổi, tứ chi
hóa đá cả rồi. Nỗi lo bọn hắn biết chuyện xấu hổ tụi nó định làm sẽ
khiến danh hiệu quý tộc tiêu tán làm cho bọn nó run rẩy, nhưng nhiều hơn
vẫn là nỗi sợ hãi trước khí thế bức người của những con người nguy hiểm
trước mặt.
Bọn hắn hài lòng, ung dung sải những bước chân dài
về phía phòng nghỉ của mình, đi lướt qua mặt tụi nó với vẻ thản nhiên.
Tụi nó ngớ người, có ý gì đây?
- Đi theo bọn tôi, nhanh! – Một anh chàng ra vẻ tốt bụng liền nhắc nhở rồi bỏ đi mất hút.
- Tại sao… c..h..ứ?
Tụi nó chưa kịp nói hết câu đã nhận được cái liếc lạnh lẽo từ đôi mắt
màu lục khiến cả bọn lắp bắp, không dám hé răng thêm nửa lời, chỉ biết
lủi thủi bước theo bọn hắn.
Cánh cửa phòng nghỉ vừa khép lại
sau lưng, tụi nó còn đang âm thầm đánh giá căn phòng đã bị một tiếng
đằng hắng làm cho giật mình quay lại. Bốn chàng trai kia đã đến bên cạnh
những chiếc ghế xa hoa từ lúc nào, thoải mái thả người xuống, những đôi
chân thon dài tuỳ ý gác hờ lên mặt bàn toát lên sự quyến rũ kì lạ nhưng
vẫn không mất sự khí chất hơn người.
- Tại sao các cô lại dùng
thuật ẩn thân?- Chàng trai có gương mặt thiên thần với đôi mắt màu nâu
khói nhẹ nhàng hỏi tụi nó. So với ba tên kia thì tên này có vẻ hiền lành
nhất. Tụi nó cũng bình tĩnh hơn được một phần.
- Cái này...
Tụi tôi chỉ nghịch thử thôi mà, hì hì… - Tô Nhã chớp chớp đôi mắt to
tròn rồi dùng giọng nói ngây thơ nhất trả lời. Tụi nó cũng cười hì hì
phụ hoạ theo
- Nghịch sao? Đến toà thánh vào sáng sớm rồi dùng
thuật ẩn thân tiếp cận phòng thượng thần chỉ để nghịch sao? Các cô cho
rằng bọn tôi là trẻ lên ba chắc? Còn không mau nói thật đi! – Anh chàng
mắt tím chế giễu, nhưng càng nói càng nghiêm mặt, âm lượng của cao vút
lên khiến tụi nó sợ điếng hồn, đôi mắt sắc bén xoáy sâu vào mắt đối
phương làm tụi nó trở nên lúng túng, gượng gạo đưa mắt nhìn xung quanh.
- Thật…thật mà. Tụi tôi tò mò…nên…đến sớm, rồi vô tình…vô tình đi lạc…vào đây… - Hứa Thuần lắp bắp, cố chống chế.
- Tấm bản đồ đó cũng chỉ là tiện tay cầm theo, túi bột đó cũng là vô
tình, cái máy ảnh trên tay cô cũng là vô tình nốt. Ý các cô là vậy chứ
gì? – Một anh chàng khác tỏ vẻ chán chường tiếp lời, nét tinh quái hiện
lên trên đôi mắt màu xanh lam.
Bốn đứa lập tức im thin thít. Bị
chọc đúng tim đen, đứa nào đứa nấy giật thót mình, mặt mày tái xanh như
tàu lá, tim lại đánh bùm bụp trong lồng ngực. Phen này lành ít dữ nhiều
rồi.
Tiếp đó, những câu hỏi căn bản lần lượt được nêu ra, đáp lại là câu trả lời uể oải qua loa của tụi nó.
- Tên gì?
- Hứa Thuần, Vu Cơ, Tô Nhã, Hạ Ân.
- Họ?
- Kenedy.
- Nhà?
- 39 Rivaillle.
- Thủ đô?
- Vâng.
Nhận thấy thái độ của tụi nó, bốn anh chàng liền khôi phục phong thái, nghiêm túc hỏi:
- Nói đi, mục đích thật sự của các cô là gì?
- Chỉ là tò mò.... tò mò… - Bốn đứa cúi đầu, cắn cắn môi.
Bọn hắn vẫn giữ im lặng, thuỷ chung mà nhìn chằm chằm tụi nó với ánh mắt uy hiếp, sẵn sàng bóc mẽ những câu nói dối.
Bốn đứa huých nhẹ tay nhau, đùn đẩy cho đứa kia nói, sau một hồi vẫn là im lặng.
- Nói! - Một tiếng quát đanh thép làm tụi nó thêm lúng túng, cuối cùng Vu Cơ lấy hết dũng khí mà hét lên:
- Tụi tôi chỉ muốn xem mặt thượng thần thôi. Có gì không được sao? Các anh…thật là quá đáng…mà…
Tiếng hét nhỏ dần, nhỏ dần rồi chỉ còn là những tiếng lí nhí phát ra từ
cổ họng, cùng với đó là bốn khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua chín.
Im lặng. Một giây…Hai giây…Ba giây…
- Hahaha…. Sắc nữ! Hahaha…
Khắp căn phòng vang vọng tiếng cười của ba chàng trai khiến tụi nó càng
thêm xấu hổ, nhưng có một con người vẫn giữ nguyên sắc mặt chiếu những
ánh nhìn dò xét về tụi nó một hồi lâu, những cái đầu ngày càng cúi thấp
xuống để tránh đôi mắt màu lục lạnh lẽo ấy.
“Không được! Không thể để mất hết thể diện như thế này được!” – Tô Nhã nghĩ thầm.
Nhưng có người đã nhanh miệng hơn.
- Các anh thật quá đáng, ức hiếp dân nữ vô tội, các anh không đáng mặt
đàn ông. - Hứa Thuần đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt bọn hắn mà tuôn trào
cảm xúc.
- Đúng, thật là bỉ ổi, tụi tôi chỉ là tò mò chứ không phải sắc nữ.- Tô Nhã cũng hùa theo.
Bọn hắn nhìn tụi nó đầy bất ngờ, anh chàng mắt tím đang uống trà cũng
khựng lại, bốn cặp mình nhìn tụi nó chằm chằm, và bốn đôi môi tuyệt đẹp
nhếch lên thành kiểu cười nửa miệng ma mị đúng chất khiến tụi nó lại mất
hết khí thế mà nổi hết da gà lên.
- Bọn tôi thì có thể làm gì
các cô được chứ, các cô hùng hổ thế này cơ mà. - Anh chàng mắt màu nâu
khói nhẹ nhàng cười. Nụ cười có sức nặng ngàn cân với tụi nó.
Bọn hắn đích thị không phải người đàng hoàng. Tụi nó khẳng định, ánh mắt loé lên tia căm thù sâu sắc.
Hôm nay quả thật là ngày xui tận mạng, tụi nó phải thoát khỏi bọn hắn, nếu không kết cục chắn chắn rất thảm khốc.
- Vậy…chúng tôi đi trước đây.
Nói rồi cả bốn đứa hướng phía cửa ra mà đi tới, vận tốc càng lúc càng nhanh.
Tụi nó ra khỏi căn phòng mà không gặp bất kì sự ngăn cản nào, quay đầu
lại còn thấy anh chàng mắt màu lam giơ tay chào, nở nụ cười thật tươi,
trông rất đáng yêu. Bốn đứa bỗng dưng đỏ mặt, tim lại đập nhưng nhanh
chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chân chạy đi.
Kế hoạch thất bại hoàn toàn.
Tụi nó ngao ngán thở dài, đã nghèo còn gặp cái eo, về nhà thể nào chị
em Bạch Dao, Thư Mặc cũng hếch mặt lên mà cười vô mũi tụi nó.
~ End ~
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
22 chương
9 chương
20 chương