Editor: Nguyetmai Có lẽ Điềm Tâm là người cuối cùng xuống dưới nhỉ? Tóm lại, lúc cô xuống dưới, ở sảnh khách sạn đã không còn bóng dáng bạn học nào. Hu hu, chẳng lẽ cô đã đến muộn rồi sao? Điềm Tâm lập tức sốt ruột chạy nhanh đi. Đây là làng du lịch, muốn đến bờ biển thì đầu tiên phải đi qua công viên thực vật xanh rờn do làng du lịch xây dựng. Cái làng du lịch này đi theo khẩu hiệu "Hãy cho tôi một ngày, tôi sẽ trao cho bạn chốn thần tiên", bởi vậy nên vô cùng chú trọng đến việc kiến tạo cảnh sắc. Điềm Tâm sốt ruột đi xuyên qua công viên, dọc theo con đường đá cuội chạy về phía trước. Ôi mẹ ơi. Sao chỗ này lại rộng như vậy chứ? Mỗi con đường nhỏ lại được chia thành từng lối rẽ, nếu không có biển hướng dẫn thì Điềm Tâm cảm thấy mình sẽ bị nhốt ở đây mất thôi. "À… Tiếp theo là, rẽ trái." Lại đến một ngã rẽ, Điềm Tâm nhìn biển hướng dẫn. Kỳ lạ, sao cô thấy cảnh trí bên trái hoang vu hơn con đường nhỏ bên phải nhỉ? Biển hướng dẫn này không chỉ nhầm đường đấy chứ? Rối rắm hồi lâu, Điềm Tâm vẫn quyết định đi theo biển hướng dẫn. Bóng lưng nhỏ bé dần biến mất trên con đường nhỏ xa xa… Đúng lúc này, một nữ sinh vẫn luôn trốn sau cây đại thụ đi ra, cô ta đeo chiếc kính râm rất to, còn dùng khăn lụa che mặt, không thấy rõ diện mạo của cô ta. Cô ta móc điện thoại ra gọi: "A lô? Là tôi đây, cô ta đã mắc bẫy rồi, mấy đứa ở đó chuẩn bị xong xuôi đi! Đừng quên, sau khi làm xong chuyện phải chụp mấy tấm gửi vào hộp thư cho tôi đó!" Nói xong, nữ sinh cúp điện thoại, chỉnh lại biển hướng dẫn về bên phải cho đúng hướng, khóe miệng nhếch lên đắc ý rồi xoay người rời đi. … Điềm Tâm càng đi càng thấy sai sai. Sao càng đi vào sâu lại càng ít người vậy? Xung quanh chỗ này toàn là cây đại thụ, hoàn toàn không có điểm du lịch nào hết. Mà cách không xa, có ba tên choai choai tóc vàng đang đi về phía này. Không hiểu sao trái tim Điềm Tâm bỗng đập thình thình, có dự cảm chẳng lành. Không phải chứ? Đừng nói là có người cố ý chỉ sai đường cho cô, sau đó… "Bạn học, cho hỏi đi đến bờ biển như thế nào vậy?" Một tên choai choai cười xấu xa đi tới. Điềm Tâm tỏ vẻ nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, cô không trả lời mà quay đầu chạy thẳng. Mấy tên choai choai nhìn nhau: "Đuổi theo!" Điềm Tâm vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, thấy mấy tên choai choai du côn sắp đuổi kịp, mặt bị dọa cho trắng bệch. Ôi mẹ ơi, ai tới cứu cô với! Hu hu hu! Điềm Tâm vừa chạy vừa móc điện thoại ra muốn gọi điện cầu cứu. "Không được chạy, đứng lại cho tôi!" Một tên choai choai chạy rất nhanh nên nhanh chóng đuổi kịp Điềm Tâm. Hắn ta tóm được cổ tay cô, sau đó giật về sau. Điềm Tâm sợ hãi hét lên, điện thoại cũng bị rơi úp xuống đất. Sức của tên choai choai này rất lớn, Điềm Tâm hoàn toàn không thể giãy được! "Thả tôi ra, các người muốn làm gì?" Điềm Tâm vô cùng sợ hãi. Cô bị mấy tên choai choai đẩy ngã xuống đất, chân mềm nhũn ra, cô ra sức lùi về phía sau, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập sự bất lực. "Làm gì hả?" Một tên choai choai tóc vàng cười khà khà, nói bằng giọng điệu hạ lưu bẩn thỉu: "Đương nhiên là làm cô em!" Nói xong, hắn ta quỳ bên cạnh Điềm Tâm, vươn bàn tay dê xồm ra định giật quần áo trên người Điềm Tâm xuống. "Đồ lưu manh, các người thả tôi ra!" Điềm Tâm giãy giụa, tiếc là trước mặt mấy tên thanh niên cường tráng, sức cửa cô chỉ nhẹ như lông hồng. Tên choai choai dễ dàng bắt được cổ tay Điềm Tâm, sau đó nhấc lên trên, cố định tay cô ở trên đỉnh đầu. Điềm Tâm như một món ăn không chút phòng bị nào trước mặt mấy tên du côn tựa sói đói này.