Editor: Nguyetmai Điềm Tâm bĩu môi rồi bất đắc dĩ đi theo. Mở cửa phòng căn hộ ra, Điềm Tâm quả thật được mở ra thế giới mới. Bởi vì trong này… thật sự quá xa hoa! Không hề kém cạnh biệt thự nhà họ Trì! Điềm Tâm đi lên sàn gỗ, đôi mắt chuyển động linh hoạt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Phòng khách, phòng vệ sinh, phòng sách, phòng bếp, phòng ngủ… Điềm Tâm chạy lon ton quan sát cách bố trí của căn hộ. Chờ đã, tại sao chỉ có một phòng ngủ? Hơn nữa, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đôi rất to! Khóe miệng Điềm Tâm giật giật, bỗng có linh cảm chẳng lành, cô quay sang nhìn Trì Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sofa: "Tối nay ngủ như thế nào?" Trì Nguyên Dã nói với vẻ hùng hồn: "Tôi ngủ trên giường, còn cô... tự tìm bừa một chỗ ngủ tạm đi." Không phải chứ? Tại sao lại có thể như thế? Điềm Tâm bất mãn giậm chân: "Cậu bảo tôi phải ngủ tạm kiểu gì đây?" "Hửm? Không thì cô với tôi ngủ chung giường nhé?" Trì Nguyên Dã cười gian, chớp hàng mi xinh đẹp. Điềm Tâm bị lời nói của cậu làm xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt: "Trì Nguyên Dã." Tên khốn kiếp, tên ác ma này, tại sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Cậu thì ngủ giường, rồi để một cô gái như cô ngủ ghế sofa sao? "Con nhóc tiểu học, tốt nhất là cô nên chú ý thái độ và cách xưng hô của cô đi, đừng quên thân phận lúc này của cô." Trì Nguyên Dã "tốt bụng" nhắc nhở. Điềm Tâm thật sự rất muốn ném chiếc ba lô trong tay vào bản mặt kiêu căng ngông cuồng ấy. Điềm Tâm nghiến răng nặn ra mấy chữ: "Được, tôi biết rồi." "Ừm, vậy mới ngoan." Trì Nguyên Dã nói rồi gác chân lên trên bàn trà, ngồi khoanh tay như ông lớn, nhàm chán lật báo: "Đi, làm chút gì đó cho tôi ăn đi." "Khách sạn có phục vụ đồ ăn mà." Điềm Tâm cũng phải ngồi xe cả một chặng đường dài. Cô cũng rất mệt mỏi, không muốn động đậy. "Không được! Tôi muốn ăn đồ cô nấu." Trì Nguyên Dã nói. A a a, cứu mạng! Ai tới mang tên ác ma này đi đi! "Lề mà lề mề cái gì, còn không mau lên đi?" Trì Nguyên Dã bất mãn thúc giục, giọng điệu ngả ngớn ngỗ ngược. Điềm Tâm đi tới: "Nấu cho cậu thì cũng được thôi, đưa cho tôi hai lá bài Tarot đã, một lá là vừa cầm hành lý cho cậu, một lá là lát nữa sẽ nấu cơm cho cậu." Trì Nguyên Dã dang tay ra: "Cô cảm thấy tôi sẽ mang thứ đồ đáng sợ đó bên người sao?" "Cậu…" "Tôi sẽ nhớ kĩ món nợ này, khi về trang viên Đế Quốc, tôi sẽ tính cả thể với cô!" Điềm Tâm dẩu môi. "Ngớ ra gì nữa? Còn không mau đi đi?" Điềm Tâm giậm chân, chỉ có thể xoay người đi vào phòng bếp. Vốn tưởng rằng đây là khách sạn, nguyên liệu để tự nấu ăn chắc chắn là rất ít, nhưng Điềm Tâm hoàn toàn không ngờ được rằng trong phòng bếp đầy đủ vô cùng, nguyên liệu được nhét đầy trong tủ lạnh, hơn nữa tất cả đều vẫn còn tươi! "Ông trời ơi…" Điềm Tâm ngửa đầu kêu rên. … Buổi chiều, trường học thông báo cho mọi người tập hợp ở bãi biển, nghe nói còn có thi đấu kéo co và bóng chuyền bãi biển gì đó. Điềm Tâm đang mặc quần áo ở trong phòng thay đồ. "Này, cô sinh con trong đó hay sao mà rầy rà vậy hả?" Giọng nói lạnh lẽo không vui của Trì Nguyên Dã vọng vào. "Xong ngay đây, xong ngay đây." Điềm Tâm lẩm bẩm, dùng tốc độ tự cho là rất nhanh để thay đồ, lúc mở cửa bước ra, cô lại không thấy bóng dáng Trì Nguyên Dã đâu. Tên ác ma không có kiên nhẫn! Điềm Tâm buồn bực, đành phải cầm một chiếc mũ cói to đội lên đầu mình rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.