Vạn dặm cách xa
Chương 1 : Họa sát thân
“Diệp huynh, chàng dắt thiếp đi cùng có được không? Nếu chàng không đem theo thiếp thà… thà thiếp chết quách đi cho rồi.” Cô nương vận xiêm y màu hồng, mái tóc xõa dài, trên đầu cài một đóa hoa phù dung, dù trang điểm đơn giản đã xinh đẹp động lòng người, làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn ngấn nước, đôi môi hồng mím lại vừa yếu đuối vừa cương quyết, tay cô bám chặt lấy bả vai của một nam nhân, nửa như cầu xin, nửa như hờn dỗi, chỉ sợ mình vừa buông tay chàng sẽ biến mất ngay lập tức. Nam nhân cũng không vội gỡ tay nàng ra, chỉ đưa ngón tay lên miệng ra dấu bảo nàng nói khẽ thôi, dường như sợ ai đó phát giác.
“Tuyết nhi, nếu bây giờ ta dẫn muội đi chỉ e rằng cả đời này chúng ta phải lẩn trốn, ta lại không có của cải gì, bữa no bữa nói, phơi nắng nằm sương, muội theo ta, trước hết là sợ chết vì bị người ta truy đuổi, sau đó là sợ chết vì nhọc vì đói. Chi bằng muội cứ ở lại đây, dù gì cũng được làm phu nhân chính thất, ta thấy như vậy cũng chẳng thiệt cho muội lắm đâu. Thôi nào đừng để phu quân muội chờ lâu”. Nam nhân vỗ vỗ vai Tịnh Tuyết, nhẹ nhàng khuyên giải nàng. Nào ngờ Tịnh Tuyết gạt phắt tay hắn ra, đẩy hắn một cái thật mạnh. Tuy rằng đã đoán trước được hành động của Tịnh Tuyết nhưng hắn lại không né tránh, có lẽ muốn cho nàng hả cơn giận trước rồi từ thuyết phục nàng.
“Tình nghĩa huynh muội bao lâu nay huynh vứt cho chó nó ăn rồi hả? Huynh có còn lương tâm không? Chỉ vì mấy lượng vàng…”
“Ba mươi lượng đấy!” Nàng chưa kịp nói hết hắn đã xen vào.
“Huynh im đi cho muội, huynh dễ dàng bán đứng bạn bè vậy sao?”
“Đây gọi là làm ăn, mà chẳng phải lúc trước muội đã nói đồng ý rồi sao? Huynh chỉ làm theo lời Dung ma ma, nói phu quân muội đã chuộc muội ra, huynh chỉ nhận tiền rồi đem muội đến chỗ phu quân muội, nào huynh có biết gì. Nhưng người quân tử như huynh, đã nhận tiền rồi không thể trốn tránh trách nhiệm. Muội còn niệm tình bằng hữu của hai ta thì đừng hủy hoại danh tiếng của huynh”.
“Huynh đúng là đồ mặt dày.” Nàng nói xong, chẳng thèm giữ lễ nghi, nhổ toẹt xuống đất. “Danh tiếng cái cục phân chó. Huynh xem hắn như vậy, một bên mắt không còn, người thì chi chít sẹo, có phải giả vờ muốn lấy muội xong nửa đêm đem dao xẻ thịt muội rồi chỗ nào ăn được đem tẩm gia vị mang ra chợ bán không? Mà chưa hết, cả cái vùng núi này, âm khí mịt mù, ai ai cũng khiếp sợ, sao chỉ có mình hắn dám sống, có khi hắn ăn thịt lữ khách qua núi bây giờ biến thành yêu quái luôn rồi! May mà vừa nãy chúng ta nhìn thấy hắn trước, nếu không thì… đời muội… đời muội xem như xong”.
Tịnh Tuyết gục vào vai nam nhân khóc, nhưng vẫn cố để kìm chế tiếng nức nở. Hắn nhẹ vỗ vai nàng ra chiều an ủi. Một hồi sau, Tịnh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh.
“Huynh từng khen muội xinh đẹp đúng không? Này cho dù huynh bảo huynh “làm ăn” chẳng ra gì, muội thà lấy huynh còn hơn lấy tên ăn thịt người đó.” Nàng nói rồi ngả vào lòng, đưa tay xoa xoa gương mặt hắn.
Nam nhân vội đẩy nàng ra, lắc đầu xua tay tới tấp. “Này muội đừng làm huynh sợ. Thế này nhé, muội cứ ở đây, huynh vào trong thăm dò hắn. Huynh hứa nếu có biến huynh nhất định sẽ bảo vệ muội.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Tịnh Tuyết, hứa hẹn với vẻ nghiêm túc xong quay đầu đi một mạch vào trong sơn trang bí ẩn.
“Chào vị huynh đài, không biết có phải vị huynh đài đây có phải là Liễu Như không?” Nàng nghe tiếng hắn vọng ra từ bên trong.
“Phải. Ngươi là ai?”. Có tiếng nam nhân ồm ồm đáp lại, nghe giọng đoán ra hắn ta khoảng tứ tuần, ngũ tuần, khẩu khí không dữ tợn cũng không hiền lành.
“Tại hạ là người do Dung ma ma phái tới.”
“Người đâu? Không phải bảo hôm nay sẽ tới à? Tại sao lại chỉ có mình ngươi? Tại sao lại phái ngươi tới đây?” Nam nhân kia có vẻ sốt ruột, muốn nhanh chóng thăm dò xem Tịnh Tuyết vì sao không đến.
“Chết rồi.” Hắn cao giọng đáp lại, Tịnh Tuyết ở ngoài nghe đến chữ chết, mặc dù chữ đó do Diệp Như Ca thốt ra chứ không phải lão chột mắt kia, nàng vẫn không khỏi rùng mình khiếp sợ, mồ hôi túa ra trên trán.
“Chết ư?” Lão chột nhíu mày nhìn Diệp Như Ca.
“Vâng, không biết đã trúng phải độc gì, chiều nay bỗng dưng lên cơn co giật rồi tắt thở. Dung ma ma cảm thấy không thỏa đáng nên mới phái ta đến đây trước là để báo tin, sau là để cáo lôĩ cùng huynh đài. Tịnh cô nương dù chưa về đến Liễu Gia nhưng trên danh nghĩa cũng đã là người của Liễu Gia, chúng tôi thật đáng chết vì đã không bảo vệ được cô ấy. Có lẽ khách của Cầm Phong Phường vì chiếm không được Tịnh Tuyết nên không cam tâm đã hạ độc vào ly rượu của nàng ấy.”
Diệp Như Ca càng nói giọng càng thảm thiết, thậm chí hắn còn quỳ xuống cúi đầu bày tỏ thành ý. Tịnh Tuyết bên ngoài vừa tò mò không biết hắn giở trò gì vừa ngờ ngợ có điều gì đó uẩn khúc. Nàng nhớ lại ban sáng, lúc nàng gảy đàn xong định rót rượu uống thì bị Diệp Như Ca sàm sỡ làm bình rượu rơi xuống vỡ tan. Nàng đã tức giận đánh cho hắn một cái bạt tai, nào ngờ đánh xong thấy cả buổi sáng năm ngón tay nàng hằn lên má hắn, mà nàng nào có đánh hắn mạnh lắm đâu. Bây giờ tự dưng ngẫm lại, có lẽ nào bình rượu đó có độc thật nên hắn mới cản nàng. Nhưng sao lại có người âm mưu hãm hại nàng được cơ chứ?
“Thôi ngươi đứng lên đi. Chuyện xảy ra như vậy cả hai bên đâu ai muốn. Dù sao trời cũng tối rồi, ngươi ngủ tạm ở đây rồi mai về cũng chưa muộn.” Lão chột giở giọng nhẹ nhàng.
“Không dám làm phiền huynh, việc Dung ma ma nhờ đã xong, tại hạ xin cáo từ.” Diệp Như Ca đứng dậy, khấu đầu một cái rồi vội xoay lưng.
“Đứng lại!”
Lão chột bảo đứng, nhưng Diệp Như Ca mỗi lúc sải bước một nhanh. Tịnh Tuyết ở ngoài, toàn thân cứng như tượng gỗ đến thở mạnh cũng không dám. Từ phía đằng sau lão chột ném một chiếc rìu về phía Diệp Như Ca, nào ngờ hắn thân thủ nhanh nhẹn, không cần nhìn đằng sau đã đoán đúng vị trí của chiếc rìu, vội nghiêng mình sang một bên, chiếc rìu bay một đoạn nữa rồi cắm vào tường. Diệp Như Ca xoay người lại thì lão chột cầm một chiếc rìu nữa tiến tới định bổ vào vai hắn. Không chần chừ gì nữa, hắn rút một con dao ngắn từ trong tay áo ra, đứng yên chờ lão chột chạy tới. Lão nhếch miệng cười, cho rằng hắn chỉ là một tiểu tử trói gà còn không chặt, may mắn tránh được đòn đầu tiên mà đã giở điệu kiêu ngạo. Hắn chỉ cần một nhát thôi là sẽ bổ tiểu tử này làm đôi. Nào ngờ vừa đến gần thì tiểu tử đó đã biến đâu mất, đồng thời sau lưng hắn truyền tới cảm giác đau nhói. Diệp Như Ca đã di chuyển ra đằng sau đâm cho hắn một nhát tự lúc nào. Hắn khuỵu xuống, con mắt còn lại mở to vì không thể tin được trên đời này ngoài chủ nhân ra còn có một kẻ thân thủ siêu phàm đến vậy.
“Tuyết nhi! Mau chạy! Vẫn còn người muốn giết chúng ta.”
Diệp Như Ca kéo tay Tịnh Tuyết chạy băng qua con đường rừng mà họ vừa dùng để đi tới nhà lão chột lúc chiều. Bỗng nhiên hắn dừng lại, Tịnh Tuyết vì chạy quá nhanh nên mặt nàng đập vào vai Diệp Như Ca. Tịnh Tuyết hốt hoảng hỏi hắn. “Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên huynh dừng lại?”
“Ta nghĩ đi đường này cũng không ổn. Ta vừa đến đây không bao lâu, muội có biết qua núi này còn đường nào khác không?”
“Muội suốt ngày ở trong kỹ viện, làm sao mà biết được. Chắc chỉ có mỗi con đường này thôi. Diệp huynh, muội sợ quá.”
“Thật sự không có sao?”
“Để muội suy nghĩ đã.”
Tịnh Tuyết nhíu mày, siết chặt tay Diệp Như Ca. Một hồi lâu sau nàng chợt nhớ ra điều gì đó.
“À, hôm trước có một vị công tử nói là rất muốn ngày ngày đều gặp được muội.”
“Trời ơi, giờ không phải là lúc muội nghĩ đến những thứ đó.”
“Không phải, vì nhà công tử ấy cách kỹ viện rất xa, phải đi qua một ngôi làng rồi băng qua ngọn núi này, nên muội bảo công tử đến được đây thì đã qua ngày mới rồi, ngày nào cũng phải đi mất hơn nửa ngày.”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà muội còn ăn nói giông dài như vậy?”
“Thì muội đang kể đến đây, công tử ấy bảo đi xuyên qua núi thì chỉ mất có 1 canh giờ thôi, hồi sau lại bảo là nói đùa với muội.”
Diệp Như Ca nhíu mày suy tư một lát rồi hỏi: “Thế hắn có đến nữa không?”
Tịnh Tuyết lắc đầu: “Từ ngày đó không đến nữa.”
“Thôi rồi chúng ta hết đường chạy rồi!”
Đúng lúc Diệp Như Ca lắc đầu ngao ngán thì một toán lao từ đâu bay đến, Diệp Như Ca kéo Tịnh Tuyết ra sau hắn, vừa bảo vệ nàng vừa chống đỡ kẻ địch. Theo như hắn đoán thì kẻ địch có khoảng 20 tên, ở khoảng cách này chúng ném lao, có lẽ khi đuổi đến gần chúng sẽ dùng đao. Diệp Như Ca để Tịnh Tuyết chạy trước, còn hắn chạy sau dùng dao liên tục gạt lao từ đằng sau phóng tới. Chạy được một đoạn hắn nghe thấy tiếng thở dốc của Tịnh Tuyết.
“Diệp huynh…”
Tịnh Tuyết loạng choạng chạy tới gần Diệp Như Ca, nhưng không kịp nữa rồi, cổ nàng bị một mũi tên xuyên qua, nơi vết thương máu tuôn ra xối xả. Khi Diệp Như Ca quay lại thì lúc đó thân hình nàng đang đổ gục xuống. Hắn vội phi thân đến đỡ nàng, run rẩy hỏi. “Muội không sao chứ?” Làm sao mà không sao được? Nếu còn sống, chắc chắn nàng sẽ đánh hắn rồi mắng hắn như vậy. Nhưng ngay lúc thân thể bất động kia ngã vào lòng, hắn đã biết nàng vĩnh viễn không còn cất được hơi thở nữa rồi. Hắn cảm thấy đau xót, hắn muốn thả một chút hơi ấm vào lòng bàn tay của Tịnh Tuyết, như lúc mẫu thân hắn mất, hắn đã ngồi cả một ngày bên cái huyệt tự đào, cứ ngồi đó hà hơi ấm vào lòng bàn tay bàn chân mẫu thân, nhưng bà vẫn không hề nhúc nhích. Hắn siết Tịnh Tuyết vào lòng thì thầm: “Xin lỗi ta đã không thể bảo vệ muội” rồi vụt phi thân lên cây, tránh tên từ kẻ địch mà hắn vẫn chưa xác định được vị trí.
Diệp Như Ca thi triển khinh công một lát, toán phóng lao đã bị bỏ lại, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác với kẻ bắn tên, hắn vừa chạy vừa nghĩ phải chi có thể vừa ôm Tịnh Tuyết vừa dùng khinh công thì tốt rồi. Nhưng hắn vốn không đủ sức, võ nghệ của hắn chủ yếu sử dụng sự mềm dẻo vào linh hoạt, thế mạnh của hắn không phải là sức khỏe phi thường. Chỉ e là ôm nàng bay được một đoạn thì hắn đã đuối sức đến chạy cũng không nổi nữa. Nhưng vì sao bọn chúng lại phải giết Tịnh Tuyết, còn cẩn thận bày ra chín phương sáu kế như vậy mục tiêu là giết nàng bằng được. Có lẽ nào là vì con đường xuyên qua núi kia? Đã bỏ độc vào rượu nhưng chúng vẫn chưa yên tâm, lúc đó Diệp Như Ca cũng không biết là bọn chúng bỏ độc, chỉ là lúc hắn đưa bình rượu của Tịnh Tuyết lên miệng định uống một ngụm thì thấy thoang thoảng một mùi gì đó rất kỳ lạ, nhưng hắn không muốn đánh rắn động cỏ, nên hồi sau vờ ôm nàng để khiến nàng giật mình đánh rơi chiếc bình, sau đó hắn bảo với Dung ma ma hãy cho hắn đi hộ tống kẻo giữa đường nàng chạy mất thì hỏng chuyện thực ra là vì lo lắng cho nàng. Nếu biết sớm hơn một chút, hắn đem nàng chạy trốn thì có lẽ nàng đã không phải bỏ mạng.
Nam nhân áo đen kia vừa đuổi theo, chốc chốc lại bắn tên về phía hắn. Với võ nghệ của mình, Diệp Như Ca cũng không ngại đối đầu trực tiếp với hắn, nhưng nếu có nhiều cao thủ đang ở đây thì sao. Đúng như những gì hắn lo ngại, cung thủ từ một tăng lên hai rồi năm rồi bảy, bọn chúng chia ra tứ phía bắn tên về phía Diệp Như Ca. Diệp Như Ca cảm thấy không ổn, nếu cứ chống trả thế này thể nào hắn cũng đuối sức nên bèn phi thân về phía cung thủ gần nhất để kết liễu hắn. Nào ngờ đang phi thân giữa chừng thì một kẻ áo đen khác xuất hiện chĩa lưỡi kiếm sáng lóa về phía Diệp Như Ca, nếu không nhanh chóng dùng lực thay đổi hướng đi, có lẽ hắn đã bị thương bởi lưỡi kiếm đó.
“Không phải! Không phải trong đám cung thủ! Người này vừa xuất hiện, đây mới chính là cao thủ.” Diệp Như Ca thầm nghĩ.
Người áo đen mới xuất hiện quay lại hỏi cung thủ lúc nãy bị Diệp Như Ca tấn công.
“Không sao chứ?”
“Thuộc hạ không sao.”
“Là con gái”. Diệp Như Ca nghĩ thầm, cung thủ này cho dù cố gắng giả giọng nhưng hắn vẫn nhận ra cô ta đích thị là con gái. Nhưng ảnh hưởng gì chứ, đàn bà cũng có thể giết người không chớp mắt. Người áo đen quay lại, tiến từ từ về phía Diệp Như Ca, tay hắn chắp ra sau, bàn tay cầm kiếm vung vẩy, như thể không có trận ẩu đả nào sắp xảy ra.
“Lý Nam Phong?” Hắn vừa nói vừa cười khẩy một cái.
“Là ai?” Diệp Như Ca chột dạ, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh
“Sư phụ ngươi.” Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, ngữ điệu châm chọc, khoảng cách giữa Diệp Như Ca với hắn bây giờ chỉ còn khoảng bốn bước chân.
“Không ngờ lão ta còn dám thu nhận đồ đệ.” Người áo đen nửa như nói với Diệp Như Ca nửa như nói với chính bản thân mình. “Làm sao ngươi lại được thu nhận? Lão ta còn sống hay đã chết?”
“Tại sao ngươi giết Tuyết nhi?”
Người áo đen đột nhiên chĩa kiếm thẳng vào cổ Diệp Như Ca, Diệp Như Ca nhanh chóng dùng đao gạt ra. Trong thoáng chốc hắn đã biết nếu cứ kéo dài thể nào hắn cũng sẽ bại trận dưới tay người này. Luận về sự nhanh nhẹn linh hoạt hắn không bằng, về sức lại càng không.
“Ngươi cũng có tư chất đấy! Học món võ cùn mà có thể tránh được đòn của ta. Nhưng ta hỏi một lần nữa. Lão ta còn sống hay đã chết? Ngươi không trả lời thì cái mạng nhà ngươi sẽ kết thúc từ đây.” Ngữ khí của hắn bỗng trở nên sắc lạnh.
“Đằng nào thì ta cũng không thoát được!” Diệp Như Ca nhún vai cười khẩy. Lúc đó đám cung thủ đồng loạt bắn tên còn người áo đen thì chĩa kiếm lao về phía Diệp Như Ca, hắn dùng dao nhỏ gạt tên tứ phía nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh được mũi kiếm đang chĩa thẳng vào tim mình.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
137 chương
42 chương
63 chương
66 chương