Editor: Nguyetmai Lúc này vệ sĩ nhà họ Trì, cảnh sát đều đã nhận được tin mà chạy đến, bao vây toàn bộ ngôi nhà cũ nát này. Trì Nguyên Dã đưa hai tay nâng mặt Điềm Tâm lên, buộc cô phải nhìn thẳng mình, giọng nói vô cùng không vừa ý, "Con nhóc thối, vẻ mặt của em là sao vậy?" "Hả?" Điềm Tâm ngẩn ngơ chớp mắt. "Anh hỏi em, vẻ mặt em là như thế nào vậy! Chẳng lẽ em không nhớ anh?" Trì Nguyên Dã nói một hồi rồi lại tự tức giận, ngang ngược phách lối cất giọng, "Mau nói em cũng nhớ anh đi!" Giọng điệu ngang tàng tự cao thành quen của Trì Nguyên Dã như nổ tung bên tai cô. Không khí thay đổi như lốc xoáy, mới một giây trước còn nồng nàn chân thành thổ lộ nỗi nhớ, một giây sau thiếu gia ác ma đã lại lộ nguyên hình. Điềm Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Trì Nguyên Dã mà nói, "Em cũng rất nhớ anh." Hai người không kiêng nể ai mà bày tỏ tình cảm nồng nàn, khiến người xung quanh nhìn mà trợn mắt há mồm, nhất là Tô Khả Nhi, ánh mắt thâm độc của cô ta chằm chằm nhìn Điềm Tâm, tức tối nghiến răng. Trì thiếu vô cùng hài lòng, đưa tay xoa đầu Điềm Tâm, "Ngoan ngoãn đứng đây chờ anh chút." Nói xong, cậu quay người, nụ cười ban nãy với Điềm Tâm giờ đã biến mất hoàn toàn, cơ thể cao lớn đẹp trai của cậu tiến tới bên An Hạo giờ đã sợ đến mức mềm nhũn hai chân. Tim An Hạo đã nhảy lên tới tận họng, ông ta muốn lùi về phía sau nhưng hai chân lại giống như bị đổ chì, không thể nhấc lên nổi, do khí thế của cậu thiếu niên này quá mạnh mẽ, cậu giống như quỷ Satan quyền uy kiêu ngạo, còn mình thì lại chỉ là một con kiến hôi bé nhỏ. "Ban nãy bản thiếu gia sắp thoát được rồi, có phải ông cho bản thiếu gia một kim, làm hại bản thiếu gia ngất xỉu không hả? Lá gan của ông lớn thật đấy..." Trì Nguyên Dã nở nụ cười tàn nhẫn, trong mắt ngập tràn vẻ khát máu, cậu hơi nghiêng đầu, vừa nói ngón tay vừa gõ nhịp. An Hạo sợ tới mức phát khóc, "Không phải đâu, Trì thiếu, cậu hãy nghe tôi giải thích..." Trì Nguyên Dã cười lạnh, một tay dễ dàng túm lấy cổ áo An Hạo, tàn nhẫn giáng một cú đấm lên mặt ông ta. An Hạo bị đánh lệch đầu sang một bên, nước mắt vì đau đớn mà ứa ra, trong chốc lát đã ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Kim Thánh Dạ và Hàn Hữu Thần thấy vậy cũng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Trì Nguyên Dã vươn tay ngăn lại, "Mấy người đừng can thiệp vào, để tự tôi ra tay." Vừa dứt lời, Trì Nguyên Dã đã lại tiến lên vài bước, tiếp tục kéo lấy cổ áo An Hạo. An Hạo đã bị đánh đến sưng húp mặt mày, thấy Trì Nguyên Dã còn chưa có ý định bỏ qua, đôi mắt kinh hãi cũng sắp trợn lớn tới rơi ra ngoài, lúng búng nói, "Đừng mà Trì thiếu, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự rất xin lỗi cậu, mọi chuyện đều là do Tô Khả Nhi sai tôi làm, xin cậu đừng đánh nữa, a..." Còn chưa dứt lời Trì Nguyên Dã đã lại giáng thêm một cú đấm nữa! Lần này, An Hạo nghe rõ được tiếng xương mình rạn nứt. Trì Nguyên Dã chỉ dùng hai cú đấm đã khiến ông ta gãy xương! Chàng trai này thật là đáng sợ! Sau đó, trong vòng thời gian mấy chục phút, Trì Nguyên Dã đã hoàn toàn coi An Hạo như bao cát mà đánh, cuối cùng An Hạo mặt mũi sưng húp ngã xuống đất, yếu ớt thoi thóp. Trời ạ, thật dã man. Thất Tịch vốn to gan cũng không dám nhìn nữa, Hàn Hữu Thần liếc cô một cái, rồi bước tới dúi đầu cô vào lồng ngực mình, chặn tầm mắt cô lại. Kim Thánh Dạ cũng đứng trước chặn tầm nhìn của Điềm Tâm, ngước mắt nhìn lại, "Nguyên Dã, vậy là được rồi, đừng đánh nữa, cứ tiếp tục như thế ông ta sẽ chết mất." Trì Nguyên Dã hừ lạnh một tiếng, tàn bạo vung tay, "Hừ, không đánh nữa!" Giải quyết xong An Hạo, tầm mắt Trì Nguyên Dã khẽ chuyển hướng, trừng trừng nhìn Tô Khả Nhi đã sợ đến tái mét mặt.