Translator: Nguyetmai Tô Khả Nhi cả kinh, cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy. Lúc này trên người cô ta chỉ mặc bộ đồ ngủ, mà bên trong phòng trọ của mình, trừ nhóm người Điềm Tâm ra thì còn có rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Trì. Bị cả đám đàn ông nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc gợi cảm của mình như vậy, vô hình trung đó chính là một loại sỉ nhục. Sắc mặt Tô Khả Nhi vô cùng khó coi, cô ta hốt hoảng tìm áo choàng khoác lên người mình, sau đó bắt đầu muốn bảy tỏ cảm xúc. "Trì thiếu, anh hãy nghe em nói…" Nước mắt của Tô Khả Nhi nói đến là đến, hai mắt đẫm lệ muốn ôm lấy tay Trì Nguyên Dã. Con ả này! Điềm Tâm đứng bên cạnh xù lông lên, cô vừa định tiến đến cản thì Trì Nguyên Dã đã chán ghét né khỏi móng heo của người kia rồi. "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô đụng vào tôi!" Tô Khả Nhi nhào tới bị hụt nên trở tay không kịp ngã thẳng xuống đất. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thiếu chút nữa là thành công mà! Tô Khả Nhi không cam lòng, thật sự không cam lòng! Cô ta không quan tâm hiện tại mình thảm hại ra sao, chỉ cần có thể níu kéo Trì Nguyên Dã thì cô ta làm gì cũng được! Trì Nguyên Dã hơi nhếch cằm lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Khả Nhi, lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói lạnh thấu xương không mang theo chút cảm tình nào, "Tô Khả Nhi, tôi sẽ không chạm vào cô, chạm vào cô chỉ khiến tôi bẩn tay mà thôi! Cô cũng không cần phải nói gì cả, giữ lại lời giải thích và linh hồn bẩn thỉu của cô để tự nói cho mình nghe khi ở trong ngục giam đi!" Ngục giam… Trì thiếu nói, muốn tống cô vào ngục giam… Tại sao, tại sao anh ấy lại vô tình như vậy? Tô Khả Nhi như bị rút đi linh hồn, cô ta kinh ngạc sững sờ đứng im khoảng mười giây, ánh mắt dại ra, không hề có tiêu cự. Điềm Tâm đứng ở một bên nhìn kết quả của Tô Khả Nhi, thật không biết nên vui mừng hay là đồng tình với cô ta. Người ta hay nói tình yêu làm chúng ta tẩu hỏa nhập ma, Tô Khả Nhi gây nghiệp lâu như vậy, làm sai nhiều như vậy, suy cho cùng cũng bởi vì chữ "yêu". Hôm nay, cô ta bị chính miệng người mình yêu sâu đậm nói sẽ đưa mình vào ngục tù, cũng tuyệt vọng lắm chứ. Ôi. Điềm Tâm thở dài lắc đầu. Vài giây sau Tô Khả Nhi giống như đã phản ứng được mọi chuyện, đột nhiên cô ta đứng thẳng dậy rồi chạy nhanh đến bên cạnh Điềm Tâm, sau đó bóp chặt cổ cô. "Tô Khả Nhi, cô làm gì vậy?" Điềm Tâm trợn to mắt thét chói tai. Trong nháy mắt cục diện bị rối loạn, chẳng ai ngờ Tô Khả Nhi lại có thể làm ra hành động như vậy. Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã thoáng qua vẻ hoảng loạn, cậu chỉ ngón tay về phía Tô Khả Nhi, hét lên: "Có phải cô thật sự muốn chết hay không? Buông cô ấy ra cho tôi!" Thất Tịch sốt ruột đến mức giậm chân: "Tô Khả Nhi, con điên này, cô mau thả Điềm Tâm ra!" Tất cả mọi người đều lo lắng, ai cũng đều không biết làm thế nào. Ôi, đau quá! Cổ Điềm Tâm bị Tô Khả Nhi bóp chặt nên hô hấp không còn suôn sẻ nữa rồi! Điềm Tâm đau đớn nhíu mày lại. "Không được qua đây, nếu các người dám lộn xộn thì tôi sẽ bóp chết cô ta!" Tô Khả Nhi giống như mất hết lý trí, cô ta hung hăng mở miệng, vừa nói vừa dùng sức nhấn xuống cổ Điềm Tâm. Câu nói ấy vừa được nói ra, còn ai dám lộn xộn nữa? Tô Khả Nhi lập tức nắm quyền chủ động, tất cả mọi người không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. "Tô Khả Nhi, cô thử động vào cô ấy xem!" Trì Nguyên Dã bực tức đá lăn thùng rác, "Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ phế cả người cô!" Tô Khả Nhi cười khổ, "Nguyên Dã, tại sao anh cứ u mê không tỉnh ngộ như vậy chứ? Bây giờ em sẽ chứng minh cho anh thấy, rốt cuộc ai yêu anh hơn!" Nói xong, cô ta kéo Điềm Tâm đến bên cạnh cửa sổ, một tay giữ Điềm Tâm, tay còn lại thì mở cánh cửa ra, "Lạc Điềm Tâm, tôi yêu Trì Nguyên Dã, tôi có thể nhảy xuống từ cửa sổ này vì anh ấy, cô có dám không??!"