Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã không chút phòng bị, bị cô ta đổ một thìa cháo vào miệng, cậu gắt gỏng thét lên: "Đồ khốn kiếp, cô chán sống rồi sao?" Do quá kích động mà cậu bị sặc cháo, ho khan không ngừng. Rồi cậu không kiềm chế nổi mà nuốt miếng cháo vào bụng. Thấy Trì Nguyên Dã sặc tới như vậy, Tô Khả Nhi cũng luống cuống tay chân nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Trì thiếu ăn rồi! Cô ta thành công rồi! Tiếp theo chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng là được! Trong lòng Tô Khả Nhi hân hoan vui mừng một lúc, làm bộ làm tịch vỗ lưng Trì Nguyên Dã, "Trì thiếu, anh không sao chứ?" "Cút!" Trì thiếu mới chỉ ăn một thìa cháo thôi, có vẻ thuốc sẽ không phát huy hết tác dụng đâu nhỉ? Để cho an toàn, cô ta vẫn nên đút hết bát cháo này cho Trì thiếu, như vậy sẽ không còn chút sơ hở nào! Nghĩ tới đây, Tô Khả Nhi lại bưng bát cháo trắng lên, "Trì thiếu, anh đừng bướng bỉnh quá, ăn thêm một thìa nữa đi. Bao lâu rồi anh chưa có gì bỏ bụng, em rất đau lòng, chúng mình cùng ăn hết bát cháo này đi." Vừa nói cô ta lại vừa đút thìa cháo vào miệng Trì Nguyên Dã. Cốc cốc cốc Đột nhiên có người đứng ngoài gõ cửa. Đôi mắt Tô Khả Nhi tối sầm lại, là ai đây? Căn hộ này là do cô ta thuê tạm, trừ cậu An Hạo ra thì không có người thứ hai hay biết! Mà cậu cô ta thì mới đến vào hai mươi phút trước cơ mà? Trong lòng cảm thấy bất an, Tô Khả Nhi nhíu mày đứng dậy, còn chưa rời khỏi phòng ngủ thì đột nhiên cửa phòng đã bị người khác dứt khoát đẩy ra từ bên ngoài! Một giây sau, Tô Khả Nhi trợn tròn đôi mắt, hoàn toàn ngẩn ngơ đứng tại chỗ. "Nguyên Dã!" Hàn Hữu Thần và Kim Thánh Dạ xông vào trước tiên, cùng nhau gọi. Ánh mắt Trì Nguyên Dã sáng lên, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc mừng rỡ, khẽ chửi thề một tiếng, "Chết tiệt, sao mấy người các cậu chậm chạp vậy? Mau lại đây cởi trói cho tôi!" Tô Khả Nhi hoảng sợ đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không thốt nên lời! Điềm Tâm và Thất Tịch cũng theo sát đằng sau, chạy vào phòng. Tìm được rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy Trì Nguyên Dã rồi! Điềm Tâm đứng cạnh ngưỡng cửa, thoáng có chút ngơ ngẩn, nhìn Trì Nguyên Dã cách đó không xa. Đúng... là cậu ấy, ác ma kiêu ngạo nghênh ngang, ngông cuồng tự cao, ngang tàng phách lối, chính là cậu ấy. Hàn Hữu Thần và Kim Thánh Dạ cởi trói giúp Trì Nguyên Dã, chỉ chốc lát Trì Nguyên Dã đã có thể tự vùng ra khỏi đám dây trói, ngước đôi mắt đen láy như vì sao trên trời, cuối cùng dừng ánh nhìn lại trên người Điềm Tâm. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu, nhưng cậu lại làm như không thấy gì, vừa cử động cánh tay với dáng vẻ đẹp trai, vừa sải từng bước lớn tới cạnh Điềm Tâm. "Trì, Trì Nguyên Dã..." Điềm Tâm sững ra nhìn cậu. Thấy thiếu niên đang bước tới ngày một gần mình, cô chợt ngây người, vừa mới gọi tên cậu, đột nhiên Trì Nguyên Dã đã vươn tay, mạnh mẽ ôm chặt Điềm Tâm vào lòng. Mùi hương của thân thể cậu thiếu niên bay vào cánh mũi Điềm Tâm, cảm giác thật là chân thực. "Lạc Điềm Tâm, anh rất nhớ em." Trì Nguyên Dã một tay ôm chặt lấy cô, khàn khàn cất giọng, âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cậu thốt từng câu từng chữ, gọi cả họ cả tên Điềm Tâm. Cậu nói, Lạc Điềm Tâm, anh rất nhớ em! Đúng vậy, kể từ khi quen biết Trì Nguyên Dã, hai người chưa từng xa nhau quá hai mươi tư giờ. Mũi Điềm Tâm chợt xon xót, đột nhiên cô rất muốn khóc.