Editor: Nguyetmai Bên kia. Tiếng chuông tan học của học viện Thánh Lợi Á vang lên. Thất Tịch đeo túi sách của mình đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền nhìn xung quanh. Một chiếc Porsche màu đen ở bên cạnh ấn còi xe. Cô quay đầu lại nhìn, thấy biển số xe quen thuộc, khóe miệng cong lên, hấp ta hấp tấp chạy tới mở cửa xe ngồi xuống, "Anh Hữu Thần." Hàn Hữu Thần vừa mới xử lý xong chuyện của công ty, liền chạy ngay tới đây đón con nhóc này tan học. Trên người của anh còn mặc âu phục màu đen, trông có vẻ giống người làm ăn, mang theo hơi thở thành thục, thật sự là đẹp trai ngất trời. "Thắt chặt dây an toàn đi." Hàn Hữu Thần đảo tay lái, nhắc nhở. "À, vâng." Thất Tịch ngoan ngoãn thắt dây an toàn lại. Thấy con nhóc này hôm nay có chút là lạ, Hàn Hữu Thần nhìn cô, hỏi: "Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Tới ngày đèn đỏ rồi, sắc mặt có thể không kém sao? Mỗi lần Thất Tịch tới ngày đèn đỏ, cô đều bị đau bụng, thật sự rất đau. Thất Tịch cố nén đau đớn, giả vờ không thèm để ý, lẩm bẩm: "Không có gì đâu, chỉ là bụng hơi đau âm ỉ, khó chịu." Cô nói một câu ba phải, nhưng Hàn Hữu Thần vẫn lập tức hiểu ý, nhìn con nhóc này, cũng không nói gì thêm. "Anh Hữu Thần, anh dừng lại trước tiệm bánh ngọt phía trước đi, em muốn mua bánh tiramisu." Cô vừa dứt lời, Hàn Hữu Thần đã dừng xe lại. Tình huống gì đây? Tiệm bánh ngọt ở phía trước cơ mà! Thất Tịch khó hiểu nghiêng đầu nhìn Hàn Hữu Thần lạnh nhạt dừng xe, tao nhã gỡ dây an toàn, sau đó nghiêng đầu dặn dò: "Ngoan ngoãn ở đây chờ anh." Nói xong, anh đẩy cửa xe đi ra ngoài. Lúc trở lại lần nữa, anh cầm theo một túi màu hồng, bên trong đựng cây ích mẫu, các loại thuốc trị đau bụng kinh. "Anh Hữu Thần, anh…" Thất Tịch cầm túi thuốc, trong lòng ngọt ngào. "Mấy ngày nay nhớ uống thuốc đúng giờ, không được ăn uống đồ lạnh, không được ăn đồ cay, không được uống cola, nghe rõ chưa, hửm?" Tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang dội bên tai, nhè nhẹ quanh quẩn trong xe. Thất Tịch cảm thấy mình thật hạnh phúc, cảm giác đau bụng lập tức tiêu tan thành mây khói. Cô ôm cánh tay của Hàn Hữu Thần, nói: "Vâng, em hiểu rồi, anh Hữu Thần, cảm ơn anh." Nói xong, cô còn chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, hôn lên gò má của Hàn Hữu Thần. Vẻ mặt Hàn Hữu Thần vẫn luôn lạnh nhạt, đáy mắt không có một chút rung động nào, xoa xoa đầu của Thất Tịch. "Còn có tiramisu nữa." Thất Tịch giả vờ đáng thương ngước mắt lên, chỉ tiệm bánh ngọt ở cách đó không xa, "Em muốn mua cả một cái to, mang về ăn chung với Điềm Tâm và Nguyên Dã." "Biết rồi." Hàn Hữu Thần nhéo cái mũi của Thất Tịch, từ từ lái xe đến cửa tiệm bánh ngọt, rồi lại xuống xe. Thất Tịch vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho Điềm Tâm, điện thoại nhanh chóng được kết nối. "A lô?" "Điềm Tâm, cậu ở đâu vậy?" Điềm Tâm mấp máy môi, "Mình vừa trở về từ bệnh viện, đang ở bên cạnh Trì Nguyên Dã, chuẩn bị đi về nhà." "Bây giờ mình đang ở bên cạnh anh Hữu Thần, chờ lát nữa sẽ gọi thêm anh trai của mình. Tối nay năm người chúng ta cùng ăn lẩu được không? Mình còn mua một cái bánh tiramisu siêu ngon nữa!" Thất Tịch phấn khích nói. Ăn lẩu? Điềm Tâm đặt tay lên khóe môi suy nghĩ.