Editor: Nguyetmai Điềm Tâm quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện phía trước có một trung tâm thương mại, liền hỏi Trì Nguyên Dã: "Thất Tịch rủ chúng ta về nhà ăn lẩu, hay là chúng ta mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn mang về đi?" Trì Nguyên Dã nhíu mày, "Em muốn ăn sao?" Điềm Tâm thành thực đáp: "Rất muốn ăn." Ngày mùa đông ở trong nhà ăn lẩu với vài người bạn là hạnh phúc nhất. Trì Nguyên Dã nghe vậy, cũng không nói gì thêm, vòng tay lái rẽ vào bãi đỗ xe ngầm của trung tâm mua sắm. "Thất Tịch, bọn mình vừa lúc đi ngang qua một cái siêu thị, cậu muốn ăn gì nữa không, mình mua mang về luôn?" "Mình ăn cái gì cũng được, chỉ là cậu giúp mình loại gia vị nấu lẩu không cay là được rồi. Mình tới ngày đèn đỏ, anh Hữu Thần không cho mình ăn cay." Thất Tịch nghe lời của anh Hữu Thần nhất! "Ừ, mình biết rồi." Điềm Tâm lên tiếng rồi cúp điện thoại. Trì Nguyên Dã đã đỗ xe xong, gỡ dây an toàn đi xuống xe trước. Điềm Tâm theo sát phía sau, chỉ là lúc vừa xuống xe, cô cảm thấy được một ánh mắt khác thường đang nhìn qua bên này. Cô vô thức đứng thẳng lưng, quay đầu lại nhìn ra sau. Trong bãi đỗ xe mờ tối, người đi thưa thớt, ngay cả bước chân cũng sẽ nghe được tiếng. Mấy chiếc xe yên tĩnh đỗ sau lưng, không có một bóng người. "Sao thế?" Trì Nguyên Dã phát hiện Điềm Tâm là lạ thì bước đến. Điềm Tâm nghi ngờ hỏi: "Trì Nguyên Dã, anh có cảm thấy có người theo dõi chúng ta không?" "Con nhóc tiểu học, em xem nhiều phim trinh thám quá rồi à? Còn không mau đuổi kịp!" Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi quần, phách lối đứng cách đó không xa mà ra lệnh. Kỳ lạ, là ảo giác của cô sao? Điềm Tâm nghiêng đầu, đuổi theo cậu. Trong siêu thị có rất nhiều người, Trì đại thiếu gia chưa đi qua được hai kệ hàng, đã bắt đầu không có kiên nhẫn, "Sao mà có nhiều người như vậy? Con nhóc tiểu học, rốt cuộc em muốn mua bao nhiêu?" "Em xong ngay đây, anh đừng giục em có được không?" Điềm Tâm đang cầm gói thịt viên, bị người xung quanh lấn tới lấn lui. Chết tiệt! Trì Nguyên Dã mắng khẽ một tiếng, bước lên kéo Điềm Tâm vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô, chỉ vào cách đó không xa, "Em đứng chỗ không người chờ anh." "Ơ, anh muốn làm gì?" Điềm Tâm không hiểu chớp mắt hỏi lại. "Bảo em đi thì em đi đi." Lời nói của Trì Nguyên Dã lúc nào cũng ngắn gọn dứt khoát, mang theo vẻ ra lệnh không cho phép từ chối. Điềm Tâm không còn cách nào nữa, đành phải lách ra khỏi đám người, ngoan ngoãn đi tới nơi mà Trì Nguyên Dã chỉ để chờ. Chắc là sắp tới Tết rồi, tất cả mọi người đều đi sắm Tết, nên tất nhiên sẽ phải tới siêu thị. Đúng là sắp chết vì chen chúc mất. Có nhiều người thế này, chỉ xách đồ thôi là đã tốn sức lắm rồi, huống chi là phải xếp hàng dài. Điềm Tâm rũ tầm mắt, như có như không đá mặt đất, ai ngờ không bao lâu sau Trì Nguyên Dã đã mua đồ xong rồi. "Đi thôi." Điềm Tâm ngước mắt, không thể tin nổi, "Nhanh như vậy sao? Sao anh làm được vậy? Không phải là anh ỷ vào thế lực của mình, cho người gọi quản lý tới chen ngang đấy chứ?" Trì Nguyên Dã hừ lạnh, "Bổn thiếu gia là loại người không văn minh này sao? Anh chỉ là mua hết toàn bộ chỗ đó thôi." Mua… hết, lại còn "thôi"? "Sao anh phung phí thế hả? Chúng ta cũng ăn không hết mà." Trì Nguyên Dã nói một cách hùng hồn, "Anh mua hết không phải là vì để ăn hết, mà là vì có thể trả tiền trước một cách hợp lý." "..." Có tiền cũng không cần muốn làm gì thì làm như vậy chứ?