Editor: Nguyetmai Điềm Tâm cực kỳ hài lòng với kiểu tóc này. Trước đây cô đều cột tóc đuôi ngựa, chưa từng nghĩ tới việc đi cắt một kiểu tóc khác. Không ngờ chỉ là đổi một kiểu tóc thôi, lại có thể mang đến sự thay đổi lớn như vậy. Cho nên lần này… có được tính là trong họa có phúc không? Điềm Tâm vui vẻ ngắm mình trong gương, càng ngắm càng thấy thích. Sau khi đổi kiểu tóc, Trì Nguyên Dã dẫn Điềm Tâm đi ra ngoài, gần như đi hai bước là phải quay đầu nhìn Điềm Tâm một cái. Trì Nguyên Dã cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, rồi đột nhiên ra lệnh: "Này, cười thêm cái nữa đi." "Cái gì?" Điềm Tâm có chút ngẩn ngơ chớp mắt một cái. Trì Nguyên Dã vẫn không dời mắt khỏi người Điềm Tâm, trầm giọng nói: "Tôi bảo cô cười với tôi thêm một cái." Cô không phải người bán rẻ tiếng cười trên phố, tại sao phải vô duyên vô cớ cười ngây ngô chứ? Điềm Tâm ngồi trở lại ghế phụ, "Cậu đừng nhiều chuyện nữa, chúng ta đi mau đi." Hu hu, cô thật sự học xấu theo Trì Nguyên Dã rồi, bây giờ đang là thời gian đi học, kết quả là mình lại bị Trì Nguyên Dã kéo đi ra ngoài, trốn tiết rồi. Trì Nguyên Dã bất mãn, "Tôi bảo cô cười thì cô phải cười." Thật sự là thua cậu rồi! Điềm Tâm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nở một nụ cười thoáng qua, "Ha ha, như vậy được chưa?" Trì thiếu tỏ vẻ bất mãn lần nữa, "Lạc Điềm Tâm, cô đang cười lấy lệ với tôi đấy à?" Đúng vậy, đúng vậy, tôi cười lấy lệ với cậu đấy. "Cô gái, cho miếng cơm ăn đi." Một bà cụ ăn mặc rách nát, mái tóc trắng xóa, bước đi có chút tập tễnh xông tới, kéo ống tay áo của Điềm Tâm. Điềm Tâm quay đầu nhìn, thấy một bà cụ với khuôn mặt đầy nếp nhăn thì thoáng mềm lòng, vừa định tìm ví tiền của mình để lấy tiền, thì bị Trì Nguyên Dã kéo mạnh ra, đâu còn lấy ví tiền gì được nữa. Một tờ tiền giấy màu đỏ chợt đưa tới trước mắt mình, Điềm Tâm sững sờ, ngước mắt nhìn lại. Trì Nguyên Dã tựa bên cửa sổ, chống gò má tuyệt đẹp của mình, còn ánh mắt thì nhìn nơi khác, "Cầm đi." Điềm Tâm ồ một tiếng, vội cầm tờ tiền đưa cho bà cụ, "Cho bà." Bà cụ gần như chưa từng nhận được một tờ tiền có mệnh giá lớn như vậy, nên vô cùng ngạc nhiên, nói cảm ơn liên tục, rồi xoay người chậm rãi đi. Điềm Tâm nhìn bà cụ ăn xin đi xa dần, sau đó quay đầu lại nhìn Trì Nguyên Dã đang nhìn chỗ khác. Thật ra tên ác ma này rất mềm lòng, từ bé gái bán hoa lần trước, cho đến bà cụ ăn xin lần này. Lần nào cậu cũng giúp đỡ trong khả năng của mình. Tuy rằng bình thường cậu luôn bày ra vẻ hung dữ cà lơ phất phơ, nhưng lòng của cậu lại rất ấm áp, không phải sao? Nghĩ vậy, khóe miệng Điềm Tâm không kiềm được cong lên. Trì Nguyên Dã tùy ý nhìn thoáng qua, liền thấy Điềm Tâm đang tươi cười rạng rỡ với mình. Ánh mặt trời ánh lên mái tóc màu nâu của cô, tạo ra một vầng sáng, ánh mắt của cô mang theo ý cười, cực kỳ trong suốt, phảng phất như nhìn là có thể thấy đáy. Đôi môi mỏng quyến rũ của Trì Nguyên Dã bất giác mím thành một đường thẳng đẹp mắt. Trong lòng cậu đột nhiên có một loại xúc động dữ dội đang kêu gào: Cậu phải bảo vệ khuôn mặt tươi cười của con nhóc tiểu học. Trì Nguyên Dã đột nhiên cúi người xuống, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt đẹp trai tới gần Điềm Tâm. Cậu cậu cậu, cậu định làm cái gì vậy? Điềm Tâm bất giác rụt người về phía sau, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh dữ dội.