Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã không nói lời nào, trực tiếp kéo Điềm Tâm vào trong xe. Chiếc xe thể thao màu bạc chợt lên ga, chạy về phía xa xa. Chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng trước một cửa tiệm được trang hoàng xinh đẹp. Điềm Tâm ngước mắt nhìn, phát hiện trên bảng hiệu đều là tiếng Anh, Điềm Tâm biết nó, nhưng nó không biết Điềm Tâm, thật xui xẻo. Tiệm này làm gì vậy? Điềm Tâm quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện nơi này là khu vực mua bán ở trung tâm thành phố A, có rất nhiều người đi lại, nhưng người có thể thật sự đi vào tiệm, đều là con cháu nhà giàu ăn mặc xa xỉ. Trì Nguyên Dã kéo Điềm Tâm đi vào trong, nhân viên cửa hàng xếp thành hàng đứng ở cửa, khom lưng cung kính chào hỏi: "Trì thiếu." "Ừ, Ken đâu rồi?" Trì Nguyên Dã hỏi thẳng vào vấn đề. Quản lý tiệm vội đi trước dẫn đường, "Trì thiếu, cậu ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi lập tức đi mời Ken xuống." Trì Nguyên Dã khẽ vuốt cằm, coi như đáp lại. Điềm Tâm chớp đôi mắt thật to đi theo phía sau Trì Nguyên Dã. Vừa vào cửa, cô đã bắt đầu quan sát xung quanh. Hóa ra đây là một tiệm salon. Tiệm salon thì tiệm salon đi, nhưng mà có cần phải khoa trương như thế này không, chỉ cắt tóc thôi mà còn phải tách riêng ra thành những căn phòng riêng biệt. Là Điềm Tâm quê mùa sao? Thời nay cắt tóc cũng có thể thuê phòng riêng? O(╯□╰)o Không bao lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi từ trên lầu xuống. Người đàn ông ăn mặc rất hợp thời trang, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền xương khô. "Trì thiếu." Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, ngồi bắt chéo chân, nhướng cắm về phía Điềm Tâm, "Đổi kiểu tóc cho cô ấy." Ken không chút để ý quay đầu lại, nhìn thoáng qua Điềm Tâm, giật mình tới mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài, "À, bạn học này, tóc em…" Là bị chó gặm sao? Điềm Tâm nước mắt lưng tròng, "Làm phiền anh sửa lại cho tôi, kiểu tóc nào cũng được, chỉ cần không phải kiểu kỳ lạ này là được." Ken mỉm cười, "Được, không thành vấn đề, mời em theo tôi qua bên này." Nói xong, anh ta dẫn Điềm Tâm đi vào phòng VIP. Nửa tiếng sau. Trì đại thiếu gia chờ đến mất kiên nhẫn, đứng dậy đi vào trong, mở miệng nói: "Này, còn chưa xong…" Còn chưa nói xong, Trì Nguyên Dã liền giật mình ngay tại chỗ. Điềm Tâm đã cắt tóc xong rồi, đang nhìn gương ngắm nghía tóc mình, nghe được tiếng nói của Trì Nguyên Dã, cô quay đầu lại nhìn cậu, lập tức cười rạng rỡ nói: "Trì Nguyên Dã, có đẹp không?" Ken cắt cho Điềm Tâm kiểu tóc dài ngang vai, nhuộm màu nâu nhạt, uốn phồng lên. Tóc mái được Ken chải hết lên, tết một bím tóc nhỏ lên đỉnh đầu bên trái, cố định bằng kẹp nơ hồng bươm bướm, vô cùng đáng yêu. Kiểu tóc này phác họa rõ đường nét khuôn mặt của Điềm Tâm. Khuôn mặt Điềm Tâm vốn có chút trẻ con, sau khi thay đổi kiểu tóc, cằm của cô có vẻ tinh xảo hơn. Mái tóc màu nâu nhạt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Điềm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không trang điểm, đôi mắt to chớp chớp đầy hồn nhiên. Trong nhất thời, Trì Nguyên Dã không dời nổi ánh mắt ra khỏi người cô. "Bạn học Lạc, thật ra kiểu tóc này rất thích hợp với em." Ken đứng một bên cười híp mắt nói, "Chọn đúng một kiểu tóc thích hợp với bản thân thật sự rất quan trọng. Trì thiếu, cậu xem bạn học Lạc đi, có phải cả người đều thay đổi rồi không?" Trì Nguyên Dã cuống quýt thu hồi ánh mắt, có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.