Editor: Nguyetmai Khuôn mặt đẹp trai của cậu gần trong gang tấc, hoàn toàn làm rối loạn nhịp tim của Điềm Tâm. Trì Nguyên Dã cười khẽ, hơi nhướng mày lên, "Con nhóc tiểu học, cô đỏ mặt cái gì, hửm?" Lúc cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ của cô, đan xen mập mờ với hơi thở của cô. Điềm Tâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nào ngờ Trì Nguyên Dã chỉ vòng qua cô, để cài chắc dây an toàn cho cô từ bên cạnh, sau đó ngồi thẳng người như không có việc gì. Mọe nó! Tên ác ma này đang đùa giỡn cô sao? Nhưng mà… vừa rồi mình đang mong đợi cái gì vậy? Điềm Tâm bụm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại. Lúc về đến trường thì cũng đúng lúc ra chơi. Trong khoảnh khắc Điềm Tâm bước vào cửa, cả lớp vốn đang ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Điềm Tâm, không có châm chọc, không có cười nhạo, mà chỉ có kinh ngạc. Không sai, chính là kinh ngạc, có một bạn học nam đang ăn bánh bao, khoảnh khắc nhìn về phía Điềm Tâm, ngay cả nhai nuốt cũng quên luôn. Trời ạ, Lạc Điềm Tâm dùng một tiết học để đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Vì sao đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy chứ? Nữ sinh búi tóc và mấy nữ sinh hại Điềm Tâm thê thảm như vậy, thấy cảnh này thì đần ra tại chỗ, nhìn chằm chằm Điềm Tâm bằng ánh mắt oán hận. Trì Nguyên Dã đi sát theo sau. Người đã có mặt đông đủ, cũng đến lúc báo thù rồi. Trì Nguyên Dã nghênh ngang khoanh tay trước ngực, dựa vào giữa bàn giáo viên, nhìn xuống cả lớp, "Lúc nãy ai làm tóc của Lạc Điềm Tâm biến thành cái dạng kia? Mau đứng ra cho tôi!" Nữ sinh búi tóc và các bạn của cô ta sợ đến mức không dám thở mạnh. Cả lớp không ai dám trả lời. "Tôi đếm tới ba, hoặc là tự mình đứng lên, hoặc là bị tôi bắt sau khi tôi điều tra rõ. Tôi thề, đến lúc đó còn chết thảm hơn nữa." Giọng điệu của thiếu niên dứt khoát mạnh mẽ, lộ ra sự uy hiếp nồng đậm. Mấy nữ sinh kia nghe vậy thì lập tức sợ hãi suýt tiểu cả ra quần. Cả đám nhìn nhau, vô cùng hối hận. Trời ạ, không phải nói Lạc Điềm Tâm đắc tội với hội trưởng sao? Tại sao hội trưởng còn ra mặt cho cô ta nữa? Trì Nguyên Dã đã bắt đầu đếm ngược, "Ba, hai..." Không, không được, nếu chờ Trì thiếu điều tra rõ ràng rồi bị bắt, thì mấy người các cô nhất định phải chết. Mấy nữ sinh không có cách nào khác, chỉ có thể nhận mệnh đứng lên. Điềm Tâm dẩu môi nhìn bọn họ, "Quả nhiên lại là mấy người các cô. Các cô thật sự quá đáng lắm! Tôi lại không trêu chọc gì các cô, các cô làm gì mà nhắm vào tôi mãi thế?" Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Được, không phải các cô thích hãm hại người khác sao, không phải các cô thích xem người khác xấu mặt sao? Ngày mai đến trường, các cô phải cắt tóc ngắn hết cho tôi!" "Trì thiếu, đừng mà, tôi để mái tóc dài này đã lâu rồi…" Nữ sinh búi tóc lập tức khóc lóc nhìn Trì Nguyên Dã, đau khổ cầu xin. Đùa cái gì vậy, tóc ngắn xấu lắm, cô ta không muốn cắt tóc ngắn đâu. "Không muốn?" Trì Nguyên Dã nheo tròng mắt đen nhánh nguy hiểm, trên người tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ. Mấy nữ sinh kia lập tức hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đồng ý, cũng không dám nói thêm lời nào nữa. Điềm Tâm mới vừa trở lại chỗ ngồi, bạn học ngồi trước liền quay đầu nhìn cô, "Bạn Lạc, cậu bây giờ thật xinh đẹp." Giọng nói rất chân thành, không mang theo một chút nịnh nọt nào. Điềm Tâm ngượng ngùng gãi gãi sau gáy của mình. "Cậu nói xem, rốt cuộc cậu và Trì thiếu có quan hệ gì vậy?" Bạn học lại hỏi.