Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 196
Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm không hiểu ra sao chớp chớp mắt, bạn học trong cả lớp đồng loạt nhìn về phía cô, sau hai giây im lặng, cả lớp cười vang lên.
Cái quỷ gì vậy? Bọn họ đang cười cái gì vậy?
Vẻ mặt Điềm Tâm ngây ra.
Mặc dù giáo viên muốn nổi giận với Điềm Tâm vì Điềm Tâm dám ngủ trong tiết học của mình, nhưng tiếc rằng sau khi thấy bộ dạng này của Điềm Tâm, giáo viên vậy mà lại không kiềm được, bật cười thành tiếng.
Trên mặt của cô có cái gì hả?
Điềm Tâm vội vã móc cái gương của mình ra, giơ lên trước nhìn, được một giây sau thì phát ra tiếng hét chói tai như giết lợn.
"A…"
Tại sao tóc mái của cô lại biến thành cái dạng này?
Một nhúm dài một nhúm ngắn, giống như là bị chó gặm vậy!
Đuôi ngựa cột phía sau, không biết bị ai cắt so le không đồng đều, muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Ha ha ha ha, Lạc Điềm Tâm, kiểu tóc của cô mới lạ thật đấy!"
"Đúng vậy, ha ha ha, tóc mái của cô xấu quá đi mất, ôi mẹ ơi, bụng của tôi, buồn cười quá!"
"Bạn học Lạc đúng là người dẫn đầu trào lưu của trường chúng ta! Dũng khí đáng khen quá…"
Người xung quanh đều đang cười trên nỗi đau của người khác, chế giễu Điềm Tâm.
"Là ai làm vậy?" Điềm Tâm nổi giận.
Cả lớp vẫn đang cười vang, không có ai thèm quan tâm lúc này Điềm Tâm đang ngượng ngùng cỡ nào, xấu hổ cỡ nào.
Rốt cuộc là ai làm vậy?
Thật quá đáng! Thật quá đáng! Tại sao có thể đùa dai như vậy chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm nghẹn đến mức đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng này của Điềm Tâm, nữ sinh búi tóc và mấy nữ sinh kia cười trộm, dáng vẻ đắc ý thực hiện được ý đồ xấu.
Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi quần, đi vào từ cửa sau. Nhìn cả lớp ồn ào như thế, cậu hơi nhíu mày, sau đó lơ đãng nhìn lại, thấy Điềm Tâm đang ngượng ngùng đứng một bên, thì ánh mắt ngẩn ra.
Rầm một tiếng, Trì Nguyên Dã đá văng bàn học trước mặt, giận dữ hét lên: "Tất cả im miệng cho tôi! Im miệng! Quay đầu đi hết!"
Trì đại thiếu gia phân phó, có ai dám không làm? Mọi người vội vàng im miệng, rụt cổ quay đầu lại, không nhìn Điềm Tâm nữa.
Giáo viên môn Toán khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Trì thiếu…"
"Ông cũng quay sang chỗ khác cho tôi!" Trì Nguyên Dã không hề nể mặt giáo viên, tiếp tục giận dữ hét lên.
Giáo viên môn Toán lập tức hoảng sợ, vội vã đồng ý, quay người đi.
Điềm Tâm ấm ức nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã bước lên mấy bước, trực tiếp kéo Điềm Tâm đi ra khỏi phòng học.
Lúc đi ra ngoài rồi, Trì Nguyên Dã quay đầu nói, "Này, con nhóc tiểu học."
"Đừng, cậu đừng nhìn tôi, không được nhìn tôi!" Điềm Tâm vội vã ôm lấy cái đầu của mình.
"Đừng nháo, để tôi xem nào."
"Cậu không được cười tôi!"
"Ừ, không cười."
Điềm Tâm nghe vậy, lúc này mới bất đắc dĩ rút tay của mình lại, ấm ức chớp mắt, vươn tay sờ sờ tóc mái của mình, "Trì Nguyên Dã, cậu nói xem, tóc của tôi còn có thể cứu được không?"
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Điềm Tâm một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha." Vị thiếu gia ác ma nào đó cười quyến rũ lòng người.
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm tức giận giậm chân.
Cái tên xấu xa này, không phải đã nói trước là không được cười cô rồi sao?
Tức chết cô! Ngay cả Trì Nguyên Dã cũng cười mình nữa!
Điềm Tâm thẹn quá hóa giận, quay đầu muốn đi, nhưng lại bị Trì Nguyên Dã nắm cổ tay kéo lại, "Đi theo tôi."
"Này này này, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?"
Điềm Tâm còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị Trì Nguyên Dã bá đạo kéo đi.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương