Hôn nội mưu ái

Chương 70 : Chỉ cần anh giúp em em sẽ đi theo anh

“Lị Lị!” Dịch Dương hốt hoảng gọi to một tiếng, cuống quít ôm lấy cô ta chạy ra ngoài cửa. Nhưng mà Mạc Tâm nhan lại đang quỳ trước cửa, vừa vặn chặn đường đi của anh ta lại. “Dịch Dương, xin anh buông tha cho...” “Cút đi!” Lời cầu xin cô còn vẫn chưa nói xong, anh ta bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đá vào vai cô. Mạc TâmNhan lập tức bị đạp ngã xuống một bên, Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô một cái, ôm Hứa Gia Lị trực tiếp bước ngang qua cô. Mạc TâmNhan nằm trên mặt đất dùng một đôi mắt oán hận nhìn bóng lưng lãnh khốc của người đàn ông, nửa ngày, khóe môi của cô chậm rãi khơi lên một nụ cười kiên định. Dịch Dương, hôm nay anh sỉ nhục thế này, sau này tôi sẽ đòi lại gấp mười lần từ anh. Hôm nay anh để cho tôi sống không bằng chết, ngày sau tôi cũng sẽ không để yên cho anh đâu. Sau khi đưaHứa Gia Lị đi bệnh viện, Dịch Dương vẫn luôn không quan tâm, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn dáng vẻ Mạc Tâm Nhan quỳ xuống với mình, cùng một đạp kia của anh ta. Anh ta không muốn đạp cô, chỉ là anh khống chế không nổi đố kị trong lòng mình. Nếu như lúc đó anh ta có thể tỉnh táo một chút thì tốt rồi. Có điều anh không nghĩ đến chính là,Một đạp nàykhông chỉ đạp ngã thân thể của cô, còn có tình yêu còn lại trong lòng cô với anh ta. Lúc trở lại Dịch giađã là ban đêm, anh ta đẩy cửa phòng ra, Mạc Tâm Nhan đang nằm trên giường, dường như đã ngủ. Anh ta yên lặng đi vào phòng tắm, nửa ngày, sau khi anh ta đi ra trực tiếp nằm bên cạnh cô. Cảm giác vị trí bên cạnh có chút lún xuống, Mạc Tâm Nhan lặng yên mở mắt. Thời điểm người đàn ông đưa tay chuẩn bị kéo cô vào trong ngực, cô bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Không được đụng tôi.” Dịch Dương nao nao, nửa ngày,sầm mặt lại, ép buộc đem cô kéo vào trong ngực. “Dịch Dương, đời này tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh nữa.” NCô không có vùng vẫy, chỉ là cực kỳ đạm mạc nói một câu, đạm mạc đến tim anh ta bỗng nhiên siết chặt. Sắc mặt anh ta phát lạnh, ghé bên tai cô lạnh lẽo mở miệng: “Đời này cô chỉ có thể yêu mình tôi.” “Ha!” Cô châm chọc cười một tiếng: “Tim của tôi, tôi muốn yêu ai thì yêu, không muốn yêu ai thì không yêu. Dịch Dương, tôi đột nhiên phát hiện, lúc trước tôi yêu anh thật sự là thật quá ngu xuẩn, nếu như quay ngược thời gian, tôi tình nguyện gả cho bất kỳ người đàn ông nào khác cũng không muốn gả cho anh.” Cánh tay ôm ngang eo cô đột nhiên siết chặt, cô hoảng loạn bảo vệ bụng của mình, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Nhưng màqua thật lâu, người đàn ông phía sau từ đầu đến cuối đều không nói gì. Lúc cô cho là anh ta sẽ không nói gì, anh ta đột nhiên thấp giọng mở miệng: “Nếu nhưthời gian có thể quay lại, tôi tình nguyện không tham gia buổi tiệc ba năm trước.” “Đúng, nếu như không tham gia bữa tiệc năm đó, anh ta sẽ không thấy cảnh tượng cô cùng Tiêu Thần Phong ân ái triền miên, mà anh ta cũng sẽ không uống say sau đó bị cô đẩy lên trên giường của Hứa Gia Lị. Bị người phụ nữ mình yêu đẩy lên giường của người phụ nữ khác, nghĩ lại đềucảm thấy thật đáng buồn. Mạc TâmNhan có chút giật mình, ký ức chậm rãi nhớ về bữa tiệc ba năm trước đây. Bữa tiệc kia là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi tổ chức tại khách sạn, bởi vì cô cùng Hứa Gia Lị sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cho nên bữa tiệc kia không chỉ tổ chức cho riêng cô, cũng là tổ chức cho Hứa Gia Lị, khi đó cô căn bản cũng không biết Hứa Gia Lị là người như vậy. Lúc đó cô đốivớiHứa Gia Lị rất tốt, còn đem chiếc váy mình thích nhất đưa cho Hứa Gia Lị, chỉ vì Hứa Gia Lị nói thích chiếc váy đó của cô, cô còn nhớ rõ chiếc váy đó là Dịch Dương tặng cho cô, dù sao Dịch Dương tặng cho cô thật nhiều thứ, cho nên lúc ấy cô cũng không quá để ý. Chính là ở bữa tiệc kia, Dịch Dương quen biết với Hứa Gia Lị, khi đó cô còn không có nhìn ra anh ta cùng Hứa Gia Lị sẽ đến với nhau. Lúc buổi tiệc bắt đầu, Dịch Dương nói với cô sau khi bữa tiệc kết thúc có lời muốn nói với cô, lòng cô tràn đầy vui vẻ, cho là anh ta sẽ thổ lộ với mình, dù sao lúc đó, Dịch Dương cũng đối với cô rất tốt. Nhưng mà sau khi bữa tiệc kết thúc, Dịch Dương uống say, cô giúp anh ta mở mộtphòng, sau đó đỡ anh ta lung la lung lay vào phòng. Chỉ là lúc cô vừa đem anh ta đỡ lên giường, anh ta đột nhiên đưa cô đè xuống giường, cô thất kinh, thế nhưng nụ hôn của anh ta vẫn không khỏi phân trần rơi xuống. Cô rất bối rối, nhưng trong lòng lại có một tia chờ mong, bởi vì, khi đó cô thích anh ta đã rất lâu rồi. Đêm hôm đó, cô đem bản thân giaocho anh ta, anh ta ôn nhu lạ thường, mặc dù trong người đang có men say, nhưng động tác lại rất nhẹ rất ôn nhu, sợ làm đau cô. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại sớm hơn anh ta,toàn thân đau nhức giống bánh xe cán qua. Bởi vì sợ sau khi tỉnh lại, hai bên sẽ xấu hổ, cho nên cô im ắng sau khi mặc quần áo tử tế, chạy trối chết. Xế chiều hôm đó, anh ta đến nhà tìm cô, khi đó cô vẫn còn đang ngượng ngùng. Thế nhưng sắc mặt của anh ta lại vô cùng kì quái. Cô nhớ kĩ chiều hôm đó, anh ta mặt lạnh nắm lấy cô hỏi cô tối hôm qua sau khi kết thúc buổi tiệc đã đi đâu. Cô vốn định nói hôm qua cô đã đem bản thân cho anh ta, ở cùng với anh ta suốt cả đêm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng khó hiểu của anh ta, lời đến khóe miệng lại bị cô miễn cưỡng nuốt xuống. Lúc đó cô trả lời anh ta, sau khi bữa tiệc tàn cô đã về nhà. Cô nhớ kỹ sau khi cô nói ra lời này, anh ta đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, cười đến rất kỳ quái, trong mắt lộ ra thất vọng, lộ ra phẫn nộ, lộ ra lạnh lùng... Sau đó anh ta nói: “Mạc TâmNhan, tôi ở cùng với Hứa Gia Lị.” Đó là lần đầu tiên anh ta gọi cả tên họ của cô, cô còn chưa tiêu hóa câu nói này của anh ta, anh ta bỗng nhiên quay người lạnh lùng rời đi, cô nhìn bóng lưng lãnh khốc của anh ta, thật lâu cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi nước mắt nóng hổi lăn xuống khuôn mặt, cô mới biết được, hóa ra mình khóc. Đêm hôm đó, nàng muốn tìmHứa Gia Lị hỏi rõ ràng mọi chuyện cuối cùng là thế nào, nhưng mà cô lại nhìn thấy cảnh tượng Dịch Dương chặt chẽ ôm Hứa Gia Lị. Cô nghe đượcHứa Gia Lị nói: “Dịch Dương, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, em sẽ không trách anh.” Sau đó Dịch Dương nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.” Hứa Gia Lị nói: “Thế Nhan Nhan phải làm sao?” Dịch Dương chỉ cười lạnh: “Tôi trước giờ chưa từng thích cô ta, vì sao còn phải quan tâm cô ta làm gì?” Vài câu đối thoại như thế này, đủ để cô hiểu rõ hoàn toàn, hóa ra Dịch Dương tưởng người ở cùng với anh ta đêm qua từ cô lầm thành Hứa Gia Lị, mà Hứa Gia Lị, cô ta thật gian xảo, vậy mà chẳng biết xấu hổ nói đêm qua người phụ nữ được anh ta yêu thương chính là mình. Cô rất tức giận, muốn đi lên hung hăng tách bọn họ ra, nói cho Dịch Dương nghe sự thật chuyện tối ngày hôm qua, thế nhưng, lúc cô nghe được câu nói cuối cùng của anh ta, bước chân cô vững vàng dừng lại. Anh ta nói từ trước đến giờ đều chưa từng thích cô, sao phải quan tâm cô làm gì. Hóa ra trong lòng anh ta cô không có chút giá trị nào, lúc cô đang suy nghĩ, nếu nói sự thật cho anh ta nghe, cuối cùng cũng bị anh ta châm chọc chế nhạo mà thôi. Thế là, cô lặng yên quay người, lạnh lùng rời đi. Từ lúc chuyện này xảy ra, Dịch Dương liền đối với cô vô cùng nguội lạnh. Cô cùng Hứa Gia Lị hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa. Nhớ tới chuyện trước đây, trong lòng vẫn có từng tia từng tia đau xót. Khi đó cô rất yêu Dịch Dương, tình yêu không chút vấy bẩn. Mãi đến khi bản thân đầy thương tích cũng vẫn mê muội không tỉnh ngộ, nhưng hôm nay cô mệt mỏi rồi, thật không muốn yêu nữa. Cho dù là dùng biện pháp nào đi nữa, cô cũng muốn thoát khỏi bên cạnh anh ta. Đêm dài đằng đẵng, cô lại rất khuya mới ngủ được, trong lúc mơ màng, cô cảm giác có một đôi tay lớn, một lần lại một lần nhẹ vuốt ve mái tóc dài của cô, cảm giác tốt đẹp giống như tình yêu ngây thơ lúc trước. Vài ngày sau, trời lại rơi một trận tuyết, mùa đông tuyết tựa hồ đặc biệt nhiều. Cô rất thích xem tuyết, lẳng lặng nhìn từng hạt tuyết nhỏ bay giữa nhân gian, cuối cùng hóa thành một giọt sương. Cô cũng không sợ lạnh, cứ như thế đứng ở trong sân, cảm nhận được tuyết trắng rơi vào trên người mình, lòng có một chút khoáng đạt. “Nhan Nhan...” Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên ở sau lưng, cô có chút giật giật khóe môi, quay người lại liền thấy Tiêu Thần Phong giơ một cây dù đứng ở trước mặt của cô. Anh đemdù che trên đầu cô, một tay khác kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô chăm chú bao trong lòng bàn tay mình, mang theo trách cứ nói: “Sao lại đứng trong tuyết, cảm lạnh thì làm sao?” Tuyết thật sự lạnh, thế nhưng không lạnh bằng cái lạnh trong lòng cô. Cô nhìn một chút phía sau anh, nửa ngày, cười nhạthỏi: “Lại đến đây với Dịch Thanh à? Sao cô bé không có đi theo anh?” “Anh là cố ý tới thăm em.” Anh có chút tức giậnnói. Mạc TâmNhan nhàn nhạt cười cười, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “ThầnPhong, anh yêu em sao?” Tiêu Thần Phong toàn thân chấn động, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp hỏi anh vấn đề này. Cơ hồ không hề do dự, anh kiên định buông xuống một chữ: “Yêu!” Một chữ yêu mạnh mẽ nói ra, làm cho người ta vô luận như thế nào cũng sẽ không hoài nghi là yêu thật hay yêu giả. Cô cười cười, nhìn thoáng qua người đàn ông sắc mặt âm trầm đứng ở một nơi cách đó không xa, lập tức áp vào trong ngực của anh, dùng giọng nói buồn bã chán nản nói: “ThầnPhong, chỉ cần anh chịu giúp em, em sẽ đi theo anh.” Tiêu Thần Phong chấn động mạnh, ôm cô, thanh âm mừng rỡ thoáng ánh lên rung động: “Em thật sự nguyện ý đi cùng anh?” “Đúng, chỉ cần anh có thể cứu cha em ra, em sẽ đi theo anh, đời này không rời không bỏ.” Không rời không bỏ, không rời không bỏ... Giọng nói chất chứa buồn bã bồng bềnh trong gió tuyết, làm Dịch Dương một nháy mắt ánh mắt đỏ lên, anh ta nắm thật chặt hai tay, bỗng nhiên mạnh mẽ đi tới, kéo cánh tay Mạc Tâm Nhan hung hăng kéo vào nhà. Tiêu Thần Phong biến sắc, bỗng nhiên ngăn lại trước mặt Dịch Dương, lạnh lùng mở miệng: “Buông cô ấy ra, cô ấy đã không còn yêu anh nữa rồi.” “Cô ấy không yêu cũng còn là vợ của tôi, đời này cô ấy chỉ có thể là vợ của tôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi...” Dễ dương trầm lãnh thấp giọng hét, giờ đây phảng phất ngưng tụtất cả tức giận cùng ghen ghét. Cô bi thương cười, từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cũng không có vùng vẫy, tùy ý anh ta lôi kéo, dường như muốn đem cánh tay cô kéo đứt. Ngay tạilúc này, Dịch Thanh từ trong nhà vọt ra, cô nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt, lập tức chạy tới trước mặt Tiêu Thần Phong, ôm anh khóc lóc nói: “Anh đã nói anh thích em, vì sao anh vẫn để ý người phụ nữ kia, cô ta là của anh em, là của anh em...” Dịch Dương trầm lãnh trừng mắt liếc anh một cái, sau đó kéo Mạc TâmNhan đi vào nhà. Tiêu Thần Phong còn muốn tiến lên ngăn cản, Dịch Thanh bỗng nhiên ôm anh, không cho anh tiến thêm một bước nào, tiếng khóc của cô cũng vangtrong gió tuyết thành mộttia không cam lòng cùng một tia bi thương. Tiêu Thần Phong cúi đầu nhìn thoáng cô bé đang bi thương khóc lóc trong ngực, cuối cùng dừng bước, chỉ là sắc mặt giống như nhiễm sương lạnh, lạnh đến thấu xương. “Mạc TâmNhan!” Cô lại một lần nữa bị Dịch Dương hung hăng ném lên giường, hai tay cô che chở dưới bụng, cánh môi tràn ra một nụ cười bi thương. Hai tay Dịch Dương chống bên người cô, đem cô giam dưới thân thể của mình, hai con ngươi tàn bạo nhìn chằm chằm cô: “Cô là vợ của tôi, cô vĩnh viễn chỉ có thể là người của tôi, chỉ có thể của duy nhất mình tôi, đừng hòng trốn tránh, mãi mãi cũng đừng hòng trốn thoát...” Nói xong, anh ta điên cuồng xé rách quần áo của cô, tựa như một con sói đã mất đi lý trí. Mạc TâmNhan một chốc biến sắc, cô nhìn người đàn ông điên cuồng trên người mình, bi thương gầm nhẹ: “Không được đụng tôi,buồn nôn!” Buồn nôn? Buồn nôn? Cô nói anh ta đụng vào cô làm cô buồn nôn? Động tác điên cuồng đột nhiên ngừng lại, hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn cô: “Mạc TâmNhan, cô xin tôi đi, xin tôi chạm vào cô, tôi sẽ bỏ qua cho cha cô ngay.” “Loại người như anh cũng chỉ biết uy hiếp người khác, không uy hiếp người khác anh sẽ chết sao?” Mạc TâmNhan lạnh lùng châm chọc, khắp khuôn mặt toàn là chán ghét. Anh ta bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, cánh tay lớn dường như muốn đem cô gái trên giường bóp chết, nửa ngày, anh ta cười lạnh: “Đúng, đúng vậy loại người như tôi cũng chỉ biết uy hiếp, cô cũng có thể không cần nhận uy hiếp này nữa, chỉ cần Tiêu Thần Phong anh ta có bản lĩnh đưa cha của cô ra.” “Dịch Dương, anh cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng anh sao?” Mạc TâmNhan lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa.” Lần trước anh ta nói, chỉ cần cô lấy lòng anh ta, anh ta sẽ thả cha cô, còn không phải nuốt lời, lần này cô sẽ không tin tưởng anh ta nữa, sẽ không còn tin tưởng... Dịch Dương cười lạnh: “Cô có thể không tin tôi sẽ thả cha cô, nhưng cô không thể không tin tôi lập tức có thể kiện cha cô ra tòa, một khi định tội, cha cô đời này cũng không thể có thời gian xoay sở.” Nghe giọng điệu cười lạnh của anh ta, Mạc TâmNhan toàn thân bỗng nhiên run rẩy. Đúng vậy, anh ta nói đúng, cô có thể không tin anh ta sẽ thả cha của cô, nhưng cô không thể không tin anh ta lập tức có thể khiến cha cô vào tù, cả đời đều không thể trở ra. Nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của cô, anh ta vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng mở miệng: “Nhan Nhan, xin tôi đi, xin tôi chạm vào cô...” Nhan Nhan? Anh ta lại gọi cô như vậy, làm cho cô thấy rất dịu dàng, giống như khi còn bé. Nhưng mà bây giờ một tiếng thân mật này lại làm cho toàn thân cô run rẩy. Anh ta kéo áo cô ra, khóe môicười khẽ: “Xin tôi đi,Nhan Nhan, chỉ cần cô xin tôi chạm vào cô, tôi sẽ không đối phó với cha cô sao nào... Hửm? Nói chuyện đi, xin tôi đi...” Mạc TâmNhan mắt đầy hận ý nhìn anh ta chằm chằm, thật lâu, cô cuối cùng cũng thốt ra, thấp giọng đầy bụng khuất nhục mở miệng: “Xin anh...” “Xin tôi cái gì?” Anh ta cười khẽ, ngắm nghía bên trong áo cô... Toàn thân cô run nhè nhẹ, cắn răng khẽ nhả ra hai chữ kia: “Chạm tôi.” Sắc mặt anh ta đột nhiên trầm xuống, gầm nhẹ lên: “Nói liên tục.” “Xin anh chạm tôi, xin anh chạm vào tôi!” Cô nhắm mắt lại gào thét, khắp khuôn mặt là nước mắt khuất nhục. Anh ta ôn nhu đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt cô, thấp giọng thì thầm: “Để tôi chạm vào làm cô chán ghét đến vậy, thống khổ như vậy?” Nói rôi, anh ta liền đèn thân mình xuống. Trong lòng cô sợ hãi, lúc anh ta vào trong cô lặng yên ôm kín bụng mình. Con ơi, nếu như con có thể chịuqua mấy ngày này, về sau mẹ nhất định sẽ đền bù cho con, mẹ yêu con... Anh ta điên cuồng chuyển động, cô sợ hãi đón nhận. Sợmình bài xích sẽ thương tổn đến con, đôi khi cô còn chủ động nghênh hợp. Nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh ta, cô bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Dịch Dương... Vì sao... Vì sao lúc còn bé anh đối với tôi tốt như vậy, từ lúc bắt đầu bữa tiệc kia ba năm trước đây... Tất cả, tất cả đềuthay đổi...” Sắc mặt Dịch Dương tối lại, dùng sứcđộng hai lần, nhìn cô nhíu chặt lông mày, tự giễu cười nói: “Bởi vì tôi trong bữa tiệc, tôi bị người con gái mình yêu đẩy lên giường của bạn thân cô ta.” Anh ta nói xong, nhìn sắc mặt chấn kinh của cô, tiếp tục tự giễu cười nói: “Có phải là rất buồn cười, có cảm thấy khi đó tôi rất ngốc không, toàn tâm toàn ý yêu người con gái như cô vậy mà cô ghét bỏ tôi như vậy đem tôi đẩycho bạn thân của mình, mà chính cô lại cùng một người đàn ông khác ân ái triền miên, buồn cười không.” Chấn kinhqua đi, ngược lại Mạc Tâm Nhan bình tĩnh trở lại. Hóa ra ba năm trước đây, anh ta không chỉ coi người phụ nữ đêm đó cùng hắn triền miên là Hứa Gia Lị, anh ta còn tưởng rằng cô đem anh ta đẩy lên giường Hứa Gia Lị, khó trách bắt đầu bữa tiệc ba năm trước đây, tất cả đều thay đổi, hóa ra là thế này. Thế nhưng , trong miệng anh ta nói tới cô cùng một người đàn ông khác ân ái triền miên lại là chuyện gì xảy ra... Dường như là trừng phạt cô không chuyên tâm, Dịch Dương hung hăng chuyển động, cô kinh hô một tiếng, tay ý thức bảo vệ bụng của mình. Anh ta lại đạm mạc nhìn hành động của cô, cười lạnh: “Đừng giả vờ vẻ mặt thống khổ cho tôi xem, khiến người ta buồn nôn, đừng quên, đây chính là cô xin tôi đụng cô.” Cô buồn bã cười một tiếng, cũng không có phảnbác gì. Anh ta như thế, cô như thế nào lại nói ra cô như thế này vì bảo vệ con bọn họ. Một mực làm được cả đêm, anh ta mới dừng động tác, sau đó không cómảy may quyến luyến lui ra, thậm chí không nhìn cô một cái, đi thẳng vào phòng tắm. Cô trống rỗng yếu đuối nằm trên chăn nệm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt hoàn toàn tĩnh mịch, da thịt trắng muốt cũng có không ít vết tích tím xanh, có thể thấy được người đàn ông kia dùng lực thế nào. Nửa ngàyqua đi, anh ta từ trong phòng tắm đi tới, ngồi ở trên giường nhìn cô ánh mắt ngốc trệ, khóe môi không khỏi hiện lên một vòng băng lãnh châm chọc: “Còn chưa cút? Chẳng lẽ vừa rồi còn chưa thỏa mãn đủ cô à?” Mạc TâmNhan lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, lập tức nhặt lên quần áo trên đất máy móc mặc vào. Xem ra, từ nay về sau, anh ta sẽ không để cho cô ngủ tiếp tại căn phòng này, thế này cũngtốt, cô không cần mỗi đêm đều chịu đựng cái ôm bá đạo của anh ta nữa. Lúc cô đang chuẩn bị vặn cửa phòng ra bỗng nhiên ngừng lại. “Dịch Dương...” Cô vịnchốt cửa, thanh âm hơi có chút khàn khàn mở miệng: “Tôi có một bí mật muốn nói với anh, tối mai tám giờ, tôi sẽ chờ anh tại thành nam bờ sông.” “Bí mật?” Dịch Dươngcười khẽ một tiếng, nửa ngày, ngữ khí đạm mạc mở miệng: “Chuyện cho tới bây giờ, cô cho rằng bí mật kia còn có giá trị sao?” “Mặc kệ anh có muốn nghe hay không, trời tối ngày mai tôi cũng sẽ ở bờ sông chờ anh.” Mạc TâmNhan nói xong,tập tễnh đi ra khỏi phòng. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cô nhất định phải đánh cược một phen. Cược nếu như anh ta biết chân tướng ba năm trước đây, có thể hay không buông tha cho cô, buông tha cha cô. Dịch Dương nhìn cánh cửa đung đưa, khóe miệng hiện lên một nụ cười giống như trào phúng lại như tuyệt vọng. Vào lúc ban đêm, cô trong thư phòng ngủ qua đêm, trong thư phòng có một chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ trưa, chỉ là thư phòng cũng không có ấm áp như phòng ngủ, giường cũng không có mềm mại như vậy. Sau khi làm chuyện đó luôn luôn rất mệt mỏi, cô nằm trên giường nhỏ, không bao lâu liền nặng nề ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ màng, nàng lạimơ hồ cảm giác có một đôi tay lớn một lần lại một lần ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của cô. Hôm sau, tuyết vẫn như cũ rơi không ngừng, lạnh thấu xương cùng gió thổi song cửa sổ mơ hồ rung động, giống như là có một đôi tay đang đẩy song cửa sổ. Dịch Dương ngồi trên ghế salong lẳng lặng hút thuốc, trong cái gạt tàn thuốc trước mặt đã rơi đầy tàn thuốc. Bắt đầu từ bảy giờ, anh ta an vị ở trên ghế sa long, một bên nhìn xem đồng hồ, một bên lẳng lặng hít khói, thầm nghĩ đến người phụ nữ kia, người phụ nữ nói muốn cho anh biết một bí mật. Đã tám giờ, anh ta còn đang do dự, do dự có muốn nghe bí mật kia hay không, nhưng bây giờ hai người anh ta đã như thế này, mặc kệ bí mật như thế nào, chỉ sợ đều đã không còn bất kì giá trị gì nữa. Đột nhiên, mộtloạt tiếng bước chân từ cổng truyền đến, anh ta ngước mắt nhìn lại, trong mắt lập tức hiện lên một vẻ bực bội. “Dịch Dương, em ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, anh cũng không đến nhìn em một chút.” Hứa Gia Lị vừa vào cửa liền đi tới trước mặt anh ta, ủy khuất nói. Anh ta thu hồiánh mắt, nhìn đồng hồ treo trên tường, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi bề bộn nhiều việc.” “Em biết anh bận bịu, cho nên em vừa ra viện đã tự mình tới thăm anh nè.” Hứa Gia Lị nói, đưa tay nắm lấy cánh tay của anh ta, ủy khuất nói: “Anh có vẻ giống như không caohứng, có phải là không hi vọng em tới thăm anh không, nhưng mà em nhịn không được, em thật sự rất nhớ anh.” Dịch Dương đạm mạc rút tay về, nhìn cô ta có chút bất đắc dĩnói: “Lị Lị, chúng ta đã chia tay, cô nên hiểu rõ.” “Không...” Hứa Gia Lị kinh hoảng lắc đầu, cố chấp nói: “Dịch Dương, em không muốn thế này, em đồng ý với anh, sau này em không phiền anh nữa, anh không ly hôn với Nhan Nhan em cũng không quan tâm, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, anh để cho em ở bên cạnh anh được hay không...” “Lị Lị, cô nên buông tay đi, tự mình đi tìm hạnh phúc của mình đi, tôi không phải kết quả tốt.” Dịch Dương nói, trong nháy mắt đứng lên chuẩn bị rời đi. Hứa Gia Lị bỗng nhiên ngăn trước mặt anh ta, có lẽ là di chuyển quá gấp, thân thể hai người va vào một cái, Hứa Gia Lị bỗng nhiên che lấy bụng của mình, thống khổ kêu thảm thiết một tiếng. Dịch Dương khẽ giật mình, tròng mắt nhìn lại, một dòng máu từ giữa ngón tay cô ta trong nháy mắt chậm rãi tràn ra ngoài.Ánh mắt anh ta trầm xuống, hơi mang trách cứ mở miệng: “Vết thương còn chưa khỏi sao cô lại xuất viện,cứ rách không ngừng như vậy, vết thương khi nào mới có thể khỏi.” “Em... Dịch Dương, em thật sự rất nhớ anh...” Cô ta gian nan nói, trên trán đã mơ hồ rịn ra mồ hôi.Ánh mắt Dịch Dương tối lại, đem kéo cô ta lên ngồi trên ghế salong, lập tức đứng dậy đi tìm hộp cứu thương. Nhưng mà anh ta vừa rời đi, điện thoại trên bàn liền vang lên. Cô ta nhìn trên màn hình toát rahai chữ Nhan Nhan, trong mắtbỗng nhiên hiện lên một vòng hận ý cùng ghen ghét. Cô ta biết Dịch Dương lưu tên cô ta trong điện thoại là Hứa Gia Lị, lưu cả tên lẫn họ, mà anh ta lưu Mạc Tâm Nhan lại là Nhan Nhan, dựa vào cái gì. Một tia âm lãnh từ khóe môi hiện lên, cô ta nhanh chóng từ túi xách bên trong đem ra một vật, cầm điện thoại lên trượt hướng về phía nghe, cùng lúc đó, cô ta đem vật từ trong bọc dán thật chặt lên chỗ ống nói trên điện thoại...