Hôn nội mưu ái
Chương 69 : Quỳ xuống cầu xin anh ta
Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước cửa, Mạc Tâm Nhan sắc mặt bỗng dưng tái đi, có chút buông lỏng ra cánh tay của bác sĩ, cúi thấp đầu che lấp bối rối trong mắt.
Dịch Dương chậm rãi đi đến, nhìn thoáng qua sắc mặt hai người, nửa ngày, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện gì không muốn nói với ai?”
“Chuyện này...”
Bác sĩchần chờ nửa ngày, đang muốn mở miệng nói chuyện, Mạc Tâm Nhan lập tức dùng một loại ánh mắt cầu khẩn nhìn xem ông.Ông dừng một chút, nhìn về phía Dịch Dương, nghiêm túc nói:
“Lúc nãy tôi vừa kiểm tra cho thiếu phu nhân...
Mạc TâmNhan lập tức thần kinh căng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhìn ông nói tiếp.
“Bệnh đau dạ dày của thiếu phu nhân vẫn còn rất nghiêm trọng, cô ấy bảo tôi đừng nói cho anh.”
Theo lời bác sĩ nói ra, Mạc Tâm Nhan trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, Dịch Dương lại nhíu mày.
Nàng đã trị lâu như vậy, chẳng lẽ dạ dày còn không có tốt lên một chút nào sao?
“Chủ yếu vẫn là tâm tình của cô ấy, mặc kệ là bệnh gì, tâm tình vui vẻ là quan trọng nhất.”
Bác sĩdừng một chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Tâm Nhan, tiếp tục nói:
“Thân thể thiếu phu nhân không tốt,khoảng thời gian này hãy chú ý đừng để cô ấy mệt mỏi, bệnh bao tử là một cái bệnh lâu dài bệnh, phải chậm rãi điều trị, không có khả năng lập tức là có thể trị khỏi.”
Nghe lời nói của bác sĩ, Mạc Tâm Nhan cảm kích nhìn ông một cái, tay lặng yên phủ tại trên bụng của mình.
“Được!”
Dịch Dương gật đầu một cái, trầm giọng nói:
“Vậy sau này mỗi ngày ông đều tới kiểm tra cho cô ấy đi. Ăn uống có điều gì lưu ý đều phải nói lại với tôi.”
“Được.”
Bác sĩ cườitrả lời một câu, sau đó thu dọn đồ đạc yên lặng rời đi. Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Mạc Tâm Nhan và Dịch Dương.
Mạc TâmNhan tựa ở bên đầu giường thật lâu không có lên tiếng, Dịch Dương cũng không nói gì, chỉ là nặng nề nhìn cô.
Có lẽ là chịu không được ánh mắt nóng bỏng của anh ta, Mạc Tâm Nhan vén chăn lên trực tiếp nằm xuống đi ngủ. Trong lòng lại bởi vì chuyện mà bác sĩ nói lo lắng không chịu nổi.
Cô không ghét con, thậm chí không ghét con của cô cùng Dịch Dương. Chỉ là, đứa bé này đến thật không đúng lúc, giống như đứa bé lúc trước.
Nhớ tới tình cảnh thê thảm lúc mất đi đứa bé kia, Mạc Tâm Nhan toàn thân run lên, tay phía dưới chăm chú che bụng của mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Trong đầu vẫn như cũ quẩn quanh lời nói kiên định của Dịch Dương, anh ta nói muốn cô cũng phải nếm đau khổ khi mất con, anh ta còn nói cô tâm địa ác độc không xứng đáng làm mẹ.
Nhưng cô đã trải qua chuyện mất đi đứa bé kia, ông trời còn sẽ đem đứa bé này lấy đi nữa sao?
Bỗng nhiên thật lâu, bên trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếng bước chân kia dần dần đi xa, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới mở to mắt.
Cô nhìn cửa phòng đóng chặt hơi có chút thất thần. Nếu như...
Nếu cô nói với anh ta, cô lại mang thai con của anh ta, anh ta sẽ có biểu hiện ra sao, sẽ thả tự do cho cô sao?
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới hiện lên, cô liền tự giễu lắc đầu. Anh ta làm sao có thể thả tự do cho cô, anh ta còn chưa tra tấn cô đủ đâu. Nếu như cô thật sự nói cho anh ta chuyện cô mang thai, chỉ sợ anh ta sẽ lợi dụng đứa bé này càng thêm giam cấm tự do của cô, thậm chí là dùng đứa bé này đến nhục nhã cô, trả thù cô, tra tấn cô...
Ban đêm, cô ở trong ngực Dịch Dương làm thế nào cũng không ngủ được, cô không biết người đàn ông kia có ngủ hay không, bên tai chỉ truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh ta, nhưng lúc cô muốn rời khỏi ngực anh ta, anh ta liền yên lặng siết chặt cánh tay, kể từ đó, cô cũng không động nữa. Trước kia còn ngủ được, thế nhưng tối nay làm thế nào cũng ngủ không được, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì với đứa bé trong bụng này.
Hôm sau lúc tỉnh lại, người đàn ông kia đã rời đi. Không biết là bởi vì cô ngủ quá sâu, hay là người đàn ông kia mỗi lần rời đi đều quá im ắng, dù sao lúc người đàn ông kia rời giường một lần cũng không làm cô tỉnh lại.
Cô rửa mặt qua loa, ngoài cửa liền vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Nghĩ đến Dịch Dương cho đến bây giờ vào phòng đều chưa từng gõ cửa, bây giờ Tiếu Vân cùng Dịch Thanh càng không có khả năng lễ độ mà gõ cửa phòng cô như vậy, nên giờ phút này gõ cửa cũng chỉ có thể là người hầu của nhà họ Dịch. Thế nên cô hướng phía cửa phòng thấp giọng hô một câu:
“Vào đi.”
Cửa phòng bị người đẩy ra, đứng trước cửa quả nhiên là người hầu của nhà họ Dịch, là một bà người hầu đối với cô rất tốt.
“Dì Phúc, có chuyện gì vậy?”
Mạc TâmNhan hướng về phía bà cười cười.
Dì Phúc hiền lành nhìn cô một cái, nói:
“Anh của con tới thăm con, đang ở trong sân, con xuống dưới gặp cậu ấy một chút đi.”
Mạc TâmNhan nghe xong, vội vàng tiến đến cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Mạc Thiếu Khanh đứng dưới sân. Chắc là bởi vì nguyên nhân của Tiếu Vân với Dịch Thanh, cho nên anh không có vào nhà, chỉ là đứng ở trong sân.
Nàng vội vàng quay đầu thay một bộ quần áo khác, sau đó bước nhanh xuống lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô quả nhiên thấy Tiếu Vân ngồi trong phòng khách uống cà phê, lúc Tiếu Vân thấy cô, trên mặt cũng là xẹt qua một vẻ chán ghét. Mạc TâmNhan không để ý đến bà, chạy thẳng ra ngoài.
“Anh...”
Mạc TâmNhan bước ra cửa lớn, liền chạy vội tới trước mặt Mạc Thiếu Khanh, lo lắng hỏi:
“Sao anh lại tới đây, có phải là mẹ có chuyện gì không, sao anh lại gầy đi nhiều vậy?”
Mạc TâmNhan liên tiếp hỏi chuyện, Mạc Thiếu Khanh lôi kéo tay của cô, cau mày một mặt nặng nề nói:
“Nhan Nhan, mau cùng anh về nhà thăm mẹ một chút đi, mẹ ngã bệnh rồi, nhiều ngày rồi cũng chưa đỡ.”
Vừa nghe đến mẹ bị bệnh, sắc mặt Mạc Tâm Nhan một nháy mắt trở nên trắng bệch, nắm lấy tay của anh lo lắng hỏi:
“Mẹ sao rồi, đang tốt làm sao lại bệnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Khoảng thời gian này mẹ quá nhớ cha với em, hiện tại anh đang để Viên Viên trông chừng mẹ, em mau tranh thủ thời gian cùng anh về nhà thăm mẹ một chút đi.”
Mạc ThiếuKhanh nói xong, kéo tay cô cuống quít đi khỏi nhà.
Đột nhiên, có hai người hầungăn ở trước mặt bọn họ.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã phân phó, không cho cô bước ra khỏi nhà.”
Người hầu cung kínhnói.
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh nhanh chóng dâng lên một luồng tức giận, anh nhìn về phía Mạc Tâm Nhan, trầm giọng quát:
“Hóa ra người đàm ông kia vẫn luôn giam giữ em, cuối cùng nó muốn làm gì?”
Mạc TâmNhan giật giật Mạc Thiếu Khanh đang tức giận, ra hiệu anh không nên tức giận, lập tức nhìn về phía người hầu nói:
“Tôi bây giờ chỉ là trở về nhìn mẹ một chút, đợi chút nữa sẽ trở lại.”
“Nhưng mà thiếu gia...”
“Có hậu quả gì tôi sẽ chịu.”
Người hầucòn muốn nói thêm điều gì, Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên gằn nhẹ một tiếng, người hầu lập tức không dám nói tiếp nữa.
“Để cô ta đi.”
Ngay tạilúc này, Tiếu Vân từ trong nhà đi tới, nhìn Mạc Tâm Nhan chán ghét nói:
“Để cô ta cút đi, tôi nhìn thấy cô ta liền phát chán.”
Nếu không phải con trai của bà khăng khăng để người phụ nữ này ở lại đây, bà đã sớm đuổi người phụ nữ này đi, khỏi để người phụ nữ này ở lại đây chướng mắt bà.
Nghe lời Tiếu Vân nói, người hầu lập tức liếc nhau một cái, sau đó cung kính đi qua một bên.
Mạc Thiếu Khanh không để ý đến Tiếu Vân, vội vàng lôi kéo Mạc Tâm Nhan đi ra xe phía ngoài nhà.
Chỉ chốc lát,xe đến biệt thực nhà họ Mạc. Trịnh Viên Viên đứng ở cổng nhanh chóng đón bọ họ, ôm lấy Mạc Tâm Nhan vừa xuống xe, khóc thút thít nói:
“Nhan Nhan, cậu rốt cục trở về, lâu rồi mình không được nhìn thấy cậu.”
Mạc TâmNhan hơi đẩy cô ra, có chút lo lắng hỏi:
“Mẹ mình đâu, bà thế nào rồi?”
“Dì vừa mới ngủ rồi.”
Trịnh Viên Viên xoa xoa nước mắt, tiếp tục nói:
“Bác sĩnói dì uất ức sinh bệnh, là tâm bệnh.”
“Mình đi xem mẹ một chút.”
Mạc TâmNhan sau khi nghe xong, cuống quít buông tay cô ra, chạy vào phòng, nhưng mà lúc vừa mới chạy vội tới cửa, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên ngăn ở trước mặt cô.
Cô nao nao, ngước mắt nhìn, sắc mặt lo lắnglập tức xẹt qua một tia nghi hoặc.
“ThầnPhong, sao anh lại ở...ở nhà em?”
Mạc ThiếuKhanh đi tới, nắm lấy vai của cô, nói:
“ThầnPhong không phải bạn em sao. Anh ấy nghe mẹ chúng ta bệnh, cho nên tới xem một chút, anh ấy đã chăm sóc mẹ chúng ta nhiều lần rồi.
Mạc ThiếuKhanh nói xong, Tiêu Thần Phong hướng về phía Mạc Tâm Nhan ôn nhu cười nói:
“Nhan Nhan, đã lâu không gặp, gần đây em ổn chứ?”
Nói xong, ánh mắt thâm trầm của anh đảo qua gương mặt cùng ngón tay của cô, sắc mặt cô so với trước đây nhìn thấy đã khá hơn nhiều rồi, ngón tay cũng không có giống lần như lần trước lạnh cóng đến sưng đỏ không chịu nổi, điều này làm anh an lòng không ít.
“Em rất ổn.”
Mạc TâmNhan nói xong, sau đó lo lắng chạy lên lầu.
Nhìn bóng lưng lo lắng của cô, một vòng ảm đạm từ giữa lông màyTiêu Thần Phong xẹt qua, vừa lúc bị Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy rõ ràng, anh không khỏi nhíu nhíu mày, một loạt hình ảnh thời thơ ấu lóe lên trong đầu anh.
Sau khi bản thân biết Mạc TâmNhan có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, dường như Dịch Dương mỗi ngày giữa trưa đều sẽ đúng giờ về nhà, bởi vì anh ta sợ người phụ nữ này sẽ không ăn cơm đúng giờ.
Hôm nay, anh ta giống như thường lệ, chuẩn bị một phần thức ăn nóng hổi đem vào trong phòng, nhưng khi anh ta đẩy cửa phòng ra, lúc nhìn thấy gian phòng trống rỗng, cả khuôn mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Thiếu phu nhân đi đây rồi?” Anh ta lao xuống lầu,hét lên với người hầu trong phòng khách.
Tiếu Vân đang uống cà phê lập tức đem cái ly nặng nề đặt lên bàn trà, ngữ khí không vui mở miệng:
“Cuối cùng tại sao con lại đem người phụ nữ kia giam trong phòng, lúc trước con bảo cô ta đến, không phải nói là để cho mẹ tra tấn cô ta cho tiêu tan cơn giận trong lòng sao? Con xem trong thời gian này con bảo vệ cô ta tốt đến bao nhiêu, đến đồ ăn đều tự mình đưa lên.”
Dịch Dương không để ý đến lời nói của Tiếu Vân, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn người hầu.
Người hầu đang muốn mở miệng, Tiếu Vân không nhanh gầm nhẹ nói:
“Là mẹ bảo cô ta cút đi, khỏi để cô ta trong phòng này làm chướng mắt mẹ.”
“Mẹ...”
Dịch Dương có chút ai oán nhìn bà, nói:
“Thời gian này mỗi ngày cô ấy đều ở trong phòng, làm sao lại làm chướng mắt mẹ được?”
“Con còn nói đỡ cho nó.” Tiếu Vânlập tức đứng lên, nhìn anh ta thở hổn hển quát: “Con đừng có quên, cô ta là con hoang được cha con ngoại tình sinh ra, là sỉ nhục đời này của mẹn, con che chở cho cô ta như thế là muốn làm mẹ tức chết sao?”
“Chuyện này là do cha với mẹ cô ấy sai, cô ấy cũng không có lỗi gì, huống chi thời gian trước không phải mẹ cũng tra tấn cô ấy một phen rồi. Chẳng lẽ còn không đủ hay sao?” Dịch Dương có chút bất lực nhìn mẹ mình, trong ký ức của anh ta, mẹ trước kia không phải như thế này, bây giờ bà thế này cùng với oán phụ có khác nhau gì đâu.
“Khôngđủ, mãi mãi cũng không đủ...”
Thấy con mình còn che chở cho người phụ nữ kia, Tiếu Vân càng tức giận, quát:
“Cho dù cô ta chếtt, cũngkhó biến mất được nỗi tức giận này trong lòng mẹ...”
“Mẹ, mẹ thay đổi rồi...” Dịch Dương có chút buồn bã nguội lạnh nhìn bà một cái, sau đóxoay người rời đi ra cửa lớn, cũng không để ý tới hận ý và ghen tỵ đang cuồn cuồn trong đôi mắt Tiếu Vân.
Tiện nhân kia năm đó câu dẫn chồng ba, bây giờ con của bà ta lại cướp đi con trai của bà. Bà thật sự rất hận, rất hận hai mẹ con kia...
Dịch Dươngmới vừa lên xe, dì Phúc liền đi tới, hướng về phía anh ta cung kính nói:
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói chỉ là trở về thăm mẹ một chút, đợi chút nữa sẽ trở về, cậu không nên tức giận.”
“Vâng.”
Dịch Dương gật đầu một cái, sắc mặt âm trầm hơi tốt hơn một chút, tim cũng không còn hoảng loạn nữa.
Chỉ cần cô ấy sẽ còn trở về thì tốt rồi.
Mạc TâmNhan ngồi bên giường nhìn dung nhan gầy gò của mẹ, trong lòng cảm giác khó chịu, ngắn ngủi mấy tháng, vậy mà mẹ gầy đi nhiều như vậy.
Mạc Thiếu Khanh ở một bên ôm Trịnh Viên Viên, khó chịu nói:
“Khoảng thời gian này mẹ rất nhớ em, cũng rất lo cho cha, ăn không ngon ngủ không yên, cứ như vậy ngã bệnh, đã nhiều ngày rồi cũng không thấy tốt, bác sĩ cũng không có cách, nói thẳng đây là tâm bệnh.”
“Nhan Nhan, lần này em trở về phải chăm sóc tốt cho dì.”
Tiêu Thần Phong thấp giọng nói, nhìn dáng vẻ ưu thương của cô, tim cũng siết lại.
Chỉ cần chịu đựng khoảng thời gian này, Nhan Nhan, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này thì tốt biết bao, tương lai, anh nhất định sẽ bù đắp cho em. Tiêu Thần Phong trong lòng âm thầm nghĩ, nhìn cô ánh mắt tối lại.
Mạc TâmNhan mấp máy môi, không có nói chuyện, chỉ là vuốt nhè nhẹ mong mẹ nhanh khỏi. Cô cũng rất muốn ở lại làm bạn với mẹ, thế nhưng là một chút nữa cô nhất định phải trở về, nếu không, không biết chừng người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Qua một lúc lâu, Dương Bình liền tỉnh, lúc nhìn thấy người ngồi bên cạnh chính là Mạc Tâm Nhan, lập tức kích động ngồi dậy, đem Mạc Tâm Nhan ôm chặt vào lòng.
“Nhan Nhan, rốt cục con cũng trở về rồi, mẹ không phải đang nằm mơ chứ... con gái của mẹ, nhớ đến chết mẹ rồi...”
“Mẹ, là con, con trở lại thăm mẹ một chút.”
Mạc TâmNhan ôm mẹ vừa cười vừa nói.
Qua nửa ngày, Dương Bình mới buông cô ra, vuốt mái tóc dài của cô nghi ngờ hỏi:
“Dịch Dương chịu thả cho con quay về sao? Nhà bọn họ có nguyện ý bỏ qua cho cha con hay không?”
Mạc TâmNhan ánh mắt trầm xuống, nửa ngày, thấp giọng nói:
“Mẹ, chút nữa con còn phải trở về, mẹ yên tâm, cha nhất định không có việc gì.”
Nghe cô bảo chút nữa phải quay về, sắc mặt Dương Bình lập tức thay đổi, mặt mũi tràn đầy bi thương khóc lớn nói:
“ Con muốn trở về à, con ở nhà bọn họ nhận hết tra tấn thật có hiệu quả sao, bọn họ có đồng ý bỏ qua cho cha con sao?”
“Đúng vậy đó,Nhan Nhan, em đừng có tin nhà bọn họ, nếu bọn họ muốn bỏ qua cho cha đã sớm thả người rồi.”
Mạc Thiếu Khanh cũng tức giận nói một câu.
Tiêu Thần Phong mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt một mảnh thâm trầm.
Mạc TâmNhan thở dài, nói:
“Ngoại trừ tin tưởng Dịch Dương, con không có lựa chọn nào khác, bây giờ con ở nhà bọn họchịu tra tấn, dù sao cũng tốt hơn so với việc bọn họ lập tức đem ba kiện ra tòa.”
Lời này Mạc TâmNhan vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc.
Nửa ngày,Dương Bình kéotay cô, bi thương khóc lớn nói:
“Mẹ sai rồi, lúc trướ mẹ thật không nên đem con gả cho Dịch Dương, mẹ thật sự là hồ đồ...”
Mạc TâmNhan an ủi cười cười, nói:
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con thật sự không có chuyện gì đâu, gần đây Dịch gia cũng không có tra tấn con chút nào, con chỉ là tạm thời đã mất đi tự do mà thôi, chờ sau khi cha ra ngoài con liền cùng anh ta ly hôn, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, mẹ không cần nhận...Ọe...”
Lời cô còn chưa nói hết, một trận buồn nôn lập tức dâng lên. Cô cuống quít che miệng lại vội vàng chạy vào phòng tắm.
Trong lúcnhất thời tất cả mọi người khiếp sợ nhìn vào phòng tắm, có người trong mắt là lo lắng, có người hoài nghi, còn có ghen tỵ và hận ý...
Đợi lúc Mạc TâmMặt Nhan sắc mặt tái nhợt từ phòng tắm đi ra, Dương Bình kéo tay cô, mặt mũi tràn đầy nặng nề mà hỏi:
“Nhan Nhan, con không phải là...”
“Đúng, con mang thai, là con của Dịch Dương...”
Dương Bình còn chưa có hỏi xong, Mạc Tâm Nhan liền mở miệng kiên định nói:
“Con sẽ một mình nuôi lớn nó, Dịch Dương anh ấy còn chưa biết sự tồn tại của đứa bé này nữa.”
Mạc TâmNhan vừa mới nói xong, trên mặt mọi người đều hiện lên một vẻ chấn kinh. Tiêu Thần Phong có chút cúi thấp đầu, không ai có thể thấy rõ biểu hiện trên mặt anh giờ phút này, nhưng anh nắm thật chặt tay lại cho thấy lúc này anh vô cùng tức giận cùng không cam lòng.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Dương Bình, Mạc Tâm Nhan kéo tay bà, cười nói:
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
“Chỉ mong hết thảy đều sẽ tốt.”
Dương Bình thở dài, hai đầu lông mày đều ưu sầu.
Sau khi cùng mẹ cơm trưa xong, Mạc Tâm Nhan liền chuẩn bị về Dịch gia. Nhìn thân hình gầy gò của mẹ, Mạc Tâm Nhan trong lòng khó chịu vô cùng, cô nhất định phải nhanh chóng cứu cha ra ngoài, sau đó thoát khỏi Dịch Dương, vui vẻ mà ở bên cạnh mẹ.
“Anh, anh vớiViên viên trở về chăm sóc mẹ đi, em tự lái xe về Dịch gia là được rồi.”Ở trước cổng, Mạc Tâm Nhan hướng về phía Mạc Thiếu Khanh nhàn nhạt cười nói.
Mạc Thiếu Khanh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Tiêu Thần Phong nói:
“Giúp tôi tiễn Nhan Nhan nha.”
Nói xong, anh liền ôm Trịnh Viên Viên đi vào trong nhà.
Mạc TâmNhan nhìn về phía Tiêu Thần Phong cười cười:
“Nếu không anh đi về trước đi, em tự lái xe về là được rồi.”
“Nhan Nhan...”
Anh đột nhiên gọi cô một tiếng, Mạc TâmNhan sững sờ, còn chưa kịp hỏi anh chuyện gì, toàn bộ thân thể đột nhiên bị anh kéo vào trong ngực.
“ThầnPhong, sao vậy?”
Mạc TâmNhan nghi ngờ hỏi một câu, muốn rời khỏi ngực của anh, nhưng mà anh lại ôm rất chặt, chặt đến mức cô hơi có chút hít thở không thông.
“Nhan Nhan, để cho anh ôm em một cái được không?”
Giọng trầm thấp từđỉnh đầu truyền đến, thoáng ánh lên nồng đậm ưu thương.
Cô nao nao, theo bản năng ngừng vùng vẫy, tùy ý anh ôm, trong lòng nghĩ không hiểu bây giờ anh bị gì, giống như bộ dáng rất bi thương.
Dịch Dương nắm chặt mặt tay lái, ánh mắt đỏ ngầu không chớp nhìn chằm chằm hai bóng người đang ôm nhau đằng kia, quanh thân tản ra một vẻ tàn bạo dọa người. Nửa ngày, anh ta đột nhiên khởi động xe, xe lập tức như mũi tên hướng phía đường lớn nhanh chóng lao đi.
Qua thật lâu, Tiêu Thần Phong mới buông cô ra, nhìn về phía bụng bằng phẳng của cô, có chút ảm đạm cười nói:
“Hiện tại em có con với anh ta, giữa các người trước sau vẫn có ràng buộc.”
Mạc TâmNhan toàn thân run lên, ngước mắt nhìn về phía anh, đột nhiên ý thức được, hóa ra anh khổ sở bi thương, đều chỉ là bởi vì cô mang thai con của DịchDương. Thế nhưng cho dù cô không mang thai con của Dịch Dương, bọn họ cũng là không thể nào, bởi vì tâm cô đã chết, cả đời này cô đều không nghĩ sẽ cùng bất cứ người nào bên nhau nữa, có đứa bé cũng tốt, tương lai cô chỉ cần cùng đứa bé cạnh bên nhau là được rồi.
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Tiêu Thần Phong, cô nhàn nhạt cười cười:
“Con chỉ là con của một mình em, không có liên hệ với Dịch Dương.”
Tiêu Thần Phong ánh mắt tối lại, nửa ngày đều không nói gì thêm.
Sau khi Dịch Dương về đến nhà,mặt mũi tràn đầy u ám ngồi trong phòng khách chờ người phụ nữ kia, lúc cửa truyền đến tiếng bước chân, anh ta lạnh lùng nhìn sang, lại phát hiện xuất hiện tại cửa ra vào cũng không phải là người phụ nữ anh chờ đợi, mà là Hứa Gia Lị, trong nháy mắt anh lập tức xẹt qua một vẻ không kiên nhẫn.
“Dịch Dương...”
Hứa Gia Lị gọi nhỏ, cười đi qua bên cạnh anh ta.Ánh mắt Dịch Dương nhàn nhạt,ngữ khí càng đạm mạc đến làm cholòng người lạnh:
“Sao cô lại tới đây?”
“Dịch Dương, em rất nhớ anh, cho nên liềnghé thăm anh một chút.”
Dừng một chút, cô ta nhìn sắc mặt đạm mạc của anh ta, ủy khuất nói:
“Khoảng thời gian này sao anh không chịu gặp em, anh có biết hay không em...
Em mới phẫu thuật.”
Thần sắc đạm mạc của Dịch Dương lúc này mới có một tia buông lỏng, ánh mắt rơi vào trên người cô ta, phát hiện cô ta xác thực gầy đi không ít.
“Cô làm sao vậy?” Anh ta mở miệnghỏi, thanh âm vẫn là có một ít đạm mạc.
“Em bị viêm ruột thừa, phải làm phẫu thuật, anh có biết hay không, lúc ấy trong đầu em tất cả đều nghĩ đến anh, lúc ở bệnh viện một mình, hem hy vọng anh đến chăm sóc biết bao nhiêu, thế mà trước sau anh cũng không tiếp điện thoại của em.”
Hứa Gia Lị ai oán nói, vươn tay kéo cánh tay của anh ta, nói:
“Hôm nay em vừa xuất viện, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục liền tới tìm anh, Dịch Dương, em thật sự rất nhớ anh.”
Cô ta vừa dứt lời, Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên xuất hiện ở cửa chính. Cô đi đến trước mặt người đàn ông kia, đạm mạc nhìn thoáng qua Hứa Gia Lị đang ôm cánh tay của anh ta, nhìn anh ta trầm giọng hỏi:
“Dịch Dương, tôi hỏi anh một lần nữa, cuối cùng anh muốn như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua cho cha tôi?”
Dịch Dương không để ý đến cô ta, từ lúc cô vào đến bây giờ, ánh mắt của người đàn ông kia chưa từng dừng lại trên ngươi cô. Giờ phút này, anh ta ngược lại nắm tay Hứa Gia Lị, lo lắng hỏi:
“Vết thương còn đau không, em nhìn em gầy đi bao nhiêu rồi.”
Thấy anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, Hứa Gia Lị trong lòng lặng yên xẹt qua một chút ghen tỵ và oán hận. Sở dĩ anh ta thay đổi thái độ, chỉ sợ cũng chỉ là bởi vì người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện.
“Không đau, chỉ là em rất nhớ anh...”
Hứa Gia Lị ôn nhu cười cười, nửa ngày, cô ta nhìn sắc mặt u ám của Mạc Tâm Nhan, nhu nhược nói:
“Dịch Dương,Nhan Nhan giống như đang hỏi anh kìa?”
“Có đói bụng không, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Dịch Dương bỗng nhiênnói một câu không có liên qua, lập tức kéo cô ta đi ra ngoài.
Thấy anh ta một mực coi nhẹ mình, Mạc Tâm Nhan trong mắt xẹt qua một vẻ oán giận, bỗng nhiên tiến lên níu lại cánh tay của anh ta, trầm lãnh gầm nhẹ:
“Tôi hỏi anh rốt cuộc muốn tôi như thế nào anh mới bằng lòng bỏ qua cho cha tôi?”
“Cút đi...”
Nhớ tới cảnh tượng lúc nãy cô bên cạnh ôm Tiêu Thần Phong, một luồng tức giật bốc lên lồng ngực, anh ta hét một tiếng, trong nháy mắt lạnh lùng đẩy cô ra.
Mạc TâmNhan bị đẩy đến lui về sau mấy bước, tay vẫn luôn chăm chú che chở bụng của mình, suýt nữa té ngã xuống đất.
Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô một cái,ôm Hứa Gia Lị tiếp tục đi ra ngoài.
Mạc TâmNhan quýnh lên, vội vàng ngăn ở trước mặt bọn họ, trên mặt xẹt qua một vẻ chịu đựng, toàn bộ thân thể liền như thế thẳng tắp quỳ xuống.
Toàn thân Dịch Dương chấn động, kinh ngạc nhìn người phụ nữ quỳ trước mặt anh ta, cánh tay bên cạnh dần dần nắm chặt. Cô như thế mà quỳ xuống với anh.
Mạc TâmNhan ngước mắt nhìn anh ta, chịu đựng trong giọng nói thoáng ánh lên chút bất lực:
“Dịch Dương, tôi xin anh, thả cha tôi ra đi, những ngày qua mẹ tôi đều bởi vì chuyện của cha tôi ngã bệnh rồi, xin anh buông tha cho nhà chúng tôi đi.”
“A,Nhan Nhan, cậu làm cái gì vậy?”
Cô vừa dứt lời, Hứa Gia Lị với bộ quần áo được cắt may cẩn thận nắm lấy cánh tay của cô, muốn dìu cô.
Mạc TâmNhan bực bội đẩy cô ta ra, quát:
“Biến đi, tiện nhân hèn hạ, diễn đủ chưa.”
Hứa Gia Lị bị cô đẩy đến liên tục lui về sau mấy bước, cuối cùng đụng thẳng vào cái bàn điêu khắc bên cạnh, chỉ là kỳ quái chính là, lúc cô ta đụng vào đột nhiên liền xoay người, đến mức bụng của cô ta trực tiếp đụng phải hộc tủ.
“A.....”.
Cô ta thống khổ kêu thảm thiết một tiếng, che lấy bụng của mình ngã xuống đất.
Mạc TâmNhan lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy tơ máu đỏ tươi từ phía giữa ngón tay cô ta tràn ra. Cô đột nhiên cảm thấy đặc biệt buồn cười, đụng cái ngăn tủ cũng có thể đụng chảy máu, chẳng lẽ cô ta làm từ đậu hũ hay sao.
Truyện khác cùng thể loại
328 chương
25 chương
60 chương
66 chương
4 chương
26 chương