Si Tâm Hồn
Chương 1
Tại triển lãm nỏi tiếng ở Hongkong đã khiến bao nhà giàu có, các tập đoàn đứng đầu phải tròn to mắt ngưỡng mộ về 1 chiếc bình của tập đoàn Đông Phương chuyên sản xuất gốm sứ phục cổ. Chiếc bình tác mới nhất của Đông Phương có tên là “Hà Khẩu mỹ nhân” chế tác theo phong cách gốm sứ nhà Tống gây 1 làn sóng kinh ngạc tràn ngập triển lãm.
“Tác phẩm là phảng phất như ở thời kì Bắc Tống, được nung trong 1 cái lò thượng hạng của hoàng thất. Miệng bình có hình tựa lá sen nhìn tổng thể mềm mại nhẹ phình ra rồi thắt vào như dáng vẻ 1 người phụ nữ eo nhỏ đoan trang và ngạo nghễ, lớp men bóng sáng trơn mịn…
“Lớp men trắng tinh tế mà kiêu sa, càng đi xuống lại chuyển nhẹ màu tím dần dần là tím đen. Tực như lớp tuyết ngàn năm rơi xuống bầu trời đen huyền ảo lạnh giá biến hoá khôn lường quy củ mà không gò bó, nhỏ bé mà bao la mỗi chi tiết đều đẹp đến tuyệt vời. Quả là 1 kiệt tác được làm ra từ bàn tay của con người ( L : ôi mẹ ơi mình chém. Ác quá, biết gì về gốm sứ đâu…. Có gì bà con trong ngành gốm đừng chém. Ta nhé. Do vừa chém. Xong cái thư UPU cho mấy đứa em họ nên đang đà hứng chém chỗ này)
Người giới thiệu tác phẩm nói lưu loát những chi tiết nổi bật của tác phẩm đấu giá làm cho người nghe lướt qua mà phải đứng lại chiêm ngưỡng đến thán phục, mê say. Khiến nơi này chen chúc mà đông đúc.
“Mọi người đều biết gốm sứ đời Tống khó có thể phục chế nhất là gốm sứ thời chiến tranh này, triều đình phải di rời đi nơi khác. Nhưng lúc đó vẫn không tiếc tiền của lấ xương cốt của khổng tước, đá mã não, mời cả thầy tướng số, da hổ và 1 vài khoáng sản quý….trải qua nắng gió mưa rơi, xuân ấm đông lạnh mới cỏ thể tạo thành, khó có thể khiến được cái thứ 2. Vậy mà tập đoàn Đông Phương lại có thể phục chế được nó, với bí quyết riêng của mình tạo nên 1 kiệt tác vô giá”
Người chủ trì nói khiến hiện trường bắt đầu xôn xao, thán phục đến hoảng hốt, ngưỡng mộ. Thực ra thì nói cũng không phải là quá khen nhưng thực sự gốm sứ của tập đoàn Đông Phương quả là quá đặc sắc đối với giới sưu tầm hoặc có thú chơi cổ vật mà nói thì gốm sứ của Đông Phương mỹ nhân chế tác được giới chuyên môn và nghệ thuật đánh giá rất cao, không chỉ toát l ên 1 phong cách xa xôi của truyền thống mà lại còn chế tác giống như niên đại mà báu vật đó tồn tại, y như đúc từ 1 khuôn quả là thần kỳ như tạo ra 1 lối thoát cho các nhà khảo cổ.
Chỉ cần gốm sứ của “Đông Phương mỹ nhân” thì giá khởi điểm của nó luôn cao hơn các gốm sứ có trong phiên đấu giá, trực tiếp tiêu thụ mà không cần qua môi giới cạnh tranh khốc liệt của thị trường. Cuộc đấu giá trở nên sôi nổi ai cũng muốn có báu vật này.
Cho nên mỗi khi gốm sứ của tập đoàn Đông Phương được xuất bản ra những sản phẩm mới thì những người muốn mua nó quả là quá nhiều, không thể đến được thì gọi điện giao dịch khiến cho người chủ trì toát mồ hôi. Họ cạnh tranh gắt gao như muốn phải chiếm, giành bằng được lấy nó vậy. Bây giờ phiên đấu giá bắt đầu.
“Vậy chúng ta bắt đầu đấu giá chiếc bình ‘Hà Khẩu mỹ nhân’ giá khởi điểm là một trăm vạn đô la Hồng Kông.” Người chủ trì rốt cục hô lên giá quy định.
Người mua lập tức gia nhập mục tiêu của mình, mỗi người 1 miệng, người nhanh, người chậm, kẻ bình thản, người nóng vội đẩy cao giá trị của sản phẩm.
Ở 1 góc hội trường có 1 thân hình cao gầy, tuấn tú, diện mạo tuấn mỹ tựa lưng vào tường, 2 ta khoanh trước ngực lạnh lùng theo dõi phiên đấu giá.
Hắn giống như là đi vào đây để thăm quan nhưng lại gây xôn xao xung quanh. Không chỉ bởi vì vóc dáng tiêu sái, anh tuấn mà khuôn mặt quả là quá đẹp không tỳ vết như 1 vị thần, hơn nữa người đứng bên cạnh hắn là Phó tổng công ty đấu giá trụ sở tại Hongkong, mà vị khách này đích thân ông ta tiếp đón thì dĩ nhiên không phải nhân vật tầm thường.
“Đông Phương phó tổng ngài cảm thấy bình ‘Hà Khẩu mỹ nhân’ có thể bán được với giá chót là bao nhiêu?” Phó tổng công ty bán đấu giá Âu Khắc cười hỏi.
Đông Phương Thiên Kiêu – nhị thiếu gia của tập đoàn Đông Phương cũng là người phụ trách công ty gốm sứ “Đông Phương Mỹ Nhân” luôn làm việc ở nước ngoài. Hắn nghe thấy lời Âu Khắc nói, mặt không cười, thản nhiên nói:
“Đại khái có thể là năm trăm vạn.”
“Tôi lại cho rằng khả năng vượt qua ba ngàn.” Âu Khắc cười nói. Lấy giá thị trường của gốm sứ Đông Phương tác phẩm bán đấu giá lần này rất có giá trị.
Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu hơi nhíu mày quan sát, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, bổ sung:
“Ngoài ba ngàn cũng không phải không có khả năng nhưng sẽ có kẻ không vừa lòng gây khó dễ”
Âu Khắc nụ cười chợt đông lại, bình Hà Khẩu mỹ nhân cư nhiên vẫn đứng ở giá năm trăm vạn, không 1 ai hô giá nữa hơn nữa không khí tự dưng trở nên im lặng đến kì quặc. Người bán đấu giá gõ búa rồi nháy mắt ý hỏi Âu khắc
“Làm sao có thể?” Âu Khắc hét nhỏ.
“Hừ – xem ra có người giở trò.” Đông Phương Thiên Kiêu ánh mắt nhìn thẳng vào 1 vị nam nhân trẻ tuổi đang ngồi giữa phiên đấu giá kia. Hắn đã sớm chú ý tới từ khi nam tử đi vào hội trường khá muộn, rồi ngồi vào bên cạnh có 1 nữ nhân mặc màu đen.
Một cái đầu tóc ngắn màu đen, kính râm to đen che nửa mặt, 1 thân màu đen đi vào hơi nguy hiểm làm cho người bên trong xôn xao rồi im bặt, im đến lạ kì. Không rõ thiện hay tà chỉ biết mỗi lần người mua hô giá là hắn nhìn về phía họ ới ánh mắt lạnh lẽo, âm u đến đáng sợ tạo áp lực khiến họ không ai dám hô giá tiếp theo.
Âu Khắc nheo mắt lại, hoang mang nói:
“Người kia là ai ? Tại sao lại ngồi bên cạnh Hắc đại tiểu thư?” ( L : ai thì hòi sao sẽ rõ, còn Hắc tiểu thư kia bên cạnh ngồi có thể là anh, em, người yêu, chồng cha… các loại, ko lẽ cô ta là hổ mà ko ai dám bên cạnh o.0)
Đông Phương Thiên Kiêu nheo lại cặp mắt tuấn tú nói :
“Sao vậy, chẳng lẽ anh chưa thấy qua thiếu gia của Hắc gia hay sao?”
Vậy tên đó chính là Hắc Tĩnh. Kẻ kiêu ngạo kia hại chết Lỗ Mặc, mà vẫn dám chạy đến nơi đấu giá giương oai, hắn thật đúng là không đem Đông Phương gia ta ra gì rồi……
“Hắc thiếu gia? Con ông trùm hắc đạo Hắc Phúc Trạch sao?” Âu Khắc ngạc nhiên nói.
“Hắn không phải chỉ có con gái thôi sao?”
Đông Phương Thiên Kiêu cảm thấy Âu Khắc tin tức chưa cập nhật rồi, cư nhiên ngay sự tình này cũng không biết.
“Không đúng! Tôi đã từng gặp Hắc Phúc Trạch nhớ rõ ràng chỉ có 2 nữ nhi…” Âu Khắc buồn bực theo dõi.
“Cái gì….?” Đông Phương Thiên Kiêu ngẩn ra. Hắc Phúc Trạch không có con trai ? Vậy Hắc Tĩnh kia là ai?
“Chẳng lẽ…… là con riêng ?” Âu Khắc tùy ý suy đoán. Đây là chuyện gì vậy nhỉ?
Không lẽ là Đông Phương Lang tình báo sai hay trong chuyện này có gì đó mờ ám ? Đông Phương Thiên Kiêu quay đầu lại gọi người:
“Thập Nhị.” Một bóng dáng rất nhanh xuất hiện ở phía sau hắn lên tiếng:
“Dạ.”
“Đi thăm dò cho rõ ràng, Hắc Tĩnh kia thực ra là ai? ”
Thập Nhị gật đầu đi nhanh không tiếng động, lưu lại Âu Khắc trừng mắt với một đống dấu chấm hỏi suy nghĩ ( L : 1 vạn câu hỏi vì sao … ha ha)
“Thủ hạ của ngài vì sao đều dùng con số làm tên?” Giống như kêu phạm nhân.
“Như vậy sẽ rất dễ nhớ.” Hắn thuận miệng nói. ( L : hả…. dễ nhớ… choáng ..)
“Hả? Là nguyên nhân này sao ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy vị thư ký kiêm bảo tiêu này là Thập Nhị?” Âu Khắc nhịn không được lại hỏi.
“Không, hắn là tứ.”
“Hả?” Đây là sắp xếp kiểu gì vậy?
“Bởi vì Đông Phương Lang là thứ nhất tên gọi là ‘Cửu’ mọi người vì tôn trọng vì thế tự động bắt đầu tiếp tục đặt theo sau, cho nên Thập Nhị chính là người thứ bốn.” Đông Phương Thiên Kiêu cũng không nghĩ mình lại lãng phí thời gian nói chuyện với 1 người ngoài về chuyện này. Chính là hắn bỗng nhiên nghĩ khi trước đi công tác nửa năm Tiểu Cửu sắp về Đài Loan.
“Oa, Nana cái sắp xếp người thứ nhất là ‘Cửu’, nói vậy là người phi thường lợi hại.” Âu Khắc lại nói.
“Quả rất lợi hại” Hắn nhớ tới người kia duy nhất có thể làm cho Tuyệt Thế cúi đầu trước Tiểu Cửu không khỏi nở nụ cười. Âu Khắc khó hiểu nhìn hắn, còn muốn hỏi tiếp nhưng lại theo dõi người tên Hắc Tĩnh.
“Hắc Nguyệt Đường ác danh rõ ràng luôn làm trái pháp luật đây hẳn là không phải lần đầu tiên ?”
“Ai, cũng không biết phải làm sao? Hắc Nguyệt Đường ở Hongkong thế lực rất khổng lồ, luôn muốn làm gì thì làm thực rất càn rỡ.” Âu Khắc bất đắc dĩ nói.
“Quả là rất càn rỡ. Gần đây nhất, bọn họ còn dám tới lục lọi, dò tìm tới nhà Đông Phương ta.” Đông Phương Thiên Kiêu hừ lạnh.
“Hắc Nguyệt Đường làm nhiều chuyện ác khiến nhiều người căm hận.” Âu Khắc nói thầm.
Đông Phương Thiên Kiêu biết Âu Khắc cũng chỉ dám ở trước mặt hắn oán giận, Hắc Nguyệt Đường quả là 1 gia tộc hắc đạo.
Hắn lãnh khốc ánh mắt đang nheo lên suy nghĩ. Còn Âu Khắc quay đầu nhìn hắn.
Hắn cùng Đông Phương Thiên Kiêu đã hợp tác cũng được một thời gian, đối với hắn nhân vật này cũng huyền bí như 4 vị con trai của tập đoàn Đông Phương này. Tuy rằng hắn là Nhị thiếu gia nhưng so với đại thiếu gia Đông Phương Phong Hoa tài hoa, phong nhã thì khí phách của hắn càng cường hãn, hơn, cá tính bình tĩnh mà quyết đoán, làm mọi việc trôi chảy lưu loát, Đông Phương Mỹ Nhân có thể có được hôm nay là bao sự cố gắng quyết đoán, thủ đoạn mà Đông Phương Thiên Kiêu lèo lái, dẫn dắt nó có được vị trí như ngày hôm nay quả là đáng kính phục..
Đừng nhìn hắn chỉ mới 26 tuổi, bộ dạng tuấn mỹ đến nhiều người ghen tỵ nghĩ hắn chỉ đẹp trai công tử vô dụng, nghĩ hắn vô hại không đề phòng nhưng thực ra chú ý 1 chút sẽ phát hiện đôi mắt đẹp đến mơ hồ kia rất lạnh lẽo đẹp đến mê người sắc như dao, sống mũi cao thẳng, mỗi khi hắn nở nụ cười đẹp đến mức mê chìm mà run sợ, chế giễu khiến người ta phát run. ( L : đáng sợ vậy á, hix). Hơn nữa người này tâm cơ khôn lường, đánh đâu thắng đó không có đối thủ. Hơn nữa ở hắn bên cạnh hắn có 1 đội thủ hạ được xưng là “bầy sói” có khả năng truy tìm tin tức nhanh như chớp khiến cho hắn gặp đâu thắng đó giống như bản lĩnh vị tướng thời cổ đại trăm trận trăm thắng vậy….
Cho nên có thể nói Hắc nguyệt công khai biểu diễn ngay tại nhà hắn quả là ngu xuẩn lại còn giết thủ hạ tại nhà hắn thật sự không khôn ngoan chút nào.
“Vậy cái này…… ngài dự tính làm gì?” Âu Khắc nhanh hỏi, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên ở hội trường ra tay với Hắc Nguyệt Đường 1 cách tàn nhẫn.
“Bình tĩnh, đừng nóng vội Âu Khắc, cứ để cho vị thanh niên trẻ tuổi chót giá chiếc bình Hà Khẩu mỹ nhân kia đi!” Đông Phương Thiên Kiêu nhẹ giọng nói.
“Với giá 500 vạn?”
“Đúng vậy.”
“Cái này……” Nguyên tiền thuê họ đấu giá cũng phải đèn bù lỗ ra sao ?
“Yên tâm lần này mọi tổn thất ‘Đông Phương Mỹ Nhân’ sẽ đền bù cho công ty của ông” Đông Phương Thiên Kiêu công khai nói thẳng.
“Khụ khụ. Nhưng là… như vậy phá vỡ giá thị trường sao ?” Âu Khắc ho nhẹ một tiếng.
“Không sao! Coi như là quà gặp mặt của tôi cho Hắc Nguyệt Đường.” Đông Phương Thiên Kiêu cười lạnh nói.
Âu Khắc thấy món quà này đậm vẻ khiêu chiến, hắn cũng không muốn mình bị cuốn vào chuyện giữa Đông Phương gia và Hắc Nguyệt Đường. Vì thế nhanh chóng đi tới chỗ người chủ trì làm dấu hiệu chấm dút đấu giá, để ở mức giá cho Hắc Nguyệt Đường.
Người chủ trì lập tức hiểu ý lập tức gõ búa giá
“Bình Hà Khẩu mỹ nhân được bán với giá 500 vạn đô la chốt giá.”
Rất nhiều người mua căm phẫn mà vẫn phải rời đi, Hắc Tĩnh thì thầm vào tai nữ nhân bên cạnh, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đông Phương Thiên Kiêu di chuyển bước chân chậm rãi đi thong thả đến trước mặt Hắc Tĩnh hai tay vẫn đút ở túi quần, hoi mỉm cười lạnh lùng.
“Chúc mừng Hắc Nguyệt Đường đã có được bình Hà Khẩu mỹ nhân.”
Hắc Tĩnh ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảnh giác cười:
“Không nghĩ tới Đông Phương phó tổng cũng đích thân tới nơi đấu giá quả là thật vinh hạnh cho tôi được gặp mặt.”
Đông Phương Thiên Kiêu nhìn kẻ ép giá trước mắt này, kính râm to bản núp sau là cả 1 gương mặt bí ẩn, ánh mắt đang như muốn cháy lên.
Quả nhiên như lời đại ca nói Hắc Tĩnh bộ dạng có chút kỳ quái, không giống nam nhân, giọng nói bén nhọn. So với yêu khí của lão Tam nhà mình hình như hắn hơn.
“ồ nhận ra tôi sao ? Quả nhiên cậu đối với Đông Phương gia rất có tìm tòi rồi. Khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Dù sao cũng liên quan đến việc làm ăn, tôi đương nhiên phải chú ý đến Đông phương gia rồi. Nhất là đại danh của công tử Đông Phương Thiên Kiêu vang dội như vậy nhận ra người cũng không phải là khó.” Hắc Tĩnh cánh môi hơi giơ lên.
“Việc làm ăn? Tôi thấy không phải là buôn bán mà là cướp bóc mới đúng.”
“A. Ngài nói như vậy có phần hơi quá đáng bọn tôi đều làm đúng luật làm ăn!” Hắc Tĩnh ra vẻ vô tội.
“Thật không hiểu quy củ nào làm ăn mới có thể ép giá chiếc bình giá trị với mức giá như vậy ?” Hắn châm chọc nói.
“Sao vậy ? Đông Phương phó tổng là luyến tiếc sao?” Hắc Tĩnh khiêu khích hỏi lại.
“Làm sao có thể ? Hắc Nguyệt Đường cùng bình Hà Khẩu mỹ nhân là rất có duyên, tôi coi nể mặt mũi cấp Hắc Nguyệt Đường là 1 giao tình mà thôi.” Hắn cười nói lời khách sáo, nhưng lại bổ sung một câu:
“Bất quá tôi hy vọng có người đừng tự cho mình là giỏi, ngây thơ tự cho là mình nắm mọi việc trong tay, chưa biết rơi vào tay ai thì đừng đắc chí đến lúc không chốn dung thân”
Hắc Tĩnh cảm thấy hơi run sợ. Vị Đông Phương nhị thiếu gia này khó ứng phó hơn Đông Phương Phong Hoa, hắn cảnh cáo rành mạch, làm người phải biết thời thế. Hừ, tên cuồng vọng cũng không ngẫm xem hiện tại hắn đang đứng ở địa bàn của ai mà dám lên giọng.
“Tôi đây rất muốn biết cái hậu quả đó là gì ?” Hắn phản bác lại
Đông Phương Thiên Kiêu thật sự nở nụ cười, nụ cười mang phong cách sát khí. Kẻ này dám khiêu chiến với hắn. Hắc Tĩnh ngươi quả là lớn mật
“Không cần chờ mong, cậu sẽ rất nhanh thấy được thôi”
“Tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
Ánh mắt hai người giao đấu giữa không trung, tựa như sát thủ bên đao bên kiếm đang sát phạt nhau…….
Lúc này, Hắc đại tiểu thư Hắc Dao đã xử lý mọi công việc mua bình Hà Khẩu mỹ nhân đi tới, thấy bọn họ hơi kinh ngạc hỏi:
“Tĩnh, em làm gì vậy?”
“Chị tới gặp mặt phó tổng Đông Phương Mỹ Nhân Đông Phương Thiên Kiêu, chị không phải rất thích gốm sứ của Đông Phương sao?” Hắc Tĩnh chuyển hướng Hắc Dao nói. Đông Phương Thiên Kiêu nghe hắn kêu Hắc Dao là chị, trong lòng nghi hoặc lại hiện lên. Hắc gia rốt cuộc có mấy người con?
Hắc Dao ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiên Kiêu, giật mình không biết làm sao, ngây người.
Người này… nghe đồn là lão nhị của Đông Phương gia – Đông Phương Thiên Kiêu sao ? Sao trên đời này lại có nam nhân đẹp đến như vậy ? ( L: nhà anh ấy cả nhà là đẹp chị ạ…)
Đông Phương Thiên Kiêu đối với việc nữ nhân ánh mắt kinh ngạc nhìn sớm đã thành thói quen, hắn dung mĩ lực của mình hơi mỉm cười, gật đầu nhìn Hắc tiểu thư, đưa tay bắt làm quen. ( L: roẹt .. anh phóng điện …)
“Xin chào Hắc tiểu thư, cám ơn cô đã ưu ái gốm sứ của Đông Phương gia chúng tôi.”
“Chào……” Hắc Dao bị hắn cười làm cho say mê choáng váng, hồn vía đi mất đâu, có vô thức đưa tay ra.
Đông Phương Thiên Kiêu nhẹ nắm tay nàng, lại bắt đầu giở trò:
“Không nghĩ tới Hắc Nguyệt Đường đại tiểu thư rất đoan trang xinh đẹp.”
Người con gái này mặt trái xoan, tuy không phải là rất đẹp nhưng rất biết cách ăn mặc, phối hợp phụ kiện, rất hợp thời trang. Chính là, trong mắt hắn không có mỹ nữ, đối với nữ nhân hắn không có hứng thú, cho nên hắn khen ngợi là do khách sáo mà thôi.
Hắc Dao cả người chấn động, khuôn mặt ủng hồng, vui sướng lại thẹn thùng:
“Anh…quá khen……”
Hắc Tĩnh khó có thể tin, trừng lớn hai mắt. Bình thường chị mình là 1 người rất khôn khéo lưu loát thế nhưng không đến một phút đồng hồ đã bị Đông Phương Thiên Kiêu chinh phục! ( L: thấy mĩ lực cua soái ca chưa… chính là đây chứ đâu)
Đông Phương Thiên Kiêu đột nhiên phát hiện đối phó với Hắc Nguyệt Đường có thể không cần dùng đến vũ lực chỉ cần nhằm vào Hắc Dao xuống tay là ok!
“Xin hỏi tôi có vinh hạnh có thể mời tiểu thư ăn bữa tối được không?” Hắn nhẹ nắm tay nàng đưa ra lời mời.
Hắc Dao chấn động, vui mừng khôn siết đang muốn nhận lời nhưng bị Hắc Tĩnh chế trụ tay dùng sức ngăn cản, hừ lạnh:
“Đừng nghĩ dùng chị tôi làm con bài Đông Phương Thiên Kiêu.”
“Tĩnh!” Hắc Dao đỏ mặt khiển trách.
“Làm gì lo lắng như vậy ? Hắc Tĩnh chẳng lẽ cậu sợ sẽ tôi sẽ ăn thịt chị của cậu sao ?” Đông Phương Thiên Kiêu chế nhạo.
“Hừ, tôi là lo lắng cho anh. Một kẻ không sống quá 30 tuổi như anh không nên giành thời gian cho nữ nhân mà nên lo chuẩn bị hậu sự đi thì hơn!” Hắc Tĩnh ác độc nói.
Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo. Cái này là bí mật của Đông Phương gia bí mật sao hắn lại nói trúng như vậy.
“Tĩnh em nói bậy bạ gì đó?” Hắc Dao kích động trách cứ.
“Hừ ! Nhìn cậu lớn lên giống nữ nhân lá gan thật đúng là không nhỏ.” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Tĩnh, ánh mắt như đao.
Cái này đổi thành Hắc Tĩnh thay đổi sắc mặt. Hắn…… nói mình giống nữ nhân……
“Michết chắc rồi!” Không nói hai lời hắn dùng quyền muốn xông lên.
“Tĩnh! Không thể…” Hắc Dao vội vàng ngăn cản ôm lấy hắn.
“Nếu tôi chết cũng nhất định sẽ tìm cậu chôn cùng!” Đông Phương Thiên Kiêu nói rồi xoay người bước đi.
Chôn cùng?
Chữ này làm cho Hắc Tĩnh trong lòng không hiểu một chút, tự nhiên làm hắn chợt nhớ ra gì đó.
“Hừ mi nhanh một chút trở về Đài Loan đi! Nghe nói Đông Phương Phong Hoa đã mang theo Triệu Mộ Hiền chạy thoát đã không có giải lời nguyền tôi chờ sẽ nhìn Đông Phương gia các người tuyệt tử tuyệt tôn!” Hắc Tĩnh ở sau rủa.
Đông Phương Thiên Kiêu quay đầu giận trừng trừng.
“Cẩn thận những lời cậu nói ra sẽ khiến mình hối không kịp! Hắc Tĩnh, cậu chờ xem!” Dứt lời hắn không hề lưu lại rời khỏi triển làm lên xe đi ra sân bay.
Hắn từ ngày hôm qua phải biết đại ca mang Triệu Mộ Hiền đi, không cần hỏi cũng biết lão Tam cùng lão Tứ căn bản không đem hết toàn lực ngăn cản đại ca, 2 tên ngốc kia không hiểu sự nghiêm trọng của chuyện này sao?
Bởi vì chuyện Hắc Nguyệt Đường phải xử lý trước sau đó sẽ nghĩ biện pháp tìm Triệu Mộ Hiền về, bất luận đại ca có yêu Triệu Mộ Hiền nhiều thế nào đi chăng nữa có còn là xử nữ hy không hắn mặc kệ… chỉ biết 49 ngày sắp đến, phải cử hành nghi thức giải lời nguyền Triệu Mộ Hiền phải chết. Hắn năm nay đã 26 tuổi rồi, hắn không muốn cứ mãi lơ lửng cái lời nguyền không quá 30 đó, có hy vọng giải trừ nó hắn quyết không từ bỏ.
Hắn không muốn chết, hắn muốn phải sống, mạng của hắn ngoài hắn tự chết chứ không để bất cứ cái gì quyết định cho cái chết của hắn.
Hắc Tĩnh đang ôm bụng, lăn lộn trên giường lại thêm 1 lần tự nguyền rủa mình hắn ghét cái thân thể này. Đau chết quá! Vì sau cứ đến hàng tháng cơn đau cứ tra tấn nó.
Nguyệt sự đau đớn chết được!
Khuôn mặt tái nhợt ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo. Nàng thật không hiểu! Là ông trời trêu ngươi đem linh hồn vào cái thể xác này, thật điên mất. Từ nhỏ đến giờ nàng vẫn nghĩ mình là nam cho đến giờ vẫn nghĩ mình là nam dù là tích cách hay hành vi, tính khí nóng nảy của nam nhân, từ nhỏ nàng thích mặc âu phục, không thích mặc váy, để tóc ngắn, cũng không chịu ngoan ngoãn ở nhà mà luôn đi theo thuộc hạ của ba đi kiếm trò xem náo nhiệt….
Mới đầu cha không để ý nhưng thời gian sau đó mẹ và chị bắt đầu thấy thế là không được. Bọn họ cho rằng nàng có bệnh còn vài lần gọi bác sĩ tâm lí đến…. nhưng mọi kết luận đều giống nhau… bệnh tự coi mình là nam nhân.
Còn nàng thì không cho rằng đó là bệnh, cứ mặc kệ thậm chí còn làm cho nó thêm trầm trọng như dùng khẩu khí con trai lúc nói chuyện, động tác của nam… chết tiệt là cái thân thể này là nữ.
“Hừ……” Nàng cắn răng kêu rên. Cứ mỗi tháng đau thế này thành ra nhắc nhở mình không quên nàng là 1 nữ nhân, dù cá tính, cách nói, điệu bộ vẫn là nữ nhân chính hiệu.
Đáng giận…… Thân thể chết tiệt!
“Miêu Võ! Miêu Võ! Miêu Võ!” Nàng nhịn không được lớn tiếng hét to.
Cửa lập tức được mở ra, Miêu Võ trên ngực còn quấn đầy băng vải đi đến, cung kính nói:
“Dạ! thiếu đương gia!” Người của Hắc Phúc Trạch lại đắc tội với hắc đạo khác bị trọng thương khá nhiều. Tạm thời cả nhà Hắc đang giữ thế phòng thủ tĩnh dưỡng, bên ngoài thì nghĩ rằng con gái lớn của Hắc Nguyệt Đường là Hắc Dao quản lí nhưng trên thực tế, Hắc Dao chỉ quản lý mặt tiền còn toàn bộ tổ chức người nối nghiệp chân chính là Hắc Tĩnh. Vì vậy, mọi người ở Hắc Nguyệt Đường đều gọi hắn là thiếu đương gia ( L: cụm từ này có nghĩ là người thiếu gia hiện tại nắm chức vụ quan trọng)
“Ta muốn mi lập tức dùng phép đem ta biến thành nam, ngay lập tức!” Nàng tùy hứng ra lệnh, hoàn toàn mặc kệ “ bàn tay quỷ” là Miêu Võ người bị thương nặng, nguyên khí bị tổn thương trầm trọng. ( L: làm như anh ấy là thần ko bằng)
Miêu Võ tinh thần ngao ngán thở dài:
“Thiếu đương gia muốn đổi thành nam trừ bỏ dùng y học thay đỏi giới tính không cách nào khác.”
“Vậy lập tức chuẩn bị giải phẫu, ta không bao giờ nữa muốn làm nữ nhân……” Nàng đập gối đầu, mất đi lý tính lớn tiếng nổi bão.
“Thiếu đương gia! người “nam mệnh nữ tướng” cũng không có gì là không tốt, ngài chỉ cần an tâm là chính mình đem sự nghiệp của Hắc Nguyệt Đường luôn toả sáng khắp nơi nơi là được.” Miêu Võ thực cẩn thận nói. Hắn là người mà Hắc Phúc Trạch thuê làm pháp sư, Hắc Phúc Trạch là người cực mê tín, bất kể là làm chuyện gì đều phải bói trước và càng thích dùng rủa thuật đến đối phó với địch thủ, sau khi Hắc Phúc Trạch lui về thì ra lệnh cho hắn đi theo Hắc Tĩnh, muốn hắn làm phụ tá cho Hắc Tĩnh.
“Thầy tướng số có nói con gái ta là tài cao, mệnh lớn nên ngươi phải dốc lòng, dốc sức phụ tá nó. Nhưng quan trọng là nó vẫn phải duy trì vóc dáng hiện tại. Hơn nữ cả đời phải độc thân tuyệt đối không thể để nó kết hôn……” Đây là chỉ thị Hắc Phúc Trạch. Không có con trai nên đối với Hắc Tĩnh kỳ vọng rất lớn, thậm chí ở gia phả còn sửa lại ngày sinh của nàng, đem toàn bộ công việc của Hắc Nguyệt Đường cho nàng quản lý.
Bởi vậy với việc phải làm Miêu Võ chính là nhìn thẳng Hắc Tĩnh, làm cho nàng lấy tính cách của nam nhân để sống sót.
“Bộ dáng này mi bảo ta làm sao mà an tâm được! Phiền chết được!!!” Hắc Tĩnh nỗ lực kêu gào.
“Ngài cho rằng biến đổi giới tính như vậy thì là tốt hơn chắc! Theo quan điểm nhân sinh mà nói nó là trái tự nhiên, mà như vậy sẽ làm tổn thương đến chí khí, sinh mạng của thiếu gia.” Miêu Võ nói ra lời khuyên của mình.
Hắc Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, im lặng. Những điều bí mật, huyền cơ này Miêu Võ hiểu hơn nàng, cho nên mình nhận mệnh không thể phản bác.
Nhưng… chẳng lẽ nàng cứ như vậy làm 1 kẻ bất nam bất nữ cả đời sao?
“Thuộc hạ sẽ tìm y sư bào chế dược cho người, chắc chỉ cần điều dưỡng một thời gian sẽ có hiệu quả. Bây giờ thiếu gia hãy nghĩ ngơi thật tốt đi!” Miêu Võ dứt lời xoay người đang muốn rời khỏi, nhưng cửa vừa mở ra Hắc Dao hoản loạn tiến vào.
“Tĩnh! Không tốt rồi……”
“Chị! Chuyện gì mà hấp tấp vậy?” Hắc Tĩnh đang đau, nên giọng nói có vẻ hờn giận.
“Cái bình Hà Khẩu mỹ nhân này là lạ!” Hắc Dao trong tay ôm hộp gỗ, chỉ vào trong vội la lên.
“Cái bình đó có vấn đề gì?” Nàng nhăn lại mày.
“Em xem……” Hắc Dao nói xong đem hộp gỗ đặt lên bàn, lấy chiếc bình Hà Khẩu mỹ nhân đưa cho nàng.
Hắc Tĩnh chịu đựng cơn đau bụng, tiếp nhận cái bình cẩn thận nhìn lên, rõ ràng phát hiện chiếc bình này không có sự đặc biệt của gốm sứ Đông Phương hơn nữa chiếc bình thân thành ra thô ráp, so sánh với chiếc bình của 7 hôm trước 1 trời 1 vực.
“Cái này…… Chính là khối thô của sản phẩm!” Nàng biến sắc mặt cả kinh nói.
“Đúng không vậy! Thế còn vật thật ở nơi nào……” Hắc Dao há hốc mồm tiếp lời.
“Không phải lúc đó chị đã đi xác nhận vật phẩm không có gì khác thường sao?” Nàng trừng mắt nhìn tỷ tỷ.
“Chị có kiểm tra mà…… Còn kiểm tra rất cẩn thận là đằng khác, lúc đó không có vấn đề mà……” Hắc Dao vội vàng nói, rõ ràng tự nàng tự tay xác nhận, đánh giá nó, sao bây giờ nó thành hình thế này…
Hắc Tĩnh mặt lạnh lùng, tự mình lao xuống giường kiểm tra hộp gỗ lại nhìn kỹ chiếc bình này, đột nhiên trong lòng tức giận.
“Chúng ta bị Đông Phương Thiên Kiêu lừa rồi!” Nàng thì thào cắn răng.
“Em nói vậy là có ý gì?” Hắc Dao không hiểu
“Cuộc đấu giá này chính Đông Phương Thiên Kiêu giăng bẫy chúng ta!”
“Bẫy? Làm sao có thể? Nơi bán đấu giá cũng có rất nhiều công ty, doanh nhân than gia mà……” Hắc Dao cảm thấy không đúng lắm.
“Có thể công ty bán đấu giá cũng chẳng hay biết gì, có thể người mua…… cơ hồ đều là Đông Phương gia đóng kịch để chúng ta không nghi ngờ..” Nàng càng nói càng tức quá trời! Cuộc đấu giá đó dụ Hắc Nguyệt Đường sập bẫy.
Đông Phương Thiên Kiêu làm năm trăm vạn của nàng mua cái phế liệu này, mình là đứa ngốc!
“Nhưng là khi chị tận mắt nhìn thấy bình Hà Khẩu mỹ nhân rõ ràng là cực phẩm……” Hắc Dao lại hỏi.
“Có thể bên ngoài chiếc bình cho tráng 1 lớp men gì đó hay loại gì đó cho mình nhìn thấy nó rất sáng nhưng sau 1 thời gian nó bị ô xy hoá đi, lộ ra bộ dáng vốn có của nó” Nàng nhìn chằm chằm chiếc bình nói ra suy đoán của mình
“Việc này…… Điều này sao có thể sao? Thường thì chỉ xảy ra khi đó là đồ cổ mới bị ôxy hoá thôi!……” Hắc Dao kinh ngạc nói.
Nàng biết Hắc Tĩnh từ nhỏ liền đam mê và hiểu biết về đồ cổ quả là thiên phú, nó cực kỳ tinh mắt, dựa vào đó mà Hắc Nguyệt Đường đã bỏ tiền ra thu mua các tác phẩm nghệ thuật vô giá, chưa bao giờ phạm sai lầm. Ngay cả những người lão luyện chuyên săn cổ vật cũng phải thán phục nó. Vậy sao lần này lại kì quặc như vậy!……
“Nhưng không ngờ Đông Phương Mỹ Nhân lại có được loại kỹ thuật này……” Hắc Tĩnh hơi nhíu mày kinh ngạc không nghĩ Đông Phương gia lại có năng lực cao siêu như vậy.
“Trời ạ…… Làm sao có thể?” Hắc Dao bị dọa ngây người.
Một bên Miêu Võ cũng giống như vậy, khiếp sợ Đông Phương Thiên Kiêu tâm cơ sâu, thật là khiến người ta sợ hãi.
“Đáng giận…… tên Đông Phương Thiên Kiêu cư nhiên dùng loại phương thức này đùa giỡn ta!” Hắc Tĩnh tức giận đến đem cả cái bình hất ngã trên mặt đất.
“A! Tĩnh, em làm cái gì vậy……” Hắc Dao kinh ngạc, cũng không kịp ngăn lại, thế là 500 vạn đô la Hồng Kông thành những mảnh vụn.
“Em tuyệt không bỏ qua cho cái tên chết tiệt đó!” Hắc Tĩnh quay đầu nhìn Miêu Võ nói:
“Giúp ta chuẩn bị một chút! Ta muốn đi Đài Loan lần này ta muốn xem cái lời nguyền mỹ nhân của Đông Phương gia hay ho thế nào.”
Chỉ cần tóm được cô gái nắm giữ vận mệnh giải lời nguyền kia thì điểm yếu của Đông Phương gia sẽ bộc lộ, để xem 4 huynh đệ kia cúi đầu thất bại ra sao !
Lúc trước khi xuyên qua người Lỗ Mặc nàng đã nhìn tháy bức tranh mĩ nhân đó. Sau đó nàng cảm giác như bị chấn động lớn vậy, nó như có gì đó quen thuộc hút nàng vào, không ngừng gọi nàng đến….
“Cái này rất mạo hiểm, thiếu gia cũng biết rõ Đông Phương Lang rất khó đối phó muốn tới gần nơi ở của Đông Phương gia căn bản không có khả năng!” Miêu Võ nhắc nhở.
“Hừ! Ai nói ta muốn tiến vào nơi ở của Đông Phương gia? Chỉ cần ta nắm trong tay Đông Phương Thiên Kiêu hắn sẽ ngoan ngoãn xuất ra ‘Mỹ nhân từ’……” Nàng nói xong nhìn về phía Miêu Võ:
“Hãy dưỡng thương cho thật tốt, Miêu Võ! Đến lúc lại đến mi lên sân khấu rồi!”
“Dạ” Miêu Võ đạo.
“Em…… sẽ đối đầu với Đông Phương Thiên Kiêu……?” Hắc Dao hoảng sợ hỏi.
“Đúng vậy! Chỉ cần lấy một chút tóc của hắn, tra ra ngày sinh của hắn……” ( L: đó là tà thuật đó các tình yêu, bùa chú…)
“Nhưng em làm thế nào có thể đến gần hắn ?”
“Theo em được biết tháng sau Đông Phương Thiên Kiêu sẽ đáp ứng lời mời tham gia một buổi dạ tiệc mà hình như chị cũng có tên trong danh sách tham dự.” Nàng lộ ra vẻ giảo hoạt cười lạnh.
“Tĩnh! Em đừng có lộn xộn!” Hắc Dao lo lắng la hét. Nếu có thể nàng thực không muốn Đông Phương Thiên Kiêu là kẻ địch.
“Chị đừng lo lắng. Em sẽ hành sự thần không biết, quỷ không hay chỉ cần chị giúp em dụ hắn…”
“Nhưng là……” Hắc Dao còn muốn nói gì đó nhưng không nói nổi…
Đối với cái tính cách quái dị của em mình làm nàng có chút sợ hãi.
“Chị à! Đông Phương Thiên Kiêu cũng không phải là kẻ tốt lành gì, chị đừng bị bề ngoài của hắn lừa.” Nàng lạn nhạt nói.
“Chị không có……” Hắc Dao mặt đỏ lên.
“Không có là tốt rồi! Chuyện bình Hà khẩu hiện tại đừng cho ba biết.”
“Chị chưa có nói cho cha.”
“Vậy chị cũng đi chuẩn bị hành lý đi, tuần sau chúng ta đi Đài Loan.”
“Sao phải đi sớm như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên là vì chuẩn bị cho cuộc chiến!” Hắc Tĩnh xót xa cười.
“Khai chiến?” Hắc Dao trừng lớn hai mắt.
“Đúng vậy! Hắc Nguyệt Đường chúng ta sao có thể bị người ta ức hiếp mà không phản kích? Em nhất định phải cho tên họ Đông Phương kia 1 đòn chí mạng để tiêu mối hận trong lòng của em.” Hắc Tĩnh nói xong một tay đánh mạnh cái hộp gỗ, trên mặt tràn ngập sát khí.
Liên tục bại bới Đông Phương Phong Hoa và Đông Phương Thiên Kiêu làm nàng không thể nuốt trôi cục tức này. Phải thắng mới được.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
126 chương
123 chương
145 chương
119 chương