Hoàng thượng thứ tội
Chương 8
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Đỗ Nhược nhận lệnh, mời Tạ Lan Viễn ngồi cạnh bàn, duỗi ngón tay nghiêm túc xem mạch cho hắn.
Tạ Chương đứng bên nhìn, quả thực sợ hãi mất hồn.
Ông không nhịn được nhìn Tiết Tử Tô, nhận được ánh mắt động viên của đối phương mới dịu đi.
Chốc lát sau, Đỗ Nhược buông tay Tạ Lan Viễn ra, đi đến trước mặt Tiêu Trần Mạch khom người đáp lời: “Hồi hoàng thượng, Tạ đại nhân đúng là có bệnh trong người, nhưng xem mạch thì bệnh của hắn đã chữa trị tốt, không tới mấy ngày nữa là khỏe rồi.”
Hắn dứt lời, phụ tử Tạ thị và Tiết Tử Tô đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy Tạ Lan Viễn không bệnh nặng, Tiêu Trần Mạch cũng rất vui vẻ.
Nhưng nhìn đống người trong phòng, hắn thấy không tiện nói chuyện.
Hắn phất tay nói: “Các ngươi ra ngoài chờ đợi đi, trẫm nói chút chuyện nói Tạ khanh.”
“Vâng.” Mọi người đều khom người rời khỏi.
Vòng ra bình phong ra phòng ngoài, còn chưa tới Thanh uyển, chợt nghe một người cười nói trên hành lang ngoài cửa: “Ca ca, muội thay rồi, huynh mau nhìn xem.”
Là một giọng nói êm tai cực kỳ dễ nghe.
Nhưng nhìn thấy người nói, sắc mặt họ đều thay đổi.
“Càn quấy!” Tạ Chương lao ra ngoài trước, nổi giận quát Tạ Thanh Anh một thân váy xanh: “Ca ca con đang bệnh, sao con còn tới đây nhiễu hắn?”
“Cha?” Tạ Thanh Anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mấy năm chưa mặc nữ trang nên nàng rất vui, thấy Tạ học sĩ, không nhịn được nhấc tà váy hơi xoay một vòng rồi cười nói: “Váy ca ca tặng con đó, đẹp không ạ?”
Tất nhiên là đẹp rồi.
Nhưng bây giờ đâu phải lúc nói chuyện này?
Tạ Chương sốt ruột, sắc mặt không tốt nhìn nữ nhi.
Sắc mặt ông đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con không nghe lời vi phụ nói sao? Mau trở về!"
“Cha, người sao vậy?” Tạ Thanh Anh khó hiểu nhìn ông.
Đúng lúc này, Lý Mậu Toàn nghe thấy cũng đi ra.
Hắn nghĩ phụ nữ bọn họ cãi nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến hoàng thượng và Tạ đại nhân tâm sự.
Đang định khuyên bọn họ đi nơi khác, nhưng hắn vừa nhìn thấy mặt Tạ Thanh Anh, lập tức bỏ mọi lời muốn nói ra sau đầu.
“Này…” Hắn không dám tin nhìn Tạ Thanh Anh mặc nữ trang, “Tạ… Tạ đại nhân?”
Hắn nói xong lại không nhịn được xoa mắt, nghĩ rằng đang ban ngày ban mặt, sao lại như gặp quỷ vậy?
Tạ Thanh Anh bên kia cũng khiếp sợ không kém hắn là bao.
Khi nhìn thấy Lý Mậu Toàn, nàng lập tức hiểu rõ vì sao cha lại tức giận với nàng, thần sắc nghiêm nghị như thế.
Nàng theo bản năng định kêu một tiếng “Lý công công”, lời đến bên môi nàng đã phản ứng lại, vội chỉnh trang lại hành lễ với Lý Mậu Toàn, rồi làm nũng nói với Tạ Chương: “Cha, hóa ra có khách tới, sao người lại không nói sớm? Vậy nữ nhi về phòng trước.”
Nói xong cũng không chờ Tạ Chương đồng ý, nàng vội đưa nha hoàn Lan Hinh chạy ra ngoài.
Chờ nữ nhi đi khỏi, Tạ Chương vội vàng cười nói với Lý Mậu Toàn: “Để công công chê cười rồi, đây là nữ nhi của Tạ mỗ, là thai long phượng với khuyển tử, nàng chưa từng bước chân ra khỏi nhà, bị phu nhân ta cưng chiều đã quen không có trên dưới, vừa rồi va phải công công, ngài đừng trách móc.”
Tạ Chương nói vậy, Lý Mậu Toàn mới hiểu ra.
“À, thai long phượng sao? Chẳng trách giống nhau như vậy!”
Nói xong, hắn lại cười nói: “Tạ đại nhân thật là có phúc lớn.”
“Phải.” Tạ Chương gượng cười đáp lại.
Dù động tĩnh bên ngoài ồn ào một trận, thế nhưng bên trong lại cực kỳ yên tĩnh.
Tiêu Trần Mạch rời khỏi ghế, đi dạo một vòng trong phòng, sau đó cười nói với Tạ Lan Viễn: “Tạ khanh, gian nhà này của ngươi bày biện thật tao nhã.”
Lúc này lòng Tạ Lan Viễn vô cùng căng thẳng, tuy Tạ Chương và Tạ Thanh Anh đã nói với hắn tính tình và sở thích của hoàng thượng nhưng hắn vẫn không dám nói lời nào, không dám hành động, sợ phạm phải sai lầm.
Giờ phút này nghe thấy Tiêu Trần Mạch nói, hắn vội nói: "Đa tạ hoàng thượng ngợi khen.”
Tiêu Trần Mạch luôn cảm giác Tạ Lan Viễn trước mặt hắn hôm nay có thêm một phần xa cách, hắn suy nghĩ một chút, nghĩ là Tạ Lan Viễn vẫn còn tức giận chuyện ngày ấy, vì thế nói: “Lời trẫm hôm đó, ái khanh tuyệt đối đừng để bụng.”
Lời hôm đó?
Tạ Lan Viễn nghe lời này như lọt vào trong sương mù.
Theo lý thuyết bất cứ chuyện gì đã xảy ra trong triều, muội muội đều kể lại rõ mười mươi cho hắn.
Nhưng sao bây giờ hắn lại không hiểu ý hoàng thượng?
Không đợi hắn nghĩ ra, chỉ thấy Tiêu Trần Mạch vỗ nhẹ chậu phong lan trước cửa sổ, cười nhạt nói: “Quân tử không làm khó người khác, ái khanh không muốn, sau này trẫm sẽ tự chặt đứt ý nghĩ đó.”
Nói xong, hắn lại đứng đó khoanh tay nhìn Tạ Lan Viễn, muốn nhìn ra một chút khổ sở trên mặt hắn.
Nhưng hắn thất vọng rồi.
Nghe hắn nói, Tạ Lan Viễn chỉ hơi nghi hoặc một chút, nhưng mau bày ra vẻ mặt cung kính, cúi đầu kính cẩn nói: "Vi thần tuân chỉ."
Lập tức nhạt nhẽo vô vị, Tiêu Trần Mạch nhàn nhạt nói: “Ái khanh nghỉ ngơi cho khỏe, mong ngươi sớm quay về triều đình.”
“Thần cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tạ Lan Viễn vội quỳ xuống dập đầu bái tiễn.
Tiêu Trần Mạch ra khỏi Thanh uyển, tất nhiên Tạ Chương tìm mọi cách giữ lại, muốn mời hắn ở lại phủ dùng bữa.
Nhưng cảm xúc lúc này của hắn không tốt, người trong lòng tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết quân thần, không có chút ý tứ nào với hắn, hắn có nỗi khổ khó nói, lại không thể nói ra, còn đâu tâm trạng mà dùng bữa? Tất nhiên là dứt khoát từ chối.
Mãi đến khi tiễn hắn ra cổng, Tạ Chương mới thu lại nụ cười gượng trên mặt, vội vàng ra lệnh đóng chặt cổng phủ, rồi nhanh chóng đến Thanh uyển của Tạ Lan Viễn.
Đến đó, mọi người đã tề tựu.
Ngoại trừ Tạ Lan Viễn, còn có Tạ phu nhân, Tạ Thanh Anh.
“Vừa rồi không bị phát hiện chứ Viễn Nhi?” Tạ Chương hỏi.
Tạ Lan Viễn lắc đầu một cái.
“Cha, sao bỗng dưng hoàng thượng lại đến?” Tạ Thanh Anh hỏi.
“Haiz, ta cũng không biết tại sao hắn bỗng hứng lên.”
Tạ Chương nói xong, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ông nhìn nữ nhi chằm chằm, trầm giọng nói: “Thanh Nhi, con hãy thành thật nói với vi phụ, con có chuyện gì gạt chúng ta phải không?”
Triều đại hoàng đế là minh quân, đúng là từng đi thăm thần tử bệnh nặng.
Nhưng thần tử kia là nguyên lão ba triều, người hơn 70 tuổi.
Mà Tạ Thanh Anh giả trang Tạ Lan Viễn, chẳng qua chỉ là lục phẩm Hàn Lâm viện hầu đọc.
Nghĩ như thế nào cũng không giải thích nổi.
Tạ Chương dứt lời, Tạ Lan Viễn cũng nhìn muội muội, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thanh Nhi, vừa rồi hoàng thượng nói với ta, ‘Quân tử không làm khó người khác, ái khanh không muốn, sau này trẫm sẽ tự chặt đứt ý nghĩ đó’ lời này của hắn, muội biết là ý gì chứ?”
Như một giọt nước bắn vào chảo dầu nóng, Tạ Lan Viễn vừa nói xong lời này, Tạ Chương và Tạ phu nhân lại càng giật mình hơn.
"Thanh Nhi," Tạ phu nhân nhìn nữ nhi bảo bối của mình, trong đôi mắt sợ hãi đã đẫm lệ, bà run giọng nói: “Hoàng thượng… hoàng thượng đã phát hiện thân phận của con rồi sao?”
“Không phải đâu nương.”
Không ngờ bí mật nàng khổ sở cất giấu lại vẫn bị người nhà biết được.
Tạ Thanh Anh lúng túng nói: "Hoàng thượng nghĩ nữ nhi là nam tử… Có ý với con.”
Trong phòng lập tức an tĩnh.
Rất nhanh, Tạ Lan Viễn bắt đầu ho khan kịch liệt.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
47 chương
170 chương
13 chương
9 chương