Edit: Tây Thi thẹn thùng   Mọi người đều biết Tiêu Trần Mạch có tình cảm đặc biệt với Tạ Thanh Anh, kết quả cuối cùng chính là: Tạ học sĩ và Tạ phu nhân mau chóng chuẩn bị định hôn sự cho nữ nhi.   Tình huống hiện tại là hoàng thượng có ý với nàng nhưng ngại thân phận nam tử của nàng mà kiềm chế khổ sở.   Ngộ nhỡ ngày nào đó mai sau hoàng thượng phát hiện thân phận thực sự của nàng, đến lúc ấy Tạ thị chịu tội khó mà chạy thoát.   Tội khi quân lại thêm tội nữa, có thể tưởng tượng được kết cục.   Chỉ có để nàng xuất giá, để Tạ Lan Viễn trở lại Hàn Lâm viện nhậm chức, để hoàng thượng xác định người mình thích quả thực là một nam tử, lúc này mới có thể y như lời hắn nói, dần dần cắt đứt ý nghĩ.   Như vậy, Tạ Thanh Anh và mọi người Tạ phủ mới có thể chân chính bình an.   Tạ Lan Viễn cũng tán thành quyết định của phụ mẫu.   Hắn là nam nhân, để hắn đối mặt hoàng thượng, hắn cũng không sợ.   Nhưng muội muội là nữ tử, vẫn luôn lớn lên trong lòng bàn tay cưng chiều nâng niu của hắn, sao có thể để nàng đi vào nơi như hoàng cung?   Hắn không muốn nàng cuốn vào tranh đấu thâm cung, cướp đoạt một nam tử với nhiều nữ nhân như vậy.   Bằng gia thế Tạ thị, tìm một công tử thế gia phẩm tính tốt không phải là chuyện khó.   Phụ mẫu và ca ca đều cùng quyết định, Tạ Thanh Anh không lay chuyển được đành theo lời họ.   Vì thế, Tạ phủ liền bắt đầu lo liệu khắp nơi.   Mỗi ngày đều có nhóm bà mai trong kinh tới cửa, các nàng lấy bát tự ngày sinh Tạ Thanh Anh, lại nhìn tướng mạo nàng, khen ngợi một phen rồi tới biệt phủ tìm thế gia công tử độ tuổi phù hợp.   Loại cảm giác này khiến Tạ Thanh Anh cực kỳ không thoải mái, nàng cảm giác dường như mình là hàng hóa trong chợ mặc người lựa.   Nhịn thêm mấy ngày, nàng thực sự không chờ ở nhà được, liền trộm mặc nam trang như bình thường, trốn ra ngoài.   Đến tửu lâu thường tới, Tạ Thanh Anh nghe thoại bản vừa ra, là 《Trường hận ca》 ngày trước từng nghe qua vô số lần, kể về chuyện xưa của Đường Minh Hoàng và Dương quý phi, nàng cảm thấy thật là nhàm chán.   Chờ chuyện sắp kể xong, Tạ Thanh Anh vẫy tay gọi tiểu nhị quán tới, ném nén bạc, “Kêu tiên sinh này kể chút chuyện xưa của triều đại, tốt nhất là kể về các sự tích uy vũ của tướng sĩ triều ta.”   Tiểu nhị nhận bạc, đương nhiên làm việc đúng lời nàng dặn.   Rất nhanh sau đó, tiên sinh kể chuyện bắt đầu nói về chuyện Bắc Địa.   Khi hắn kể đến tướng quân uy vũ đã dẫn dắt quân dân Bắc Địa đồng lòng kháng địch, liên tục áp chế người Hồ thì trên dưới tửu lâu bỗng bạo phát từng chuỗi tiếng vỗ tay.   Tạ Thanh Anh nghe cũng cảm thấy cảm xúc dâng trào mãnh liệt, vỗ tay thật mạnh.   Vỗ một trận mới dừng tay, bỗng một giọng nam trầm thấp từ một bên truyền đến: “Uy vũ tướng quân này thật sự là thiếu niên anh tài!"   “Không tồi, Đại Dận ta có tướng tài, lo gì không diệt được giặc Hồ?”   Tạ Thanh Anh theo bản năng đáp lại, miệng liên tục tán thưởng.   Nhưng vừa dứt lời, nàng bỗng cảm giác thanh âm này rất quen thuộc, như đã nghe qua ở đâu.   Vì thế nàng thu hồi tầm mắt nhìn sân khấu kịch, xoay người lại.   Vừa nhìn một cái, động tác bóc hạt thông lập tức dừng lại, cả người cứng tại chỗ.   Hoàng thượng!   Sao hắn lại ở đây?!   Chỉ thấy quân chủ Đại Dận mặc một thân bào sam màu lam sẫm, toàn thân tao nhã, bên trên không có hoa văn đám mây và con dơi thông thường, chỉ khảm hoa văn tơ vàng chìm bên vạt áo và ống tay, phối hợp đai lưng sắc đỏ thẫm bên hông, ngọc bội trắng sáng láng hình rồng uốn khúc*, cả người khiêm tốn mà quý khí.   (*) Ví dụ minh họa:     Tạ Thanh Anh đột nhiên nhìn thấy hắn, theo bản năng muốn trốn.   Nhưng chân còn chưa động, nàng bỗng nhớ ra bây giờ mình đang mặc nam trang.   Điều này cũng có nghĩa là, trong mắt hoàng đế lúc này, nàng không phải Tạ Thanh Anh mà là Tạ Lan Viễn ca ca nàng.   Xem ra không trốn được rồi.   Tạ Thanh Anh thở dài không tiếng động trong lòng.   Nàng đang muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Tiêu Trần Mạch giơ tay ngăn lại.   Hắn ung dung ngồi xuống, Lý Mậu Toàn đi theo cũng mặc thường phục lập tức tiến lên rửa sạch một cái chén rồi pha trà cho hắn.   “Tạ đại nhân thích nghe kể chuyện?” Tiêu Trần Mạch thưởng thức trà, nhàn nhạt hỏi nàng.   “Hồi hoàng… Hồi Hoàng công tử, đúng là tại hạ thích nghe.” Tạ Thanh Anh căng da đầu đáp lại.   “Người khác tới nghe kể chuyện đều thích nghe chuyện xưa của tài tử giai nhân, sở thích của Tạ đại nhân đúng là đặc biệt.”   Tiêu Trần Mạch vừa nói, vừa đưa ánh mắt tìm xuống dưới lầu.   Chuyện này…   Tạ Thanh Anh thấy bộ dáng cười như không cười kia của hắn, lòng thấp thỏm, thực sự không biết hắn đang có ý gì.   Hơi trầm ngâm một lát, nàng mới đáp lời: “Khi ta ở Hàn Lâm viện thường đọc một ít tấu chương về chiến sự Bắc Địa. Thiết nghĩ tuy Đại Dận thái bình thịnh thế do đương kim hoàng thượng chăm lo việc nước nhưng cũng có một phần công lao của các tướng sĩ mạo hiểm gió sương phòng thủ, để tiên sinh kể chuyện nói một ít sự tích về các tướng sĩ anh hùng là hy vọng có thể cho bá tánh biết, có được những ngày thái bình không dễ dàng, cần trung quân ái quốc hơn.”   Đây là những câu nói thực lòng của nàng, tuy không quên thuận tiện vuốt mông ngựa Tiêu Trần Mạch nhưng dù sao nàng cũng đi quá giới hạn, không biết hoàng thượng nghe xong có trách phạt mình không?   Đang thấp thỏm bất an lại thấy hai mắt Tiêu Trần Mạch vốn hờ hững chợt trầm xuống âm u, thâm thúy khó hiểu.   Hắn nhìn nàng chăm chú, sau một lúc lâu, môi mỏng khẽ mở: “Góc nhìn kiến thức của Tạ khanh vượt xa mọi người trong triều rồi.”   Lúc này Tạ Thanh Anh mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không tức giận, cho nên vội nói: “Chẳng qua là ý kiến ngu ngốc thôi, để Hoàng công tử chê cười rồi.”   “Được rồi, đừng câu nệ, tập trung nghe chuyện xưa đi.”   “Vâng.”   Vì thế hai người không hề nói chuyện, chỉ chuyên tâm nghe.   Tạ Thanh Anh trợn tròn mắt phượng nhìn dưới lầu, Tiêu Trần Mạch lại hơi híp mắt nhìn nàng.   Thật ra tâm tình hắn thời gian qua rất không tốt.   Hắn sắp không nhìn thấu suy nghĩ của ‘Tạ Lan Viễn’ rồi.   Thời gian lúc trước hắn phát hiện mình động tình, vì không để vạn dân thiên hạ lên án, tự mình lựa chọn rời xa trước.   Sau đó hắn lại không khống chế được, suýt chút nữa muốn ‘hắn’ trong điện ngự thư phòng.   Nhưng lần thứ hai Tạ Lan Viễn về triều, hắn lại cảm giác có chỗ nào là lạ.   Rõ ràng vẫn là người kia, dáng vẻ thong dong, xuất khẩu thành thơ.   Nhưng có chút thời điểm, hắn lại cảm thấy đối phương trở nên vô cùng xa lạ.   Tóm lại là không giống lúc trước.   Nhưng xem ra người trước mắt vẫn như cũ.   Ánh mắt trong suốt, trung tâm vì nước.   Đối mặt Tiêu Trần Mạch, có người sợ hãi theo bản năng khi diện thánh, nhưng càng gặp nhiều lại càng không sợ.   Nàng như vậy khiến long tâm Tiêu Trần Mạch cực vui vẻ.   Lại qua nửa khắc, tiên sinh đã kể xong chuyện xưa.   Tạ Thanh Anh móc ra một nén bạc từ trong lòng, đang chuẩn bị khen thưởng, bỗng nhiên, bóng người trước mắt lóe lên, không đợi nàng phản ứng lại, bên tai đã truyền đến tiếng Lý Mậu Toàn hô gấp.   "Công tử cẩn thận!"   Tạ Thanh Anh chợt quay đầu lại, chỉ thấy tửu lâu vốn náo nhiệt đột nhiên tràn ra hơn hai mươi hắc y nhân, những người này đều dùng miếng vải đen che mặt, một đám cầm trường kiếm trong tay, triền đấu cùng một đám khách khác ăn mặc bình thường.   Chỉ liếc mắt nhìn, nàng liền nhận ra những vị khách này là thị vệ đại nội cải trang.   Tạ Thanh Anh chưa từng thấy chiến trận này, lập tức sợ tới mức mặt hơi tái.   Là thích khách!   Nhìn từ phía bọn họ di chuyển, mục tiêu không phải ai khác ngoài Tiêu Trần Mạch hoàng đế Đại Dận bên cạnh nàng.   Hắc y thích khách cho thấy mưu đồ đã lâu, có chuẩn bị mà đến.   Từng kẻ ra tay tàn nhẫn, không bao lâu đã có vài thị vệ không chống đỡ nổi, bị một đòn mất mạng tại chỗ.   Mắt thấy bên ta rơi vào hạ phong, Tiêu Trần Mạch và Lý Mậu Toàn nhanh chóng tham gia đối địch.   Lúc này Tạ Thanh Anh mới biết, hóa ra hoàng đế và tổng quản đại nội Đại Dận rõ ràng đều biết võ, hơn nữa võ nghệ còn không kém!   Khi nàng căng thẳng nắm chặt ống tay áo đứng ngoài quan sát, đột nhiên một mũi tên bắn lén bay từ xa tới, mắt thấy chỉ một giây sau sẽ đâm trúng nàng.   Tiêu Trần Mạch đang giao tranh thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.   "Cẩn thận!"   Dứt lời, hắn mau chóng nhào tới, dùng thân thể chặn mũi tên này lại.   Tiếng lưỡi dao sắc bén đâm ‘phập’ vào da thịt khiến Tạ Thanh Anh đột nhiên bừng tỉnh.   Trợn mắt nhìn sang, chỉ thấy bụng phải Tiêu Trần Mạch đỏ sẫm một mảnh, máu tươi đang chảy ra ồ ạt từ đó.   Nàng lập tức sợ đến mức lạnh cả người.   Hắn bị thương rồi.   Đường đường là thiên tử Đại Dận, thế nhưng lại bị thương vì cứu một nữ tử bình thường như nàng.   ――――――――   Chương sau có thịt, xin hãy chờ mong ~