Hoàng thượng thứ tội
Chương 7
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Vài ngày vội vã trôi qua.
Mấy ngày qua, Tạ Thanh Anh đều nhàn rỗi ở nhà, sáng sớm vào phòng Tạ phu nhân vấn an, sau đó cùng bà dùng tảo thiện (bữa sáng).
Sau đó lại vào phòng Tạ Lan Viễn nói chuyện cùng hắn.
Nhất là nói về tình hình một vài đồng liêu từng qua lại, tuy ba năm nay ngày nào nàng cũng nói với huynh trưởng nhưng mắt thấy cách ngày hắn vào triều ngày càng gần, Tạ Thanh Anh vẫn còn hơi lo lắng.
Nói chuyện cả buổi sáng, Tạ Lan Viễn muốn nghỉ ngơi, Tạ Thanh Anh trở về phòng dùng ngọ thiện.
Sau đó nữa, nàng tranh thủ thời gian ngủ trưa, khóa mình trong phòng đọc những tập sách nhỏ kia.
Qua vài ngày, nàng đã đọc hết, thậm chí còn thuộc làu làu.
Trong lúc đọc, nàng không chỉ hiểu rõ chuyện giữa nam và nữ, thậm chí còn biết nam nhân hoan hảo thế nào.
Mỗi lần nhìn thấy xuân cung bản nam, trước mắt Tạ Thanh Anh đều hiện ra khuôn mặt Tiêu Trần Mạch, vì thế nàng lập tức tỉnh khỏi sắc dục.
Lại nhắc đến hôm đó, nàng đến phòng huynh trưởng, thấy Tạ Lan Viễn tinh thần tốt rời khỏi giường, không chỉ vậy, hắn còn lấy ra một tay nải, cười nói với nàng: “Đây là bộ váy mới ta nhờ Tiết đại phu đến Tĩnh Nhã Hiên ở kinh thành làm cho muội, về thay thử xem có thích hay không.”
Hai ngày sau là ngày hắn vào triều, cũng có nghĩa là muội muội yêu dấu của hắn có thể khôi phục nữ trang gặp người rồi.
Hắn hi vọng nàng trang điểm thật xinh đẹp, gả được cho nam nhi tốt nhất Đại Dận này.
Tạ Thanh Anh không ngờ huynh trưởng chu đáo đến thế, đôi mắt lập tức cong cong, cười như trăng non.
“Cảm ơn ca ca, để muội đi thử xem.”
Nói xong, nàng cầm y phục vội vã về Thanh uyển.
***
Bên kia, Tạ Chương tham dự xong hết nghị sự ở ngự thư phòng, đang định cùng chúng thần xin cáo lui hồi phủ, lại bị hoàng đế gọi lại.
“Tạ ái khanh."
“Hoàng thượng,” Tạ Chương vội khoanh tay: "Không biết ngài còn có chuyện gì dặn dò?"
Tạ Chương vào triều làm quan đã mấy chục năm, là lão thần hai triều, xưa nay Tiêu Trần Mạch cực kỳ khách khí với ông.
Hắn lại cười nói: "Không biết bệnh tình công tử quý phủ sao rồi?”
Nghe được thánh thượng hỏi thăm Tạ Lan Viễn, tim Tạ Chương run lên, vội vàng trả lời: “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, khuyển tử đã khỏe, mấy ngày nữa có thể phục chức vào triều rồi.”
“Ừm.” Tiêu Trần Mạch khẽ vuốt cằm, trong mắt như suy tư gì.
Từ trung thu đến nay đã chín ngày, chín ngày này vị trí lên triều sáng sớm của Tạ Thanh Anh đều trống không, tuy ở cuối đội ngũ nhưng hắn chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ban đầu, hắn tức giận nghĩ có phải vì lời hắn nói ngày ấy mà Tạ Thanh Anh sợ hãi cố ý trốn tránh hắn hay không.
Nhưng thời gian lâu dần, hắn lại bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ bị bệnh thật?
Mấy năm gần đây chưa bao giờ thấy nàng cáo bệnh xin nghỉ, tại sao lần này lại nghiêm trọng như thế?
Nghĩ tới đây, hắn thật sự ăn ngủ không yên.
Mãi mới chờ đến hôm nay không quá bận triều chính, hắn gấp không nhịn được hỏi Tạ Chương tình hình.
Nhìn dáng vẻ lo lắng trên mặt Tạ Chương, hắn lại càng lo lắng hơn.
Vì thế hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Tạ ái khanh chờ ở đây một lát.”
Nói xong, đi vào trong điện.
Qua nửa khắc, Tiêu Trần Mạch trở ra, đã thay một thân thường phục cực kỳ tầm thường.
“Hôm nay trẫm theo ái khanh đến quý phủ thăm Tạ Lan Viễn một phen.”
Hắn nói xong, lại hỏi: “Lý Mậu Toàn, người đã tới chưa?”
“Hồi hoàng thượng, Đỗ đại nhân đã đợi ở bên ngoài ạ.”
“Được, vậy đi thôi.”
Mãi đến khi Tiêu Trần Mạch nâng bước ra ngoài, Tạ Chương mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Ra ngoài điện, ông nhìn Đỗ đại nhân đứng đầu Thái Y viện, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Đang yên đang lành, sao hoàng thượng lại muốn đến phủ của ông vậy?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ngộ ngỡ nhìn thấy Viễn Nhi, bị phát hiện thì sao?
Nhưng có Đỗ Nhược đi theo lại không để Thanh Nhi giả mạo được, nếu không ông ta vừa bắt mạch là có thể nhận ra nàng là nữ tử ngay.
Nghĩ tới đây, lòng Tạ Chương lo sợ.
Thầm nghĩ muốn phái người tới phủ mật báo nhưng lại ngồi chung xe ngựa với hoàng đế và Đỗ Nhược, không tìm được thời cơ.
Xe ngựa nhanh chóng đến Tạ phủ, xuống xe, Tạ Chương khoanh tay đứng bên đợi Tiêu Trần Mạch xuống.
“Lão gia.” Hạ nhân gác cổng thấy Tạ Chương, cung kính hành lễ.
“Ừm.” Tạ Chương tùy ý phất tay áo, tâm tư hỗn loạn.
“Hoàng thượng,” Ông đứng trước Tiêu Trần Mạch dẫn đường, cười nói: “Thần đưa ngài đến sảnh chờ một lúc, sau đó gọi khuyển tử tới thỉnh an ngài.”
"Không ổn," Tiêu Trần Mạch lắc đầu, cười nói: "Nếu hắn bệnh, sao còn để hắn ra làm gì, ái khanh cứ việc đi trước dẫn đường, tới thẳng viện Lan Viễn là được, không cần phát động nhiều người.”
“Vâng.” Nghe vậy, Tạ Chương đành phải từ bỏ ý tưởng ban đầu, thấp thỏm bất an dẫn hắn vào Lan uyển.
Mấy người vừa vào cửa, còn chưa đi qua bình phong, Tạ Chương liền gọi với vào: “Viễn Nhi, hôm nay có khá hơn không? Hoàng thượng tự mình đến phủ thăm con đấy.”
Giọng ông không lớn nhưng cũng đủ để người bên trong nghe rõ.
Lúc này, trong phòng chỉ có hai người Tạ Lan Viễn và Tiết Tử Tô.
Nghe bên ngoài nói, Tạ Lan Viễn biến sắc, lập tức nhìn về phía Tiết thị.
Hai người đều vô cùng khiếp sợ, không ngờ hoàng đế lại tới đây.
Thế nhưng hiện nay cũng không có biện pháp khác, Tiết Tử Tô vội đỡ Tạ Lan Viễn lên, hai người quỳ xuống đất.
“Vi thần / dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nghe được tiếng bước chân, hai người cùng nhau dập đầu hành lễ.
Cuối cùng cũng được gặp người mình thương nhớ mấy ngày, dù chỉ là bóng người quỳ trên đất cũng đủ để Tiêu Trần Mạch kích động.
Nhưng ngại ở đây quá nhiều người, hắn không tiện nhiệt tình quá mức.
Vì thế hắn đi thẳng đến ghế đầu giường ngồi xuống mới nói: “Hãy bình thân."
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Được hắn phê chuẩn, lúc này Tiết Tử Tô mới vội đỡ Tạ Lan Viễn lên.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Lan Viễn thấy Tiêu Trần Mạch, ngày nhỏ khi có yến hội trong cung, hắn đã từng nhìn thấy từ xa, lúc đó đối phương còn là thái tử, cung nhân vây quanh lớp lớp, nói là muôn người vây quanh cũng không quá.
Nhưng trừ lần đó ra, cũng không có cơ hội khác diện thánh.
Nhưng giờ phút này, hắn cần phải biểu hiện ra dáng vẻ hai người đã quen biết ba năm.
Vì thế hắn khom người mở miệng nói trước: “Thân thể vi thần thấp hèn, khiến hoàng thượng tự mình đến thăm, quả thật kinh sợ.”
Hắn dứt lời, Tiêu Trần Mạch lại không đáp lời mà đưa tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn hắn.
Mấy ngày không gặp dường như hắn thay đổi một chút.
Chòm râu dài ra, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, cả giọng nói cũng không trong trẻo như xưa, hơi có chút trầm thấp.
Nhìn dáng vẻ đúng là bệnh không nhẹ.
Nhưng nữ tử bên cạnh hắn lại có những động tác thân mật với hắn.
Tiêu Trần Mạch quét mắt qua Tiết Tử Tô, hỏi Tạ Chương: "Vị này chính là?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, đây là Tiết cô nương, đại phu phụ trách cho khuyển tử, mấy ngày nay khuyển tử bệnh nặng, nhờ có Tiết cô nương y thuật cao siêu mới dần có chuyển biến tốt lên.”
“Họ Tiết? Chính là Tiết gia thần y thế gia trên giang hồ?” Tiêu Trần Mạch hỏi.
"Hoàng thượng uyên bác, Tiết cô nương chính là thế hệ truyền nhân của Tiết gia.” Tạ Chương nói.
“Ừm.”
Đã là đại phu, vậy thì không thể coi như là nữ tử bình thường.
Vì thế hắn nói với Đỗ Nhược vẫn luôn đứng bên cạnh: “Đỗ khanh, tuy nói có truyền nhân thần y thế gia nhưng ngươi đã tới, cứ kiểm tra qua cho Tạ đại nhân đi.”
"Thần tuân chỉ."
――――――――
Kẹt trong hội thoại của hoàng đế và ca ca, bởi vậy có thể thấy là tôi không viết được BL.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
1545 chương
379 chương
4 chương
25 chương
1703 chương