Hương đồ
Chương 1
Thừa dịp khi Thẩm phụ đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài uống nước, Thẩm Hà Hương khe khẽ mở chiếc giỏ trúc cũ nằm trên đất ra, bên trong có ba tầng trúc ngăn cách, lần lượt để các loại đồ vật nhỏ, tầng trên cùng là một lớp bày các đồ kim chỉ thêu thùa và một số đồ trâm cài đầu gỗ bọc lụa, phía dưới là quạt tròn, khăn tay thêu và những chiếc hà bao với các kiểu hoa văn giống hệt như mẫu thân Liễu thị làm.
Nàng đưa tay lật qua lật lại, khăn tay thì một chiếc cũng không bán được, quạt tròn thì bán được bốn năm cái, hiện tại là mùa hè thời tiết càng ngày càng nóng dần lên, một số nữ tử của những hộ nghèo đều cần hai cây quạt để phối hợp với quần áo phe phẩy để giảm đi cái nóng bức, năm nay trong kinh thành lưu hành chính là loại hoa văn điệp luyến hoa này, nó tuy xinh xắn, nhưng tiền vốn cũng cao, vì không muốn bị chèn ép, nhóm người bán dạo chỉ có thể để giá thấp bán ra, giá một cái là mười lăm đồng tiền, lợi nhuận kiếm được từ mỗi chiếc quạt chỉ có hai đồng tiền.
Hà Hương lại nhìn một cái giỏ trúc khác nữa, dầu muối tương dấm đều bán được một ít, nhưng đều là những thứ không kiếm được bao nhiêu, nông gia thì có mấy hộ có thể bỏ tiền mua nhiều mấy thứ đố đó, từng đồng tiền đều phải tính toán chi li, nàng đậy lại nắp giỏ rồi xoay người đi vào phòng, Liễu thị đang ngồi ở trên kháng may vá quần áo, thân thể bà vốn đã không được tốt lắm, trước đó vài ngày lại vừa bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra sự xanh xao vàng vọt.
Thấy nữ nhi tiến vào liền ngừng tay nói: “ Tính tình cha con luôn luôn tốt, lần này cư nhiên tức giận với con liền mấy ngày, tuy rằng không ngó ngàng gì tới con, nhưng trong lòng con cũng đừng thầm oán cha, không phải nương nói con, chuyện này quả thật là con đã làm sai ……” Có lẽ là có chút kích động, nói xong Liễu thị ho khù khụ mấy tiếng, tiếp nhận chén trà hoa dại do Hà Hương pha, uống vài ngụm mới thuận khí lại, sắc mặt nhìn cũng đỡ hơn chút.
Lập tức liền có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Hà Hương một cái,“Con đứa nhỏ này, một nhà Thư Huyền thư hương môn đệ đó, ngày thường đều tốt bụng, nếu không phải năm đó cha con có cơ duyên cứu phụ thân hắn một mạng, con cho là có thể trèo cao được mối lương duyên này sao? Giờ đây phụ mẫu song vong sa sút đến tận cửa cầu, cho dù hắn bị phá tướng khuôn mặt bị bỏng, trên người một văn tiền cũng không có, lòng con trăm ngàn lần không muốn đi chăng nữa, nhưng cũng phải nể mặt người phụ thân đã khuất của hắn chứ, cũng không thể đủ điều vũ nhục người ta như thế chứ con, phụ thân hắn trước kia giúp chúng ta không ít đâu, hiện tại chúng ta không đưa tay ra giúp đỡ thì thôi đi, sao con nỡ cay nghiệt đem người ta đuổi đi chứ…… Con nói một chút xem, ngày đó con giống bộ dáng gì hả…..”
Thấy đôi mắt Liễu thị đỏ hoe, Hà Hương liền ghé người vào bên cạnh kháng ( giường đất), nằm trên đùi Liễu thị khóc lên thành tiếng, nhìn bộ dáng nữ nhi khóc thương tâm đến nỗi bả vai run rẩy, những lời trách cứ Liễu thị định nói liền cũng bay đi bảy tám phần, thân thể chính mình không tốt, nhiều năm như vậy dưới gối cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi là Hà Hương, tuy rằng là hộ dân thường, nhưng cũng là máu thịt trên người mình, thương yêu hết mức sủng ái không nỡ để chút ủy khuất nào, nghĩ đến chuyện phát sinh trong nhà đoạn thời gian này, lời trách cứ cũng nói không nên lời, chỉ chốc lát sau cũng rớt nước mắt sau, hai mẹ con tức thì ôm nhau cùng khóc.
Hà Hương vốn là nằm trên đùi Liễu thị làm bộ khóc lóc để trốn tránh việc bị giáo huấn, trong nhất thời ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt quen thuộc trên người mẫu thân, lại nghĩ tới đời trước sau khi mẫu thân qua đời mình phải gánh chịu những sự bất hạnh, không khỏi bi ai trong lòng, kìm lòng không được cũng khóc lớn lên, chỉ trong chốc lát đã dính nước mắt nước mũi trên quần áo Liễu thị.
Thẩm Thành Thạch vốn muốn bước vào trong phòng, đã đứng ở ngoài cửa được một lát, thần sắc rốt cục cũng hòa hoãn lại chút, không khỏi thở dài xoay người cầm công cụ đi ra phía sau núi đốn củi.
Mặt trời vừa lặn Hà Hương đã đun nước nóng tắm qua một cái, sau đó đổi bộ y phục sạch sẽ, một mình ngồi trên ghế ở Tây phòng, đối diện với chiếc gương đồng cũ mèm để trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ lồi lõm, chậm rãi chải từng nhát lược trên mái tóc dài ngang vai ẩm ướt, trong gương đồng nhìn thấy một nữ tử mười một tuổi, còn có chút xanh xao vàng vọt, nhất thời trong ánh mắt lộ ra một tia thần thái khác thường.
Cong môi cười, Thẩm Hà Hương, đây là nàng đời trước tiến vào vào hầu phủ làm tiểu thiếp, hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có kiến thức, liền cảm thấy cái tên này quê mùa hết sức hận đến nỗi muốn đổi tên, không nghĩ tới một ngày kia khi nghe được có người kêu tên nàng, nhưng lại sẽ cảm thấy thân thiết khiến người ta muốn rơi lệ, vừa nghĩ nàng vừa dùng cây lược gỗ đã gãy mất mấy cái răng kia, đem chỗ tóc rối chải mượt lại, sau đó cả người tựa như một pho tượng gỗ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, lẳng lặng chờ tóc được gió thổi làm khô tự nhiên.
Ở hai ngày trước, nàng ngoài ý muốn từ ba mươi tuổi trở về lúc mười hai tuổi, nhìn khuôn mặt trẻ con ốm yếu thiếu dinh dưỡng trong chiếc gương đồng kia, không còn làm cho nàng tuyệt vọng, khuôn mặt bẩn thỉu tóc tai rối bù như bà lão, đột nhiên nàng lại có cái khát vọng có thể sống tiếp, mà loại khát vọng này khẳng định hoàn toàn không phải là sự bắt đầu của một giấc mộng, thì khát vọng ấy lại càng thêm trỗi dậy mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trẻ con trong gương đồng đột nhiên nở nụ cười lên, cười như vậy vừa vui vẻ lại tùy tiện, nàng giơ tay sờ mặt một cách ham mê, và mái tóc có chút khô vàng, đây chính là bởi vì dinh dưỡng không đủ, đợi sau khi mình ngũ quan nẩy nở liền sẽ là một bộ dáng khác, nếu không thì kiếp trước cũng sẽ không bị tiểu Hầu gia nhìn trúng rồi rước vào trong phủ làm tiểu thiếp, lại càng không thể ở nơi hầu phủ đầy rẫy những đóa hoa xinh đẹp kia độc sủng năm năm liền, sau đó do nhiều lần đẻ non làm tổn thưởng đến thân thể, về sau không thể lại có con nối dòng mà mất đi sủng ái, ngay cả như vậy mà vẫn bị phu nhân ngày ngày kiêng kị, sau cùng tìm lí do đem nàng đuổi ra khỏi phủ, trong âm thầm lại sai người bán nàng cho một tiểu thương bán hương liệu.
Người nếu đã chết rồi, có một ngày khi tiểu Hầu gia nhớ lại, tất đều là cảnh tốt đẹp trong quá khứ, nhưng người nếu bỏ trốn cùng nam nhân khác, những điều tốt đẹp trước kia nghĩ đến đều trở nên dơ bẩn chán ghét, hành vi của Hầu gia phu nhân này không thể nghi ngờ là ác độc vô cùng, cũng hoàn toàn cắt đứt đường lui của Hà Hương muốn hồi phủ cầu xin Hầu gia.
Nghĩ đến vài năm cuộc sống sau khi rời khỏi Hầu phủ, nét cười trên mặt Hà Hương có chút không giữ được, bàn tay đang cầm lược như bị chững lại một chút, Thẩm Hà Hương của đời trước là một nữ tử cực kì tham mộ hư vinh, nếu không cũng sẽ không khăng khăng làm thiếp, chỉ vì cuộc sống vinh quang phù phiếm kia, cho nên, tính nết tham hư vinh dung tục ở trên người nàng đều có đủ không thiếu cái nào, yêu tài, thích đẹp, thích xa xỉ hưởng thụ, nhưng thế thì sao, nàng chính là chấp nhất thích những thứ y phục lụa là cẩm tú, chính là yêu thích các loại trang sức quý giá đầy đủ các loại kiểu cách mới mẻ trong hộp nữ trang khiến người ta phải hâm mộ, chính là ham thích thưởng thức các kiểu loại bánh ngọt mới lạ quý hiếm, đam mê mĩ vị.
Nàng thà chết cũng không muốn lại sống kiếp cơm rau dưa, có bữa này phải lo bữa sau đói, lại càng không muốn mỗi ngày phải làm việc như trâu như ngựa, một khi không vừa ý là liền bị nam nhân tùy ý đánh chửi, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi cửa ngủ trên nền tuyết giá lạnh, vì những điều này cô nguyện ý bỏ đi thứ tình cảm nam nữ ái mộ của các nữ tử khuê các, cũng không yêu cầu xa vời cái gì như kiểu cùng nam tử thiên trường địa cửu, tình cảm toàn tâm toàn ý, chỉ cần có thể có cuộc sống sung túc giàu có liền thỏa mãn rồi, chẳng lẽ có ý nghĩ như vậy là sai sao?
Hà Hương nhìn bóng người mờ ảo trong gương đồng một lúc lâu, thế mới giơ tay úp nó trên bàn, lúc này ánh trăng đã lên ngọn cây, mái tóc đã bị làn gió đêm mềm mại thổi khô, nàng chậm rãi đứng dậy đi về hướng cái giường được ghép lại bằng thanh gỗ, bước chân nhẹ nhàng mà kiên định, trọng sinh một kiếp nàng rốt cục hiểu được, suy nghĩ của nàng trước na đều là sai, sai ở chỗ không nên chó vẫy đuôi mừng chủ, chờ đợi dựa vào người khác bố thí cho, cuộc sống như vậy sẽ không lâu dài, cho nên, kiếp này nàng cần dựa vào chính mình, dựa vào nỗ lực của chính mình để có được sống một cuộc sống giàu sang sung túc.
Ý niệm trong đầu vừa qua, nghĩ đến cái tên Giản Thư Huyền, bước chân Hà Hương dừng một chút, người nọ, chẳng qua là một trong trí nhớ mơ hồ của nàng, sở dĩ nhớ rõ, là vì Giản Thư Huyền sau khi bị nàng vũ nhục, khi xoay người rời đi ánh mắt kia mang theo sự phẫn nộ dọa người, vài năm sau nàng hình như lại thấy qua hắn một lần ở trong Hầu phủ, nhưng khi đó hắn đã là người ngồi lên vị trí cao, đến ngay cả tiểu Hầu gia đều phải nể mặt vài phần, trong đáy mắt nhìn về phía nàng chỉ có lạnh lẽo, hiện tại nghĩ đến trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.
Nay trọng sinh trở về, đáng tiếc là việc này đã phát sinh, lại một lần không thể vãn hồi, nhưng nếu như nghĩ ngược lại, kiếp trước hai người chỉ có duyên gặp mặt có vài lần, không cần thiết phải để ở trong lòng, có gặp thì tránh đi là được rồi, nghĩ đến sự tình đã trôi qua nhiều năm, đối phương cũng sớm đã quên rồi ấy chứ, tâm trạng Hà Hương nhất thời cảm thấy buông lỏng, thế này mới nằm trên giường chỉ có mấy tấm ván gỗ đơn sơ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
20 chương
162 chương
12 chương
85 chương
58 chương
23 chương