Hoàng thượng thứ tội
Chương 4
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Giấc ngủ này của Tạ Thanh Anh rất tốt.
Nàng mơ một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, ca ca Tạ Lan Viễn của nàng mặc quan phục sắc đỏ, kiên cường ngang nhiên.
Còn nàng mặc nữ trang mấy năm chưa chạm vào, một bộ váy màu xanh lục, đứng bên hồ nước xinh đẹp, thưởng thức cảnh đẹp hồ nước, tự do tự tại.
Tốt biết bao…
Tốt đến mức nàng không muốn tỉnh dậy.
Thế nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể không tỉnh lại.
Bởi vì nàng cảm giác mình không thở nổi.
Môi nàng bị chặn lại, không hít thở được không khí mới.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng dưng mở mắt ra.
Sau đó, nàng nhìn thấy một gương mặt anh tuấn phóng to trước mắt mình.
Đôi mày sắc bén, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen thuần, lông mi rất dài…
Phóng mắt tìm cả Đại Dận cũng không tìm ra được người thứ hai có khuôn mặt này.
Tạ Thanh Anh lập tức sợ đến hồn phi phách tán.
Đặc biệt là nàng phát hiện chủ nhân khuôn mặt này đang liếm láp môi mình.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng sợ đến mức hàm răng run cầm cập.
Tiêu Trần Mạch tiếc nuối thở dài một tiếng, lưu luyến buông môi nàng ra nhưng cũng không rời khỏi người nàng, vẫn dính sát vào nàng như cũ.
"Ái khanh tỉnh rồi?" Con ngươi cực đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói.
Tạ Thanh Anh đã sợ tới mức nói không nên lời, nàng nhìn đỉnh đầu, nhớ ra mình đang ở đâu.
Mong sao thời gian trôi qua thật mau, nàng hơi cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng muốn nghỉ trưa ạ? Thần lập tức đi xuống.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng chuyển mình, muốn rời khỏi giường.
Nhưng sao Tiêu Trần Mạch có thể tha cho nàng thực hiện?
Hai cánh tay hắn đặt hai bên sườn nàng, không dùng sức nhưng chặn toàn bộ đường lui của nàng.
“Hoàng thượng…” Tạ Thanh Anh bất đắc dĩ, đành phải ngừng động tác muốn xuống giường, liếc hắn nhanh một cái, thấy ánh mắt Tiêu Trần Mạch sáng quắc nhìn mình chằm chằm, tim nàng đập gần như nhảy khỏi lồng ngực. Nàng thầm suy nghĩ cách dùng từ, cẩn thận nói: “Xin hoàng thượng cho phép thần rời giường.”
“A ~” Tiêu Trần Mạch cười khẽ, cảm thấy dáng vẻ nàng rõ ràng sợ muốn chết lại cố gắng trấn tĩnh thật là đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng một cái, nói: “Xuống giường làm gì? Canh giờ còn sớm mà.”
Lại bị khinh bạc lần nữa, Tạ Thanh Anh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, tuy không thấy ngoại bào đâu nhưng trung y vẫn còn trên người, buộc ngực cũng chưa cởi, không khỏi yên lòng hơn chút.
Nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ đối với hành vi của Tiêu Trần Mạch nữa rồi.
Nàng đành bất chấp nói: “Hoàng thượng… Nếu lúc này hoàng thượng có hứng thú, có thể để Lý công công tuyên Thục phi nương nương đến hầu hạ.”
Sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ vẫn luôn chưa lập chính cung, cung vị cao nhất trong hậu cung hiện giờ là Thục phi Giang thị ở điện Chi Lan.
Tiêu Trần Mạch nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia không vui.
Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái cằm trơn bóng của nàng, nhàn nhạt nói: “Có ái khanh ở đây hầu hạ là được rồi.”
Động tác của hắn phối hợp với tuấn nhan tuấn mỹ không ai địch nổi, dù sao cũng không thể nói là tùy tiện được.
Nhưng cũng tuyệt đối không nên là động tác của hoàng đế làm với một thần tử.
Cả người Tạ Thanh Anh cứng đờ, nàng cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng… Thần là nam tử, sợ là không thể hầu hạ hoàng thượng.”
Câu nói này của nàng đúng là giẫm đúng chân đau của Tiêu Trần Mạch.
Hắn hiểu nàng là nam tử rõ hơn ai hết!
Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần hắn thấy nàng đều muốn nổi giận!
Vì sao lại là nam tử?
Vì sao đã là nam tử còn cố tình chiếm giữ trái tim hắn, để hắn thương thương nhớ nhớ?
Đáng giận, thật sự đáng giận!
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần Mạch đột nhiên nổi lên ý xấu.
Hắn bỗng há miệng, cắn vành tai nhỏ nhắn của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút.
“Ưm ~”
Đời này Tạ Thanh Anh chưa từng bị ai đối đãi như vậy, lập tức cảm nhận được một luồng điện từ vành tai lan ra toàn thân.
Hơi thở nàng mau chóng rối loạn.
Nàng nhìn người trên đỉnh đầu, kinh hoàng sợ hãi lại không biết làm sao, đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng lại không dùng lực được, cũng không dám dùng lực.
Rõ ràng là ác ý trêu đùa nàng, nhưng vừa chạm vào thân thể mềm mại, chính Tiêu Trần Mạch lại không kìm nén được trước.
Liếm mút một trận, Tiêu Trần Mạch buông vành tai nhỏ nhắn ra, ý tứ sâu xa nói: “Ai nói chỉ có nữ nhân mới có thể hầu hạ trẫm? Nam nhân cũng được.”
Câu nói này như pháo hoa đêm Nguyên tiêu, ầm ầm nổ tung trong tai Tạ Thanh Anh.
Chờ trận pháo ầm ầm vang lớn qua đi, nàng mới không thể tin nổi nhìn hoàng đế, quân chủ Đại Dận trước mắt, một lúc lâu không nói nên lời.
Bộ dáng nàng giật mình khiến long tâm Tiêu Trần Mạch rất vui vẻ, vì thế hắn quyết định tốt bụng phổ cập chút kiến thức cho nàng.
“Thường ngày ái khanh có từng đọc sách xuân cung* không?”
(*) Xuân cung đồ: tranh vẽ cảnh xuân (khi.êu d.âm)
“Vi thần... Chưa từng đọc."
Tạ Thanh Anh vẫn chưa phục hồi tinh thần, thế nhưng nhanh chóng trả lời hoàng thượng đã trở thành thói quen ba năm qua của nàng, dù đang trong khiếp sợ nhưng vẫn phản ứng theo bản năng.
Hắn biết nàng chưa từng đọc, không chỉ không đọc mà nhìn dáng vẻ hít thở không thông vừa rồi khi hắn hôn nàng, chỉ sợ nàng chưa ăn thịt bao giờ.
Điểm này khiến hắn rất vui mừng.
Hắn không muốn nàng gần gũi bất cứ ai.
Hắn hơi mỉm cười, phong độ tài tình không nói nên lời.
“Nói vậy thì ái khánh không biết rồi, giữa nam nhân và nam nhân cũng có thể hoan hảo, cùng mây mưa Vu Sơn.”
Nói xong, bàn tay hắn dịch xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve mông nàng.
Dù Tạ Thanh Anh có ngốc cũng hiểu rõ ý hắn nói là gì!
Dù nàng chưa từng xem xuân cung đồ, nhưng khi đọc vài thoại bản cũng không thiếu cảnh vương tôn công tử sủng hạnh đồng giới, chuyện xưa đoạn tụ.
Nàng cũng biết ngoài luân thường đạo lý thế giới nam nữ, cũng có nhiều người thích nam nam.
Nhưng…
Nhưng nàng không phải Tạ Lan Viên, không phải nam tử mà!
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
Nơi bị Tiêu Trần Mạch sờ qua như bị lửa nóng thiêu đốt, lúc này Tạ Thanh Anh thực sự tê dại cả đầu.
Cả người nàng cứng ngắc, muốn rời đi nhưng không có cách.
Nhưng nếu đợi thêm, một khi hắn cởi y phục nàng, phát hiện nàng thân nữ nhi, vậy thì nàng… Và các thân nhân của nàng chắc chắn phải chết.
“Hoàng thượng…” Nàng vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng mình run rẩy khó giấu.
Đó là âm điệu chỉ khi sợ hãi tột cùng mới có thể phát ra.
“Ừm?” Khóe môi Tiêu Trần Mạch hơi cong lên, ánh mắt đáng sợ nhìn nàng.
“Hôm… Hôm này thân thể thần không được khỏe cho lắm.” Nàng cắn môi nói.
Chuyện đến nước này, trong đầu của nàng loạn thành một đoàn.
Chưa từng có lúc nào nàng hối hận hơn bây giờ.
Vì sao ba năm trước nàng lại tự quyết định thay ca ca tham gia khoa thi?
Nếu nàng không tham gia, ca ca chỉ cần đợi thêm vài năm vẫn có thể lên thẳng mây xanh, một đường rộng mở.
Cả nhà bọn họ cũng sẽ không phải lo lắng sợ hãi từng ngày, cẩn thận dè dặt như bây giờ.
Nghĩ đến đây, nước mắt của nàng không nhịn được chảy ra.
Đều là lỗi của nàng.
Là nàng hại người, hại mình.
Nàng chỉ là một mạng mà thôi, nhưng cả nhà Tạ phủ thì làm sao đây?
Nước mắt của nàng bỗng nhiên chảy ra, khóe môi Tiêu Trần Mạch vốn đang cười nhưng nhìn thấy giọt lệ chói mắt kia, môi hắn lập tức liếm lấy.
Trong nháy mắt, hắn hơi hối hận.
Hối hận tại sao mình lại trêu đùa nàng như vậy, cũng hối hận rõ ràng mình đã nhịn hơn hai năm, vì sao hôm nay lại làm chuyện ngu ngốc.
Hắn yêu nàng, yêu tài hoa của nàng, yêu tính cách nàng.
Nhưng chính vì yêu thích nên hắn mới khổ sở kiềm nén.
Bất cứ nam tử bình thường nào cũng không thể chấp nhận yêu một nam nhân khác, đúng chứ?
“Trẫm mệt rồi, Tạ khanh lui ra đi." Hắn bỗng xoay người, không giam cầm nàng nữa, mất hết hứng thú.
——————
Vì nội dung cốt truyện nên truyện này có lẽ sẽ không ăn thịt nhanh được.
Nhưng thi thoảng vẫn có vụn thịt nha.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
8 chương
51 chương
58 chương