Edit: Tây Thi thẹn thùng   Tiêu Trần Mạch cụp mắt nhìn người trong lòng, dưới quan phục sắc đỏ, vòng eo nàng mảnh nhỏ không đủ ôm, ngực hơi phồng nhưng vẫn bằng phẳng hơn so với nữ tử.   Động lòng nhất chính là mặt nàng, màu da vốn trắng nõn vì uống rượu mà hơi hồng hồng, giống như sắc hoàng hôn chạng vạng khiến người ta muốn nhéo.   Nhìn ánh mắt Tạ Thanh Anh kinh sợ, hắn thả nàng ra, cau mày nói: “Tạ khanh say rồi sao?”   “Hồi hoàng thượng, đầu vi thần chỉ hơi choáng váng, chờ hồi phủ nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì ạ.”   Vốn tưởng mình nói lời này, hoàng đế sẽ cho nàng hồi phủ, dù sao nàng đợi hồi lâu nhưng thoạt nhìn hắn cũng không tìm nàng vì chuyện gì quan trọng.   Nào ngờ nàng dứt lời, Tiêu Trần Mạch lại phân phó Lý Mậu Toàn bên cạnh: “Đưa Tạ khanh vào giường trong nội điện nghỉ ngơi hai canh giờ đi.”   Miễn bàn Lý Mậu Toàn khiếp sợ, ngay cả bản thân Tạ Thanh Anh cũng sợ nhũn cả hai chân.   Nàng từng ở đây hầu hạ, biết bên trong chỉ có một cái giường, đó là long sàng của hoàng đế.   Dù là đám phi tần hậu cung cũng chưa từng có tiền lệ thị tẩm ở đây, khỏi bàn tới một lục phẩm Hàn Lâm viện cỏn con như nàng ngồi trên đó.   Lần này, Tạ Thanh Anh hoàn toàn tỉnh rượu.   Nàng cuống quít quỳ xuống, hành đại lễ tiêu chuẩn, cúi đầu nói: “Tạ hồng ân của hoàng thượng, vi thần thân thấp hèn, không dám làm ô uế thánh giường của hoàng thượng.”   Dáng vẻ này của nàng khiến Tiêu Trần Mạch nhìn lại tức giận.   Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng bình thường hắn là người hỉ nộ không lộ nhưng ở trước mặt nàng lại có thể dễ nóng giận đến thế.   Hắn bỗng quét một đống tấu chương trên án xuống đất, nhìn người quỳ ở đó, lãnh đạm nói: "Tạ khanh dám kháng chỉ?"   Tội danh này còn lớn hơn nữa.   Tạ Thanh Anh không khỏi cười khổ.   Cổ nhân nói quả không sai, gần vua như gần cọp.   Nàng đang nghĩ ngợi nên làm gì để hắn nguôi giận, Lý Mậu Toàn ở bên đã cười nói: “Hoàng thượng, nô tài thấy vừa rồi Tạ đại nhân uống nhiều rượu, sợ là lúc này hơi say nên mới vui mừng đến mức hồ đồ rồi. Tạ đại nhân, mau tạ long ân hoàng thượng, đi theo nô tài thôi.”   Nói xong, ánh mắt nhìn Tạ Thanh Anh ra hiệu, để nàng đừng chọc hoàng đế tức giận nữa.   Được Lý Mậu Toàn giảng hòa một phen, Tạ Thanh Anh vội leo xuống bậc thang, nàng lại dập đầu, nói kính cẩn hơn cả ban nãy: "Vi thần tạ chủ long ân, thần cáo lui trước.”   Dứt lời, chỉ nghe Tiêu Trần Mạch lạnh lùng "Hừ” một tiếng, không nói gì thêm, nàng thầm hiểu đã được cho qua.   Tạ Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, cuống quít cùng với Lý Đức Toàn (nguyên văn) thu dọn tấu chương tán loạn dưới đất đặt lại trên án, lúc này mới khom người lùi ra.   Ngay lúc vào trong phòng, Tạ Thanh Anh vội cười với Lý Mậu Toàn nói: "Lý công công, vừa rồi thực sự đa tạ ngài.”   Có thể leo đến vị trí này trong cung, tất nhiên Lý Mậu Toàn là một người tinh anh.   Người khác không biết tâm tư hoàng đế đối với Tạ Thanh Anh, nhưng tổng quản hắn đây lại nhìn rõ rành rành.   Chính vì thấy rõ, biết trọng lượng của Tạ Thanh Anh trong lòng hoàng đế nên hắn mới dám nói xen vào, hòa hoãn không khí căng thẳng giữa hai người.   Giờ phút này nghe Tạ Thanh Anh nói lời cảm tạ, biết đối phương thấy biết ơn, lòng hắn lập tức thoải mái, vội nói: “Tạ đại nhân còn phải khách khí với nô tài làm gì, chúng ta đều làm việc vì hoàng thượng, hoàng thượng hài lòng chính là phúc phận của nô tài chúng ta.”   “Lý công công nói phải.” Tạ Thanh Anh phụ họa nói.   Tất nhiên nàng biết làm thần tử ngoài trung thành yêu nước, kiên định cần cù, còn phải học dỗ hoàng thượng vui vẻ, như vậy mới có thể thăng chức, tiến thêm một bước.   Tuy đương kim hoàng thượng là minh quân, nhưng thuận hắn vẫn an toàn hơn trái hắn.   Nhưng Tạ Thanh Anh đau đầu, nàng vốn không phải nam nhân, ngày thường lo lắng sợ hãi đến nỗi nàng thật sự không dám trèo lên địa vị cao.   Dù sao ca ca cũng tài trí hơn người, chờ hắn khỏi bệnh, để hắn trở về nhất triển hoành đồ* là được rồi.   (*) Nhất triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch, mưu trí lớn.   Đệm giường trên long sàng đã sớm thu dọn chỉnh tề, Lý Mậu Toàn lệnh cho một nhóm tiểu thái giám bên cạnh: “Mau cởi áo cho Tạ đại nhân.”   “Dạ.”   Hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, giơ tay chuẩn bị cởi y phục Tạ Thanh Anh.   Nàng thấy vậy vội vàng cười nói khách khí: “Lý công công, để ta tự làm, đó là thói quen của ta khi ở nhà rồi.”   Đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống như vậy, giờ phút này căng thẳng đến mức lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi.   Lý Mậu Toàn cũng nhận ra nàng căng thẳng, nhưng cho rằng nàng vì khiếp sợ uy nghiêm của hoàng đế, lập tức quan tâm nói: “Vậy xin Tạ đại nhân cứ tự nhiên, ta sẽ để hai nô tài này chờ đợi bên ngoài, nếu đại nhân có việc chỉ cần gọi một tiếng.”   "Được, đa tạ Lý công công."   Chờ Lý Mậu Toàn đưa người lùi ra, lúc này Tạ Thanh Anh mới thở phào nhẹ nhõm.   Nàng quét nhìn bốn phía một lượt, sau đó tầm mắt dường lại trên long sàng.   Tấm long sàng rất lớn, bề rộng ước lượng khoảng một trượng, gần gấp ba trong tẩm phòng* nàng.   (*) Tẩm phòng: phòng ngủ.   Chất liệu là gỗ tử đàn thượng phẩm, người bình thường không được sử dụng loại gỗ quý này.   Nhìn qua áo ngủ bằng gấm trên giường có lẽ là gấm phù quang, vô cùng nhẵn bóng, lại có hoa văn ẩn bên dưới.   Một cái giường lớn như vậy, ngủ trên đó chắc là cực kỳ thoải mái.   Nhưng trong mắt Tạ Thanh Anh đó lại như cạm bẫy mọc đầy bụi gai.   Đấu tranh một lát, cuối cùng nàng vẫn cởi giày, tháo lương quan, mặc nguyên y phục nằm xuống.   Hai con mắt trong trẻo mở to, nàng nhìn đỉnh màn màu vàng óng trên đỉnh đầu, âm thầm chờ mong hai canh giờ có thể trôi qua nhanh một chút.   Nàng còn phải về nhà với phụ mẫu và ca ca để cùng đón tết trung thu.   Nhìn một lúc, nàng liền cảm giác mí mắt từ từ trở nên nặng nề.   Không, không thể ngủ…   Nàng liều mạng thuyết phục chính mình.   Nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi, đêm qua vốn ngủ không ngon, bát rượu nếp trưa nay lại cho một chút rượu trắng tinh khiết nồng độ cao, lúc uống nàng không cảm thấy gì, giờ chỉ thấy cả người vô cùng khô nóng.   Mặt trời sau giờ Ngọ ngày thu vẫn rất gay gắt.   Tiêu Trần Mạch khẩn cấp phê duyệt xong công văn tấu chương trước án, đột nhiên nghĩ tới người bị hắn ép đi nghỉ ngơi.   Trong lòng nghĩ, dưới chân liền động.   Hắn đứng dậy, đi vào nội điện.   Đến cửa điện, thấy hai tiểu thái giám đứng đó đang hơi buồn ngủ, nhìn thấy hắn liền tỉnh táo lại trong nháy mắt.   “Hoàng…” Hai người vội vàng định hành lễ lại bị Tiêu Trần Mạch ngăn cản kịp thời.   Hắn làm động tác “suỵt” với hai người, sau đó hỏi: “Tạ đại nhân đâu?”   “Hồi hoàng thượng, Tạ đại nhân đang ngủ, một phút trước nô tài vừa vào xem ạ.”   Tiêu Trần Mạch gật đầu, “Để trẫm vào xem.”   Hắn lại lệnh cho Lý Mậu Toàn: “Ngươi dẫn người canh gác bên ngoài, không có phân phó của trẫm thì không cho bất cứ ai vào.”   “Nô tài tuân chỉ."   Vào cửa, vòng qua bình phong to lớn mới đến trước giường.   Tiêu Trần Mạch đứng cạnh giường, nhìn người đang say ngủ.   Tháo lương quan, mái tóc đen của Tạ Thanh Anh tản mát bên gối, tóc nàng vừa dày vừa rậm*, nhìn còn đẹp hơn nữ nhân chân chính.   Có lẽ hơi nóng nên chăn bị nàng xốc lên một góc, lộ ra quan phục sắc đỏ.   (*) Một cái là nói về sợi tóc dày, một cái nói về mái tóc dày.   Tiêu Trần Mạch khẽ cau mày, mặc như vậy mà không thấy nóng sao?   Hắn không nhịn được ngồi bên giường, cởi từng cúc áo cổ cho nàng.   Hắn giúp Tạ Thanh Anh cởi ngoại y, đặt lên giá Long Môn bên cạnh.   Tiêu Trần Mạch đưa tay chống cằm, nhìn nàng chăm chú.   Hình như mát hơn một chút, người đang ngủ cười nhạt, hắn nhìn cũng nở nụ cười theo.   Nhìn một lúc, hắn cảm thấy như bị nàng lây truyền, thế nhưng cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cởi long bào, cũng xoay người lên giường.