Edit: Tây Thi thẹn thùng   Tạ Thanh Anh vừa mới hồi phủ, hạ nhân trong nhà liền nói: “Thiếu gia, lão gia và phu nhân chờ ngài trong thư phòng.”   “Đã biết.” Nàng gật đầu, trở về phòng thay triều phục thành trường bào trắng viền trúc xanh, đi đến thư phòng.   Vừa mới vào cửa, quản gia Tạ Khang liền đóng cửa thư phòng, tự giác ra ngoài trông coi.   “Thanh Nhi.”   Tạ phu nhân mặc y phục tự nhiên đi lên kéo nàng đánh giá kỹ càng.   “Nghe nói hoàng thượng triệu kiến con?” Giọng Tạ phu nhân không che giấu được lo lắng.   Phía sau bà là đại học sĩ Hàn Lâm viện, phụ thân Tạ Thanh Anh, Tạ Chương cũng sắc mặt không vui nhìn nàng.   Trải qua chuyện ban trưa, thật ra nàng cũng đã cực kỳ sợ hãi.   Nhưng ngay trước mặt phụ mẫu, nàng không muốn làm họ lo lắng.   “Vâng,” nàng gật đầu, cười nói: “Không có chuyện gì to tát, hoàng thượng chỉ hỏi vài câu, sau đó để nữ nhi dùng bữa cùng hắn ạ.”   "Dùng bữa?" Tạ Chương nghe vậy, đỉnh mày nhíu chặt, "Đang yên đang lành, sao con lại phải hầu hạ?”   “Chuyện đó…” Tạ Thanh Anh nghĩ đến một phen hoang đường trên long sàng sau giờ ngọ, rốt cuộc vẫn không mở miệng được, đành phải giấu giếm: “Nữ nhi cũng không biết."   Nhìn nàng như vậy, Tạ Chương cũng biết không hỏi được cái gì.   Chỉ cần không phải là chuyện hoàng thượng phát hiện nàng giả nam trang thì những chuyện khác đều không tính là chuyện lớn.   Nên ông nói: “Hôm nay Tiết đại phu xem qua rồi, mấy ngày nữa là ca ca con có thể ra ngoài, ta nghĩ ngày mai con nên xin nghỉ ở nhà tạm thời đừng lên triều nữa. Qua mấy ngày nữa dù giữa con và Viễn Nhi có chút khác biệt nhỏ cũng có thể mượn cớ sinh bệnh để lấp liếm cho qua.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy không khỏi vui mừng.   Nàng vốn đang lo lắng chuyện ngày mai, cuối cùng bây giờ cũng yên tâm rồi.   Nàng không có tâm trạng trò chuyện cùng song thân, cười nói: “Cha, nương, con đi xem ca ca trước ạ.”   “Đi đi.” Tạ phu nhân xoa đầu nàng, thương yêu cười nói.   Diện tích Tạ phủ không lớn, Lan uyển của Tạ Lan Viễn nằm ở góc bắc trong phủ chính, tọa bắc triêu nam*, ánh sáng tốt, bốn phía yên tĩnh, thích hợp cho người bệnh tĩnh dưỡng.   (*) Tọa bắc triêu nam: quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam   Bước chân Tạ Thanh Anh nhẹ nhàng đi đến, khẽ gõ cửa, bên trong liền truyền đến tiếng “Mời vào”.   “Ca ca.” Nàng đi vào trong, vòng qua sảnh ngoài và bình phong, đi tới trước giường Tạ Lan Viễn, giòn giã gọi.   Trong triều đình, nàng là Tạ đại nhân cẩn thận dè dặt, biết điều, ở trước mặt phụ mẫu, nàng là nữ nhi nghe lời hiểu chuyện.   Chỉ có ở trước mặt Tạ Lan Viễn, nàng có thể không kiêng dè gì, làm một thiếu nữ không buồn không lo.   Nàng và Tạ Lan Viễn là thai long phượng, tuy cùng tuổi nhưng trước giờ Tạ Lan Viễn luôn thành thục thận trọng hơn nàng, từ nhỏ đến lớn đều nghĩ cho nàng, nhường nàng ăn ngon chơi vui, bởi vậy tình cảm huynh muội hai người rất tốt.   “Thanh Nhi.” Tạ Lan Viễn tựa lưng vào gối đầu, cười nhìn nàng.   Tuy rằng hai người không cùng giới tính nhưng diện mạo lại vô cùng giống nhau.   Dù là khuôn mặt hay mắt, mũi, miệng cũng như đúc ra từ một khuôn.   Nhất là lúc này Tạ Thanh Anh vẫn mặc một thân nam trang, vẽ mày giống Tạ Lan Viễn, nên hai người càng giống mười trên mười.   Nếu không phân biệt cẩn thận, rất khó nhìn ra sự khác biệt.   Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tạ Thanh Anh dám to gan mạo danh ca ca tham gia khoa thi.   Khi còn nhỏ nếu nàng muốn ra ngoài chơi, ca ca thường đổi nam trang cho nàng, nhiều lần hồi phủ đều bị hạ nhân trong phủ nhận nhầm thành Tạ Lan Viễn.   Nhìn muội muội giả thành mình, lòng Tạ Lan Viên vừa mềm mại vừa áy náy.   “Sao hôm nay lại hồi phủ muộn vậy? Không phải đã được nghỉ phép rồi sao?”   “Vâng, đột nhiên có chút việc.” Tạ Thanh Anh nói.   Nàng không muốn nói nhiều vào đề tài này nữa, vội chuyển chủ đề, cười nói: “Ca ca, cha nói bệnh của huynh tốt hơn rồi hả?”   “Ừm,” Tạ Lan Viễn gật đầu, khẽ cười nói: "Mấy năm nay vất vả cho muội rồi, là ca ca không tốt, không chỉ không bảo vệ được muội còn khiến muội phải suốt ngày lo lắng sợ hãi."   “Ca ca nói những lời này làm gì? Muội đã nói rồi, đều là muội cam tâm tình nguyện."   Nhìn dáng vẻ muội muội cười duyên làm nũng, Tạ Lan Viễn không khỏi liên tục bùi ngùi.   "Qua một tháng nữa muội đã 17, những cô nương khác tuổi muội cũng đã làm mẫu thân, là ca ca làm chậm trễ muội.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, mặt hơi đỏ, nàng nghịch ngợm le lưỡi một cái: “Ca ca đừng nói muội, huynh cũng mau thú tẩu tẩu vào cửa đi, muội thấy Tiết tỷ tỷ rất tốt.”   Nàng vừa nhắc tới Tiết Tử Tô, lập tức đổi thành Tạ Lan Viễn ngượng ngùng.   Hắn không được tự nhiên quát khẽ nói: "Muội là tiểu cô nương mà cứ nói bừa cái gì thế!”   “Muội có nói bừa hả? Tiết tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, lại xuất thân từ thần y thế gia, tính tình cũng được, muội rất thích, cha và nương cũng vô cùng kính trọng nàng, nếu ca ca có thể thú nàng thì là phúc khí của Tạ phủ chúng ta đó.”   Tạ Thanh Anh dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan.   Huynh muội hai người quay đầu lại, chỉ thấy Tử Tô bưng một bát thuốc đi vào.   Có lẽ nghe được lời Tạ Thanh Anh vừa nói, mặt nàng hơi hồng so với thường ngày, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Lan Viễn.   "Tiết tỷ tỷ,” Tạ Thanh Anh gật đầu thăm hỏi nàng, cười hỏi: “Đến giờ ca ca uống thuốc rồi ư? Vậy muội ra ngoài trước, hai người cứ từ từ trò chuyện.”   Nàng nói xong, không đợi Tạ Lan Viễn lên tiếng đã cười đi ra ngoài, không quên đóng cửa cho bọn họ.   Không lâu sau đêm đã xuống, vì hôm nay là trung thu, Tạ phủ một nhà bốn người đi tới nhà ăn đúng giờ.   Cân nhắc đến thân thể Tạ Lan Viễn, đồ ăn hôm nay đều cực kỳ thanh đạm, nhưng mọi người đều vui vẻ, dùng bữa xong lại vào trong sân thưởng nguyệt, sau đó từng người mới rời đi.   Lăn lộn một ngày mới trở về Thanh uyển của mình, nha hoàn Lan Hinh bên người đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nước ấm để Tạ Thanh Anh tắm rửa.   Không giống những tiểu thư nhà quan khác, từ lúc hiểu chuyện Tạ Thanh Anh đã không thích người khác nhìn thấy thân thể mình.   Cho nên mỗi lần tắm gội, Lan Hinh đều ở bên ngoài hầu hạ, để không gian riêng cho nàng.   Cởi bỏ quần áo trên người, Tạ Thanh Anh nâng chân ngọc, bước vào trong nước ấm rắc cánh hoa.   Dáng người nàng lả lướt hấp dẫn, vòng ngực không quá đầy đặn nhưng được phần cao thẳng, trắng nõn; vòng eo mảnh nhỏ như cành liễu tháng ba, mềm mại yêu kiều; còn có bờ mông trắng như tuyết vểnh cao, đường cong xinh đẹp; cặp chân kia cũng vậy, vì quanh năm bọc trong y phục không lộ ra ánh nắng, nhìn có vẻ giống bạch ngọc dưới ánh đèn, trơn bóng trong suốt.   Ngâm cả người trong bồ kết, sau khi Tạ Thanh Anh cọ rửa kỹ một lần, nàng bắt đầu đưa tay đến trước ngực, dùng lực vừa phải xoa bóp hai vú của mình.   Đây là đề xuất của Tiết Tử Tô, nói nàng buộc ngực hàng ngày không tốt cho tuần hoàn máu, cứ thế mãi chỉ sợ ngực bị tụ máu, tốt nhất là xoa bóp định kỳ, kích thích huyệt vị.   Ấn rồi ấn, Tạ Thanh Anh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện buổi trưa nay.   “Nói vậy thì ái khanh không biết rồi, giữa nam nhân và nam nhân cũng có thể hoan hảo, cùng mây mưa Vu Sơn.”   Vừa nghĩ tới đôi mắt sáng quắc của Tiêu Trần Mạch, và ngữ khí ‘tình thế bắt buộc’, Tạ Thanh Anh đột nhiên rùng mình một cái trong nước ấm.