Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 1 : Bạn trai thứ nhất
Biên tập: B3
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một câu chuyện rất biến thái rất kỳ quái, tui nói trước cho mọi người chuẩn bị tâm lý.
Tam quan của nhân vật trong truyện không phải là tam quan của tác giả, nếu như không thích thì có thể mắng nhân vật trong truyện, tuyệt đối không thể nhục mạ tác giả (cúi người).
Thì thì là, lần đầu tiên viết ngôn tình hiện đại, vẫn có một chút xíu kích động.
Cải chính một chút nhé, tránh cho dẫn tới tranh cãi, tui phải nhấn mạnh một điều, Quý Đường và Bùi Oanh Oanh không có quan hệ máu mủ, không phải là truyện bách hợp.
Lời của Bê Ba: Một phiên bản biến thái hơn của Công Túa, và cũng bí ẩn hơn Công Túa. Nữ chính hơi bánh bèo, nhưng xin đừng ghét bỏ. Tính cách của nữ chính như vậy một phần do cách nuôi dạy mà cô được tiếp nhận thôi. Hãy cứ tin vào văn án của Đông Đông là sau này nữ chính sẽ trở thành nữ vương nha:))))
***
Lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh nhìn thấy người kia là năm bảy tuổi, cô được viện trưởng dắt từ trong đám con nít mang ra ngoài.
Theo lý mà nói thì Bùi Oanh Oanh bảy tuổi đã nhớ được mọi chuyện, đây vốn không phải là lứa tuổi tốt nhất để được nhận nuôi, nhưng người kia lại chọn trúng cô.
Bàn tay người kia lạnh như băng, giống như không có dù chỉ một chút độ ấm. Khi tay đối phương sờ lên gương mặt Bùi Oanh Oanh, cô không nhịn được mà run một cái, nhưng rất nhanh sau đó cô liền tự kiềm chế, bởi cô biết mình không thể tránh đi, cũng không thể sợ hãi, cô muốn được rời khỏi nơi này.
“Rất tốt, chọn cô bé này đi.” Bùi Oanh Oanh nghe được một giọng nói trầm thấp mềm mại, khi còn bé cô không biết dùng ngôn ngữ chính xác để miêu tả giọng nói của một người, sau khi lớn lên cô mới biết, hoá ra loại giọng nói này phải dùng hai chữ mất hồn để hình dung mới đúng.
Người kia vội vã tới lại vội vã rời đi, lưu lại một người đàn ông trung niên nhận Bùi Oanh Oanh về nuôi.
“Cháu hãy dùng họ của ta đi, họ Bùi, gọi… gọi là Bùi Oanh Oanh rất hay.”
Oanh là tên một loại chim, loại chim này có vóc dáng nhỏ nhắn, tiếng kêu lảnh lót, giọng hót trầm bổng êm tai, quan trọng nhất chính là loài chim oanh này có năng lực sinh tồn không mạnh, cần phải phụ thuộc vào con người mà sống.
***
Người đàn ông trung niên kia nhận nuôi Bùi Oanh Oanh, nhưng từ đầu đến cuối không hề tới thăm cô.
Có một người vú em cùng một tài xế phục vụ cuộc sống thường ngày cho cô, cô được đưa vào trường học quý tộc có học phí đắt tiền nhất thành phố, trường học này dạy từ mẫu giáo cho đến đại học, học sinh bên trong toàn được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh.
Ngoài điều này, sau giờ học cô còn phải học năng khiếu, người đàn ông trung niên mời cho cô những giáo viên nổi danh khắp cả nước.
Giáo viên dạy múa của Bùi Oanh Oanh tên là Diêu Thiến, còn rất trẻ tuổi mà đã đoạt giải nhất trong cuộc thi múa toàn quốc. Lúc cô ấy dạy Bùi Oanh Oanh múa, vẻ mặt luôn hết sức dịu dàng, cô ấy nói với Bùi Oanh Oanh: “Điều quan trọng nhất khi múa không phải là tay chân của em, mà chính là vẻ mặt.”
Bùi Oanh Oanh nhỏ tuổi cái hiểu cái không, Diêu Thiến thấy vậy chỉ có thể mỉm cười, cô ấy đổi đề tài: “Oanh Oanh, em đúng là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.”
Đứa trẻ hạnh phúc nhất sao?
Bùi Oanh Oanh thấy mình không phải, nhưng giáo viên nào của cô cũng đều cho là như vậy.
Từ nhỏ cô đã được hưởng nền giáo dục tinh anh, mỗi giáo viên đều được dày công chọn lựa, bọn họ chịu trách nhiệm đưa Bùi Oanh Oanh trở thành một người nổi tiếng.
Lúc mười ba tuổi Bùi Oanh Oanh bị người ta bắt cóc, nhưng chưa đến mười phút sau, toàn bộ bọn bắt cóc đã bị đánh ngã xuống đất, bấy giờ Bùi Oanh Oanh mới biết mình có vệ sỹ, chẳng qua vệ sỹ luôn một mực bảo vệ cô trong âm thầm, không để ai phát hiện.
***
Lên mười bảy tuổi, người đàn ông trung niên nhận nuôi Bùi Oanh Oanh qua đời, Bùi Oanh Oanh theo bà vú đến tham gia tang lễ của ông.
Trong lễ tang, cô liếc thấy một bóng lưng.
Người kia che một cái ô đen, chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón tay phải hơi phát sáng.
Bà vú nhìn thấy đối phương thì lập tức để Bùi Oanh Oanh đứng tại chỗ, còn mình thì đi lên phía trước.
Không biết người kia nói cái gì, nụ cười trên mặt bà vú càng ngày càng sâu.
Khi trở lại, bà vú ôm Bùi Oanh Oanh, cười híp mắt nói: “Oanh Oanh, dù Bùi tiên sinh đã qua đời, nhưng Quý tiểu thư vẫn nguyện ý giúp đỡ cháu. Chờ khi cháu tròn mười tám tuổi, cô ấy sẽ đón cháu tới nhà họ Quý sinh sống.”
“Quý tiểu thư là… người cháu gặp năm bảy tuổi đó sao?” Bùi Oanh Oanh chần chừ giây lát mới hỏi thành lời.
Bà vú kinh ngạc nhìn Bùi Oanh Oanh, đại khái là không ngờ Bùi Oanh Oanh còn nhớ chuyện từ hồi bảy tuổi.
“Đúng, Bùi tiên sinh làm việc cho Quý tiểu thư.” Bà vú thấp giọng: “Có lẽ Quý tiểu thư còn nhiều tiền hơn Bùi tiên sinh, đến lúc đó cháu ở cạnh cô ấy thì nhất định phải nghe lời.”
***
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô, từ sáng sớm bà vú đã gọi cô dậy, biểu tình vô cùng cao hứng: “Oanh Oanh, hôm nay cháu phải đi đến nhà họ Quý, nhớ là phải biểu hiện cho thật tốt đấy.” Nói đến đây, bà làm động tác chắp hai tay cầu nguyện: “Mười một năm, cuối cùng cũng đến cái ngày này.”
Bùi Oanh Oanh có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh sau đó cô liền kịp phản ứng.
Năm đó người thật sự nhận nuôi cô là ai, thật ra thì đã không còn quan trọng nữa.
“A Mỗ, cháu có thể không đi không?” Bùi Oanh Oanh cắn môi.
Cô ngồi ở trên giường, bắp chân bóng loáng thò ra khỏi chăn, mái tóc dài tự nhiên xoã trước ngực. Rèm cửa sổ trong gian phòng đã bị kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, càng khiến Bùi Oanh Oanh ở trên giường thêm xinh đẹp như chim hoàng yến.
Mà chính xác thì cô chính là một con chim hoàng yến bị người ta nuôi trong lồng.
Chẳng qua đối phương không chỉ nuôi một con.
***
Còn có sáu cô gái nữa cũng giống như cô, bọn họ bằng tuổi Bùi Oanh Oanh, cùng được Bùi tiên sinh nhận nuôi, đây là điều bà vú nói cho cô biết.
Quý tiểu thư chỉ giúp Bùi tiên sinh nuôi dưỡng một người.
Bùi Oanh Oanh bị đưa ra xe, dĩ nhiên là bà vú không đồng ý để cô ở nhà, Bùi Oanh Oanh biết, nếu như người kia chọn trúng mình, như vậy thì người phục vụ cô sẽ có thể nhận được một số tiền lớn.
Cô đi đến biệt thự của nhà họ Quý.
Khiến Bùi Oanh Oanh kinh ngạc chính là biệt thự của nhà họ Quý lại là một toà biệt thự cổ, giống như được lưu lại từ thời dân quốc.
Bùi Oanh Oanh được một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đưa vào.
Toà biệt thự được chia làm ba dãy, dãy đầu tiên chính là nhà chính, đằng trước nhà chính có một cái ao sâu, bên trong trồng đầy hoa sen. Mùa hè là lúc hoa sen nở rộ, Bùi Oanh Oanh đi ngang qua đây cũng không khỏi liếc nhìn.
Sau khi bước vào nhà chính, Bùi Oanh Oanh phát hiện trong phòng khách đã có năm người đang ngồi.
Năm người kia nhìn thấy cô, biểu tình đều hơi thay đổi, một cô gái mặc váy màu vàng nhạt đứng lên nói với Bùi Oanh Oanh: “Cô cũng tên là Bùi Oanh Oanh đúng không? Lại đây ngồi đi.”
Một câu nói của cô ấy đã đủ để Bùi Oanh Oanh hiểu.
Cả năm cô gái ở đây đều có tên giống cô.
Có lẽ cô gái còn lại cũng vậy.
Tất cả các cô đều là Bùi Oanh Oanh, nhưng người kia chỉ cần đúng một Bùi Oanh Oanh mà thôi.
Một lát sau, cô gái còn lại cũng đến.
Mấy người các cô đánh giá lẫn nhau, âm thầm tính toán khả năng chiến thắng của mình.
Các cô đều hiểu, chỉ cần bước vào nhà họ Quý thì cả đời này sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh. Bùi Oanh Oanh nghe được thì quay lại nhìn, liền thấy được người mà cô nhìn thấy từ một năm trước kia.
Chẳng qua một năm trước Bùi Oanh Oanh chỉ nhìn được bóng lưng của đối phương.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng tắm màu đỏ rượu, áo choàng tắm phủ lên đôi chân bóng loáng thẳng tắp, tóc hơi ẩm ướt, chắc là vừa mới tắm xong. Mái tóc đen dài được cô ấy buộc hờ, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải kẹp một điếu thuốc lá.
“Đến đông đủ rồi, rất tốt.” Cô ấy bước đi trên thảm, một chút tiếng động cũng không có.
Bùi Oanh Oanh biết tên của người này.
Cô ấy tên là Quý Đường.
So với mười một năm trước, dường như cô ấy không có chút thay đổi nào. Sau khi phát hiện ra điều này, Bùi Oanh Oanh hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó cô liền nghĩ chắc mình nhớ nhầm rồi, dù sao thì khi ấy cô cũng chỉ mới bảy tuổi.
Quý Đường đi tới, trực tiếp ngã cả người vào giữa ghế salon. Cô ấy có một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt vểnh lên, có hơi giống với mắt hồ ly. Trên gương mặt trắng như tuyết là đôi môi không cần tô son cũng đỏ.
“Toàn bộ tới đứng trước mặt tôi.” Quý Đường nhẹ giọng nói, miệng cô ấy cắn chặt điếu thuốc nên lời nói có mấy phần không rõ ràng.
Bùi Oanh Oanh chỉ nhìn liếc qua cô ấy rồi vội cúi đầu xuống. Bởi vì dáng vẻ của Quý Đường quá đẹp, Bùi Oanh Oanh không muốn ngây người nhìn đối phương.
Bùi Oanh Oanh cảm thấy trên đời này sẽ không có ai xinh đẹp hơn Quý Đường, cô nhận ra từ sau khi Quý Đường xuất hiện, cả sáu cô gái còn lại đều ngây dại, các cô ấy nhìn chằm chằm vào Quý Đường, giống như bị vẻ đẹp của cô ấy hút hồn.
Quý Đường chậm rãi quét qua gương mặt của từng cô gái, một giây sau, cô ấy hít một ngụm khói, vẻ mặt thờ ơ, nhẹ giọng nói: “Cởi hết quần áo ra.”
Cô gái đã nói chuyện với Bùi Oanh Oanh trước đó là người phản ứng đầu tiên, cô ấy dẫn đầu cởi bộ váy vàng nhạt trên người mình ra, thấy tầm mắt của Quý Đường quét tới, tay cô ấy liền đặt lên móc áo lót.
Quý Đường nhìn cô ấy không chút biểu tình, cô ấy liền biết ý của đối phương, đưa tay cởi toàn bộ những thứ còn sót lại trên người.
Có người đầu tiên làm mẫu, mấy người còn lại cũng rối rít làm theo.
Hôm nay Bùi Oanh Oanh cũng mặc váy, là do bà vú cố ý chọn cho.
Một cái váy trắng đến đầu gối.
“Oanh Oanh, cháu mặc đồ trắng là đẹp nhất, chắc chắn sẽ được chọn.”
Bùi Oanh Oanh tuột bộ váy trên người xuống.
Máy điều hoà không khí ở phòng khách mở rất lớn, cả người cô không khỏi nổi da gà.
Cô và sáu cô gái khác đứng chung một chỗ, giống như trẻ con mới sinh, không một manh áo che thân, chờ đợi sự lựa chọn của Quý Đường.
Không có ai được phép tỏ ra dị nghị với đề nghị này của Quý Đường, cũng không ai dám.
Bùi Oanh Oanh một mực cúi đầu, cô khẽ cắn môi, hy vọng giây phút này có thể nhanh chóng trôi qua.
Ngày đó khi được nhận nuôi, cô vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn.
Trong cô nhi viện có hơn một trăm đứa trẻ, duy chỉ có cô được chọn trúng.
Hôm nay có bảy người, cô hy vọng mình có thể may mắn thêm một lần nữa.
“Em ở lại.” Quý Đường dụi thuốc lá vào gạt tàn, bỏ lại một câu rồi phơi phới bước đi.
Lúc cô ấy rời đi có lướt qua người Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh ngửi được mùi hương trên người đối phương.
Nhàn nhạt thoang thoảng, giống như hương hoa hồng bị làm loãng.
Quý Đường vừa rời đi liền có người bật khóc.
Việc đầu tiên Bùi Oanh Oanh làm là nhặt quần áo lên mặc vào, cô vừa mới mặc xong thì có người đứng trước mặt cô.
Là cô gái mặc váy màu vàng nhạt đó, hai mắt cô ấy hồng hồng, ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ cùng không cam lòng: “Chúc mừng cô.”
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, vừa rồi cô căn bản không ngẩng đầu nên không hề biết người Quý Đường giữ lại là mình.
“Cám ơn.” Bùi Oanh Oanh chỉ có thể trả lời như vậy.
Lúc này Bùi Oanh Oanh còn chưa biết, cuộc sống tiếp theo mà cô phải đối mặt là loại cuộc sống hỗn loạn như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
63 chương
11 chương
22 chương
62 chương
53 chương
13 chương
24 chương