Edit: Thích Ăn Chay   Ngày mười tám tháng chín năm Minh Đức thứ năm, đêm trước lập đông.    Ngày này, toàn bộ Tạ phủ giăng đèn kết hoa, mọi người đều đang chuẩn bị cho hôn sự của đại tiểu thư ngày mai.    Đám nha hoàn hạ nhân của Thanh Uyển đều bị quản gia gọi đi, dặn dò công việc lần cuối cho buổi hôn lễ.    Mà thân là nhân vật chính của hôn lễ Tạ Thanh Anh, ngược lại rất nhàn nhã.   Nói là vậy nhưng tâm tình của nàng thật sự không khá hơn chút nào.   Thật ra nàng không muốn lập gia đình.   Gả cho người khác sẽ không được tự do như ở nhà.    Nếu là gả cho người mình thích thì thôi, nhưng nếu không thích, như vậy từ nay về sau cả đời dài dằng dặc sẽ nhàm chán thế nào đây!   Dù cho Thẩm công tử dung mạo tựa Phan An, mới thắng Lý Thái Bạch, nhưng Tạ Thanh Anh biết rõ, chung quy nàng vẫn không thể yêu hắn.   Sao có thể yêu chứ?   Nam nhân tốt trên thế gian cả trăm ngàn người, nhưng chỉ có một Tiêu Trần Mạch.    Nghĩ đến Tiêu Trần Mạch, Tạ Thanh Anh không nhịn được lại lấy ngọc bội trong ngực ra, tỉ mỉ vuốt ve.    Miếng ngọc bội này được chế tác từ bạch ngọc, trắng muốt trong veo, không có một chút tạp chất nào.    Trên mặt ngọc khắc một bụi hoa lan, lá trắng thân biếc, thanh nhã phóng khoáng.    Nàng còn nhớ rõ lúc Tiêu Trần Mạch thưởng miếng ngọc này cho nàng từng mỉm cười nói: “Tạ khanh ở trong lòng trẫm giống như đóa hoa lan này, có phong thái quân tử, có ngạo mạn của hoa thơm cỏ lạ.”   Khi đó nàng đáp lại thế nào?   Tạ Thanh Anh không nhớ rõ lắm.   Dù sao cũng là kính cẩn tạ ơn sau đó nơm nớp lo sợ, chỉ mong hắn sớm bảo nàng lui ra.   Nàng đã từng hạnh phúc như vậy, cách hắn gần đến như vậy.   Cũng chính nàng không biết quý trọng, dần dần đẩy hắn ra xa.   Mỗi người đều phải trả giá lớn cho sai lầm của mình, từ ngày đại huynh mất, nàng đã biết từ nay về sau nhất định sẽ phải lo lắng sợ hãi, mỗi ngày dắt tính mạng trên thắt lưng.   Nhưng nàng ngàn lần không ngờ cái giá mình phải trả lại lớn như vậy.   Đó là tình yêu của nàng.   Là nơi duy nhất trong cuộc đời này trái tim nàng hướng về.    Nàng cứ chậm rãi vuốt miếng ngọc như vậy, nghĩ lại từng chuyện trong quá khứ, chợt khóc, chợt cười.   Không bao lâu sau, tiếng cãi cọ bên ngoài làm nhiễu loạn hồi ức của nàng.   Mơ hồ nghe có người đang khóc, còn có người nghiêm nghị nói chuyện, ồn ào nhốn nháo.   Tạ Thanh Anh cau mày, cất ngọc bội cẩn thận vào trong ngực rồi đẩy cửa ra ngoài.    Động tĩnh truyền vào từ bên ngoài Thanh Uyển. Nàng đi theo tiếng động, không bao lâu sau, ở tiền viện Tạ phủ thấy được đám người đang cãi nhau.    “Cha, nương,” nàng chạy tới bên cạnh cha mẹ, chỉ thấy Tạ học sĩ mặt mày rầu rĩ còn Tạ phu nhân che mặt khóc thút thít, “Xảy ra chuyện gì vậy?”   “Viễn Nhi bị bắt lại.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, mặt biến sắc, vội la lên: “Ca ca là mệnh quan triều đình, ai có lá gan lớn như vậy, dám đến Tạ phủ bắt người?”   “Là Đông Hán Ngụy công công.” Sắc mặt Tạ học sĩ xám như tro tàn.   Tạ Thanh Anh không khỏi cả kinh.   Đông Hán, từ khi Thái Tổ khai quốc tới nay đều liên hệ trực tiếp đến sự tồn tại của hoàng đế.   Bắt tham quan, trừng ô lại, tra mưu phản, dù là chuyện gì, phàm Đông Hán nhúng tay sẽ là đến chết mới ngừng.    Bất kể người nào vào cửa Đông Hán, nếu may mắn có thể ra ngoài cũng mất nửa cái mạng, không khác gì phế nhân.   Lần này Tạ Thanh Anh cuối cùng đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.   Hiển nhiên hạ nhân trong phủ đều hoảng sợ. Nàng cau mày, nói với quản gia Tạ Khang: “Trước hết để mọi người giải tán, bảo bọn họ không được bàn tán sau lưng, làm chuyện của mình đi.”   Tạ Khang vâng một tiếng, vội vàng đi an bài.   Tạ Thanh Anh lại gọi Tú Xuân, Lan Hinh nói: “Đỡ lão gia, phu nhân vào thư phòng.”   Giờ phút này Tạ học sĩ đã mất hết hồn vía, tất nhiên đều nghe nữ nhi an bài.   Mấy người tới thư phòng, Tạ Thanh Anh đợi cảm xúc của Tạ phu nhân khá hơn chút mới hỏi: “Sao người của Đông Hán lại đột nhiên tới bắt ca ca? Bọn họ có nói vì chuyện gì không?”   Tuy quan lại đều sợ Đông Hán nhưng bọn họ đại biểu cho hoàng quyền chí cao vô thượng, xưa nay làm việc công bằng chấp pháp, chưa bao giờ lạm dụng chức quyền, chuyện tối nay là thế nào?   Tạ học sĩ vừa nhấp một ngụm trà nhuận khí, nghe con gái nói lời này, tức khắc thở ngắn than dài.   Sau một lúc lâu, ông mới nói: “Ngụy đại nhân nói với ta, có người tố cáo ca ca con có liên quan tới chuyện Cảnh Vương mưu phản. Nói là mấy ngày trước, hoàng thượng bị ám sát ở tửu lầu trong kinh thành, lúc ấy vừa vặn ca ca con cũng ở đó, hoài nghi là nó báo tin.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, không nhịn được hít sâu một hơi.   Hóa ra là vì chuyện kia.   Đám người đó quả nhiên là người của Cảnh Vương, khó trách gần đây động tĩnh trong kinh lại lớn như vậy.   Nhưng chuyện này sao lại tra tới ca ca chứ?   Ngày đó rõ ràng là nàng, không phải ca ca!   Hơn nữa, nếu không phải Tiêu Trần Mạch cứu giúp, nàng thiếu chút nữa đã bỏ mạng oan uổng.   Sao nàng có thể là người của Cảnh Vương?   Tạ Thanh Anh đang ngưng thần suy nghĩ nút thắt này. Tạ phu nhân bên cạnh thì nắm thật chặt cánh tay Tạ đại học sĩ, khóc lóc: “Lão gia, ông mau nghĩ cách đi!”   “Ta thì có cách gì? Viễn Nhi và Cảnh Vương chưa từng liên hệ, khẳng định không liên quan đến chuyện này. Đợi bọn họ điều tra rõ rồi sẽ thả nó.”   “Tra rõ? Vậy phải đến khi nào? Ai mà không biết người Đông Hán giỏi nhất là dùng hình, chỉ sợ chưa chờ được đến ngày đó, Viễn Nhi đã không chịu nổi.”   Lời này của Tạ phu nhân khiến lòng Tạ Thanh Anh trầm xuống.   Đúng vậy, thân thể ca ca kém như vậy, làm sao có thể chịu đựng trong Đông Hán?   Làm sao đây? Nàng nên làm thế nào?   Đang lúc ba người lo lắng không yên, Tạ Khang bỗng tiến vào nói: “Lão gia, Lý công công trong cung tới, hiện giờ đang ở tiền thính. Hắn nói nếu muốn cứu thiếu gia chỉ có một cách, để cho tiểu thư lập tức theo hắn vào cung.”   Vào cung?   Lời ấy khiến Tạ học sĩ, Tạ phu nhân đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.   Mà Tạ Thanh Anh thì bừng tỉnh.   Nàng đã hiểu tai họa của ca ca từ đâu mà đến.   Hắn đã biết.   Tiêu Trần Mạch biết chuyện nàng giả nam trang.   Nghĩ vậy, Tạ Thanh Anh lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.   Nếu chuyện này là nhắm vào nàng, thế thì ca ca được cứu rồi.   Vì thế nàng nói với song thân: “Cha, nương, nữ nhi về phòng chuẩn bị một chút, theo Lý công công vào cung.”   Tạ phu nhân vẫn khóc như cũ, nhưng Tạ học sĩ đã tỉnh táo hơn chút.   Ông trầm giọng nói: “Không được, con không thể vào cung. Ngày mai là ngày vui của con, con phải ở trong phủ đợi gả.”   “Cha,” Tạ Thanh Anh cười chua xót, “Để con gái đi đi. Còn nữa, cha trả lại sính lễ cho Thẩm phủ đi, mối hôn sự này sợ là không thành rồi.”