Hoàng thượng thứ tội
Chương 15
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Từ ngày ấy tự mình nghiệm thân cho Tạ Lan Viễn, tính tình quân chủ trẻ tuổi đương triều Đại Dận đạt tới mức dữ dằn chưa từng có, trình độ hỉ nộ vô thường chỉ có thể nói là đứng đầu từ lúc đăng cơ tới nay.
Trên triều đình, cứ có thần tử cầu tình cho Cảnh vương đều bị giáng ba cấp. Cứ bị báo cáo tham ô nhận hối lộ, sau khi thẩm tra, lập tức xử phạt nặng.
Trong hậu cung, đếm không hết số lần động chút là đánh đổ trân bảo đồ cổ. Không chỉ làm phủ nội vụ đau đầu không thôi mà cũng làm cho một đám hạ nhân hầu hạ kinh hồn bạt vía.
Ngày hôm đó, sau lần thứ hai Tiêu Trần Mạch quăng vỡ một cái chén ngọc giá trị liên thành, cuối cùng Lý Mậu Toàn cả gan tiến lên trước nói: “Hoàng thượng, nô tài liều chết hỏi một câu, rốt cuộc vì chuyện gì khiến những ngày qua tâm tình ngài không tốt?”
Hắn dứt lời, Tiêu Trần Mạch lạnh lùng liếc mắt qua.
“Lý Mậu Toàn, hiện giờ lá gan của ngươi ngày càng lớn!”
"Nô tài không dám." Lý Mậu Toàn cuống quít quỳ xuống, hắn hơi hối hận mình lắm miệng, nhưng đã đâm lao chỉ có thể theo lao, vì thế cẩn thận giải thích: “Chẳng qua nô tài thấy mấy ngày qua ngài đều lo lắng sốt ruột, thật sự lo lắng cho long thể của ngài.”
Hắn quỳ gối trên nền gạch lạnh lẽo, hạ thấp đầu gối, dáng vẻ trung thành tuyệt đối, bộ dạng thấy chết không sờn.
Biết rõ đây là kỹ xảo hắn hay dùng nhưng dù sao cũng là người theo hầu từ nhỏ, Tiêu Trần Mạch hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Nói xong, hắn thầm thở dài trong lòng.
Nước quá trong ắt không có cá, thân là quân vương hắn sớm biết rõ rất nhiều chuyện không đơn giản chỉ là không đen thì trắng, còn có khu vực màu xám ở trung gian nữa.
Những ngày qua, sao hắn lại không biết có một số việc mình làm hơi quá được?
Nhưng mà hắn thực sự không thể khống chế được.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên hắn thích một người.
Bởi vì người đó là nam tử, cùng giới tính như mình vì vậy hắn khổ sở kiềm nén ba năm, chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần.
Vất vả lắm hắn muốn tới gần một chút nhưng vừa biểu đạt tấm lòng, đối phương lại lập tức tránh hắn như rắn rết.
Chờ hắn nản lòng thoái chí, rồi lại ngẫu nhiên gặp ngoài cung, hắn phát hiện hóa ra người kia là nữ tử, không chỉ mây mưa một phen với hắn mà lòng cũng có hắn.
Điều này có thể làm hắn không mừng như điên, không cảm kích trời xanh sao?
Nhưng kết quả thế nào?
Lại chỉ là một giấc mộng đẹp của hắn!
Tỉnh mộng rồi, người kia chỉ có tình nghĩa quân thần như trước, không có nửa phần tình ý.
Thế gian còn có chuyện gì trào phúng hơn chuyện này không?
Uổng hắn thân là thiên tử Đại Dận, ngồi trên giang sơn vạn dặm, kết quả ngay cả người mình thích cũng không chiếm được.
Chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, không gì hơn khi ngươi cho rằng có được, lại một lần nữa mất đi.
Hắn sống 23 năm lý trí tỉnh táo, nhưng lúc này thật sự phẫn nộ tột cùng, đau lòng tột cùng, chỉ cảm thấy lòng đầy bi thương không có chỗ trút, bởi vậy mấy ngày nay mới làm ra những chuyện trái với tính cách trước giờ.
“Lý Mậu Toàn, ngươi từng nằm mơ chưa?” Quân chủ trẻ tuổi sâu kín hỏi thái giám bên người.
Mơ?
Tự dưng lại nhảy ra chuyện này?
Mặc dù Lý Mậu Toàn theo Tiêu Trần Mạch từ nhỏ cũng không đoán được hàm nghĩa trong lời hắn nói.
Nhưng hắn không cần đoán, đối phương đã tiếp tục nói.
“Trẫm từng có một giấc mộng đẹp, trong mộng, Tạ khanh biến thành một nữ tử, mi mày như vẽ, tóc dài như tảo, bộ ngực cao vút, hai chân thon dài, động lòng không thể tả, giống như Lạc thần, sơn quỷ miêu tả trong văn cổ.”
Cuối cùng lần này Lý Mậu Toàn cũng nghe hiểu.
Hóa ra là vì Tạ đại nhân.
Vì thế hắn cười nói: “Hoàng thượng, ngài chính là quân vương Đại Dận, trên vạn vạn người. Dù ngài thật sự yêu thích Tạ đại nhân thì tìm bừa lý do để hắn thường xuyên ở lại trong cung là được rồi. Ở tiền triều, thiên tử Đại Chu cũng thích sủng thần của hắn mà? Đây vốn cũng không phải chuyện gì lớn.”
Đương nhiên Tiêu Trần Mạch cũng nghĩ tới cách hắn nói.
Đặc biệt là sau lần trước triệu kiến Tạ Lan Viễn, lại mỗi khi nằm mộng mơ thấy cảnh đêm đó, suy nghĩ này vô cùng mãnh liệt khi tỉnh dậy.
Nhưng mà…
"Lý Mậu Toàn, ngươi không biết đâu, một số thời khắc trẫm như có thể nhìn thấy hai Tạ khanh khác nhau.”
Lời này làm Lý Mậu Toàn giật mình, hắn vội hỏi: “Hoàng thượng, lời này của ngài có ý gì?”
Tại sao lại là hai người được?
Tạ đại nhân vẫn là dáng vẻ kia, hắn không nhìn ra biến hóa gì.
Tiêu Trần Mạch cũng cảm thấy suy nghĩ này của mình hoang đường, nhưng tất cả chuyện xảy ra gần đây làm gì có cái nào không hoang đường?
Thái độ Tạ Lan Viễn chợt xa chợt gần.
Cảnh trong mơ ngày ấy vô cùng rõ ràng.
Vết móng tay đã biến mất trên lưng mình.
Cùng với ngày đó Tạ Lan Viễn bỗng nhiên cố tình nói hắn là nam tử…
Toàn bộ tất cả những thứ này giống như một điều bí ẩn.
Vậy mà Tiêu Trần Mạch cứ mê đắm trong mê cung đó, nhìn không rõ ràng.
Nhưng Lý Mậu Toàn đứng ở ngoài trái lại có thể thấy rõ.
Nghĩ vậy, Tiêu Trần Mạch liền nói: “Ngươi còn nhớ rõ ngày chúng ta đến Tạ phủ không. Ngày đó thái độ Tạ Lan Viễn đối với trẫm thật kỳ quái, quá cung kính, quá xa lạ, có chút không giống hắn. Nhưng ngày ta bị thương hắn lại khôi phục bình thường, có dáng vẻ như cũ ở trước mặt trẫm. Nhưng lần trước hắn đến thư phòng trẫm lại không đúng nữa. Trẫm cũng không nói ra được chỗ nào không đúng, dường như…”
“Dường như cái gì?”
“Dường như có lúc hắn là nam tử, có khi lại là nữ tử. Ngươi nói xem, cái suy nghĩ này của trẫm có phải là điên rồi không?” Hắn nói xong, cười khổ nhìn Lý Mậu Toàn.
Thế nhưng nô tài trước mặt không có chút ý cười nào.
Không chỉ không có ý cười, vẻ mặt hắn còn cực kỳ quái lạ như đang nghĩ đến chuyện gì kỳ dị.
“Lý Mậu Toàn,” Thấy nô tài kia ngang nhiên thất thần trước mặt mình, Tiêu Trần Mạch không vui cau mày, “Trẫm đang nói chuyện với ngươi.”
“Hoàng… Hoàng thượng…” Thật ra Lý Mậu Toàn không hề thất thần, hắn chỉ đang bị một suy nghĩ nảy lên làm giật mình.
Hắn run giọng nói: "Ngài nhìn thấy Tạ đại nhân như nữ tử, có khi nào là…”
“Có khi nào là cái gì? Lý Mậu Toàn, sao hôm nay ngươi lại nói chuyện ấp a ấp úng như thế?”
Lý Mậu Toàn cười khổ.
Hắn không có ý để chủ tử sốt ruột, chẳng qua suy nghĩ này của hắn quá mức khó tưởng tượng được.
Nhưng nhỡ đâu?
Ngộ nhỡ đúng như hắn suy đoán, vậy hắn chính là đại công thần giải sầu được cho chủ tử rồi.
Thế là, Lý Mậu Toàn hít sâu một hơi, trầm ngâm nói: “Chỉ là suy đoán của nô tài. Hoàng thượng, ngày ấy ngài đến Tạ phủ thăm Tạ đại nhân, nô tài từng gặp muội muội của Tạ đại nhân ở trong phủ.”
Muội muội của Tạ Lan Viễn?
Tiêu Trần Mạch nghe vậy hơi nhíu mày, nói: “Nói tiếp đi.”
“Nhắc tới kể cũng lạ, muội muội này của Tạ đại nhân là thai long phượng với hắn, dù là tướng mạo hay thân hình hai người đều giống nhau gần như đúc. Chỉ khác ở chỗ một người là nam tử, người còn lại là tiểu thư xinh đẹp, ngày ấy nô tài suýt nữa nhận nhầm.”
Hắn vừa nói lời này ra như có sấm sét cuồn cuộn giáng xuống đầu Tiêu Trần Mạch. Hắn lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Tên nô tài ngu ngốc này! Sao ngươi không nói cho trẫm biết sớm hơn?”
“Hoàng thượng,” Lý Mậu Toàn nói cẩn thận từng li từng tí một: "Nếu ngài không nói Tạ đại nhân lúc nam lúc nữ, thì với đầu óc ngu xuẩn của nô tài đây sao có thể nghĩ ra được? Dù sao… Dù sao nô tài vẫn luôn thấy Tạ đại nhân là nam tử.”
Thật ra lời này của hắn chưa nói hết, phải là lần nào chủ tớ bọn họ thấy thì Tạ đại nhân cũng đều giả trang nam tử.
Nếu nói muội muội ruột của Tạ Lan Viễn từng giả trang diện thánh, tham nghị triều chính, vậy chính là tội lớn khi quân. Theo luật phải tru di cửu tộc.
Nhưng thân là nô tài hắn không dám nói lời này.
Luận tội hay không, suy cho cùng cũng chỉ là một câu nói của hoàng thượng thôi mà?
Hắn không dám lên tiếng nữa, còn Tiêu Trần Mạch lại lần lượt hồi tưởng từng lần gặp mặt “Tạ Lan Viễn” trong quá khứ.
Chẳng trách, mỗi lần diện thánh nàng cách xa hắn như vậy.
Chẳng trách, nàng sợ hãi hắn vô cớ.
Chẳng trách, giấc mộng kia rõ ràng như từng có thật.
…
Những chỗ từng cảm thấy quái dị, dễ dàng được giải quyết theo bí mật bị vạch trần.
Tạ khanh à Tạ khanh, ngươi giấu trẫm cũng thật cực khổ!
Nếu không trị tội ngươi cho tốt thì phải xin lỗi ngươi rồi!
――――――――――――――――
Hoàng thượng phát hiện rồi, tung hoa ~
Ngược nặng hại thân, ngược nhẹ vui sướng, sau này sẽ rất ngọt ngào, hãy tin tôi ~
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
268 chương
19 chương
9 chương
178 chương
91 chương