Lưu châu nguyệt

Chương 1 : Xa xa mấy cây hoa mai như ngọc

MỞ ĐẦU Nhân gian ly biệt dễ lâu dài, gặp nhau chi để tương tư. Vài lần tựa cửa sổ mơ mộng cùng dắt tay nhau. Tối nay trong mộng tìm không thấy, lòng bồi hồi. Gió lạnh xâm nhập còn chưa biết. Ẩm ướt hồng hận mặc thiển phong đề. Bảo tranh không, vô nhạn phi. Tuấn du hạng mạch, tính không có cổ mộc ánh tà dương. Hiệp ước xưa thuyền con tâm sự đã thành phi! Ca bãi Hoài Nam xuân thảo phú, lại thê thê. Phiêu linh khách, lệ đầy y. — Nam Tống * Khương Quỳ 《 giang mai dẫn 》(xin lỗi, mình trí thông minh có hạn không edit đc bài này :cry: ) Tháng ba chim oanh bay về tổ, cỏ mọc hoa đào nở nhụy.. Dưới mái hiên chuỗi vỏ sò Phong Linh nhẹ nhàng lay động dưới ánh nắng ấm áp, tiếng ngọc thạch lanh canh chạm vào nhau, thanh âm nhỏ tinh tế. Nàng bị làng gió thoang thoảng phất tỉnh, xoa đôi mắt mờ mịt, ở trong lòng cô cô duỗi thẳng hai cánh tay, muốn đi đụng vào Phong Linh trắng như tuyết. Cô cô cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Tranh nhi, vỏ sò lần trước bị ngươi đáng vỡ còn chưa lấy xuống, hiện tại lại muốn gây rắc rối?” Nàng cười đến mặt mày cong cong, chỉ vào gió chuông kia nói: “Cô cô, ngươi nói đó là Hải Thần đại bảo bối, khi nào thì ta có thể đi đến đại bờ biển?” Cô cô ôm nàng thật chặc, nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Biển lớn hỉ nộ ái ố vô thường, tại thời điển hắn tái phát, sẽ đem ngươi một ngum nuốt trọn. Ngươi còn muốn đi xem biển sao?” “Hắn muốn nuốt ta, ta trước hết đem hắn nuốt trọn!” Nàng một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại cười hì hì lại muốn đưa tay vỗ vỏ sò, ngón tay ở dưới ánh mặt trời nhàn nhạt nhỏ nhắn mềm mại phấn trắng. “Cô cô, người liền nói cho ta biết trước, biển lớn ra sao?” Nàng cuối cùng cũng không chạm tới vỏ sò, có điểm nhục chí nói. Cô cô khẽ thở dài một tiếng, cúi người từ trong rương lấy ra một con óc biển trắng tinh được cất dấu kĩ, đặt ở bên tai nàng nói: “Ngươi nghe.” Nàng ngờ vực, rồi lại ôm lòng hiếu kì, nghiêng mặt sang một bên dán chặc ốc biển. Như xa như gần, lên lên xuống xuống, tựa như tiếng gió thổi lưu động, thổi đến lòng nàng. “Đây chính là âm thanh của biển.” Cô cô bao bọc đứa trẻ con là nàng, tầm nhìn xa xôi, hàm chứa nhàn nhạt sầu bi. ------------- Chương 1: Xa xa mấy cây hoa mai như ngọc Khi tháng giêng đi qua, cây mai mới nở ở Lư Châu phủ, Đại Thục Sơn, ngàn dặm hoa mai thăm thẳm. Nơi này dựa vào núi non, khe suối chảy quanh, có trên trăm buội mai, chi ảnh ngang tàng, cung điện xanh biếc, cùng thi triển hình ảnh xinh đẹp. Trăng non đầu tháng, tại nơi rừng sâu, mơ hồ truyền ra tiếng đàn tranh vui vẻ, réo rắt tiêu sái, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Tiếng đàn theo gió đi lên, cùng với ảnh cây mai dưới ánh trăng tôn nhau lên, càng làm nơi này như chốn thần tiên. Nhưng lúc này lại nghe một tiếng hét dài sắc nhọn vang lên cắt vẻ đẹp tĩnh mịch, theo tiếng vang, một đạo nhân ảnh ngạo mạng trên Thục Sơn dò xét tới, thẳng đến phương hướng âm thanh đàn tranh truyền đến. Khúc nhạc lại còn chưa dừng, ngược lại tiếng kím gạn đục khơi dội. Nhanh nhẹng xoay tròn đoản do trong tay, liền kề đến bên thiếu nữ yết hầu. Thiếu nữ hai mắt cũng không nâng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt. Lúc này một bên bệ đàn cầm chợt có ống tay áo bay ra giữa những cánh mai nở, nhanh nhẹng như dao kiếm bình thường, hướng đến chỗ người nọ. Người nọ hai chân đạp lên nhánh cây mai, tung người ở giữa không trung, đoản đao múa may trong lúc đó, những cánh mai tuôn rơi đều bị tước thành mảnh vụn. Dàn cánh mai chưa rơi hết, đã có một nử tử bận cung trang xuất hiện, thừa dịp lúc hắn không phòng ngự, một chưởng đánh về phía ngực. Người nọ thân đao hạ xuống, cắt trúng nử tử cổ tay. Nử tử lại kích thích lưng eo áo thu lại, thuận thế áp sát trước người hắn, lấy tay nhấc cầm hắn, đem đoản đao của người nọ cắt hai ngón tay của hắn. Người nọ cảm thấy chỗ từ mủi đao xẹt qua chảy ra một cỗ âm ấm, lập tức cánh tay tê dại không thề động đậy. Cổ tay người nọ rung lên, người nọ không nhịn được ôm cánh tay phải, rút lui 2 bước, dượi vào gốc cây mai nói: “Giang Sơn Ảnh, đồ đề ngươi đả thương người của chúng ta, hiện tai ngươi lại một lòng bao che khuyết điểm, là có ý cùng với Cực Lạc cốc của ta đối địch?” Nàng kia mày ngài nhạt, phấn trang điểm đơn giản, một đôi mắt phượng xếch lên linh động mềm mại đáng yêu. Nàng chân thành tiến lên tường bước, hướng trước mặt hán tử cao gầy, cười cười nói: “Tiểu ấu khê trước nay an phận thủ tường, lại như thế nào tự dung trêu chọc Cực Lạc cốc?” Nàng quay đầu về phía sau nói: “Như Tranh, ngươi lại đây.” Thiếu nữ áo tím ở bên bệ đàn đi vài bước lẹ làng đứng bên cạnh, nàng nhìn nử tử với ánh mắt sáng sủa thông minh, nói: “Sư phụ, Cực Lạc cốc quả nhiên ác độc cáo trạng trước!” Giang Sơn Ảnh nắm cả hông nàng, đem nàng nhẹ nhàng đẩy về phía trước, nói: “Vị khách không mời mà đến này chính là Cực Lạc cốc sứ giả, chính ngươi giải thích với hắn.” Cô gái dương đôi lông mày cong cong lên, hướng hán tử nói: “Ngươi không phải mới vừa nghĩ muốn ám sát ta sao? Hiện tại ta ngay trước mắt, không bằng chúng ta tỷ thí một chút?” Hán tử cười lạnh một tiếng, giương lên đoản đao, chỉ vào cô gái nói: “Nhạc Như Tranh, ngươi không cần chơi xấu! Tháng trước ngươi đả thương hai vị sư phụ, lại còn ở đây tiêu diê tự tại, có phải hay không muốn ỷ vào Giang Sơn Ảnh là sư phụ của ngươi liền muốn làm gì thì làm?” Nhạc Như Tranh nhếch môi lên, nói: “Ngươi không dám tỷ thí cứ việc nói thẳng, còn muốn tìm lý do gì? Sự tình tháng trước, rõ ràng là lỗi của các ngươi, những người đó ở sau lưng nói xấu sư phụ ta, ta mới rat ay dạy dỗ bọn họ!” “Mặc kệ như thế nào, tóm lại, Giang Sơ Ảnh, ngươi nếu không muốn để cho chúng ta san bằng cái khe ẩn trong suối nhỏ này, trong vòng nửa tháng tự mình đến Cực Lạc cốc, hướng chủ cốc chúng ta dâng trà bồi tội! Nếu không…” Ánh mắt hán tử kia quét qua vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Sơ Ảnh, nói: “Đến lúc đó, tên đồ đệ này của ngươi, có thể không thể như bây giờ lớn lối!” Dứt lời, hắn liếc Nhạc Như Tranh một cái, xoay người đi nhanh. Mặt Nhạc Như Tranh nhăn nhó, nắm chặt chuôi kiếm sau thắt lưng muốn đuổi theo hắn, lại cảm thấy khủy tai bị nắm lấy, quay đầu trông thấy đôi mắt thường mang nụ cười của Giang Sơn Ảnh, lúc này đã trầm tĩnh quyết định. Nhạc Như Tranh ngẩn ra, mắt thấy hán tử kia đã đi rời đi, chỉ có nhíu lại lông mầy nói: “Sư phụ, người chẳng lẽ thật sự muốn đi Cực Lạc cốc? Việc này nguyên nhân bắ nguồn từ ta, ta nhất định sẽ tự mình gánh chịu!” Giang Sơn Ảnh mới vừa rồi còn bình tĩnh thản nhiên, ngay lập tức mặt đanh lại, nói: “Nhạc Như Tranh, ngươi lại không biết trời cao đất rộng! Cực Lạc cốc há là chỉ một mình ngươi có thề đối phó? Ta đã sớm nói ngươi tới chỗ sư bá tránh trong chốc lát, nhưng ngươi cố ý trở về. Nếu không phải ta vừa rồi đè lại ngươi, ngươi có phải hay không còn muốn giết chết hắn?” Nhạc Như Tranh trông thấy thần sắc Giang Sơ Ảnh hung dữ, không khỏi cuối đầu nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy Cực Lạc cốc khinh người quá đáng…Sư phụ, lúc trước ta cũng là bởi vì nghe người Cực Lạc cốc đối với người nói năng lỗ mãng, bởi vậy mới động thủ. Bọn họ nói ngươi…” “Ta biết.” Giang Sơn Ảnh than thở một tiếng đi đến bên bàn, chậm rãi ngồi ở trước đàn tranh, ngón tay ngọc khêu nhẹ, đàn tranh phát ra âm thanh cổ xưa sâu xa,bất đồng hoàn toàn so với tiếng đàn của Nhạc Như Tranh lúc trước. Nhạc Như Tranh hơi phật ý mà đứng ở một bên, ánh trăng miêu tả cây đàn trên bàn, hoa mai trắng ở đầu cành lã chã nhẹ lay động. Giang Sơ Ảnh chợt lấy năm ngón tay gẩy đàn, âm thanh đàn tranh cao ngạo vượt qua đám mây, như những cánh hoa bạch ngọc rơi xuống, ngảy dây đàn. “Nhạc Như Tranh” Giang Sơn Ảnh phất ống tay áo một cái, dừng lại âm thanh đành tranh, ngẩng đầu lên nói, “Làm nử tử ở trong giang hồ này, nếu muốn có chỗ đặt chân, không thể không đối mặt với các lời đồn đại. Lúc ta bằng ngươi, đã từng không sợ trời, không sợ đất, cho rằng dựa vào dung khí liền có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề. Hiện tại ta đã coi nhẹ rất nhiều thứ, ví dụ như ta kỳ thực biết Cực Lạc cốc chủ Mặc Ly đố với ta mơ ước đã lâu, nhưng ta chỉ làm bộ không biết, mặc hắn làm hết mọi thủ đoạn ta cũng sẽ không phản ứng.” Nhạc Như Tranh tiến lên một bước, ngồi chồm hỗm trong đám hoa rụng, nói: “Sư phụ, vậy lần này người càng không thể đi Cực Lạc cốc, nếu không… người âm hiểm gian xảo giống như Mặc Ly, không biết được nhân cơ hội sẽ đối với người như thế nào…” thần thái luôn luôn phấn chần trong mắt nàng dần dần có vẻ nặng nề bứt rức, lại nói: “Sớm biết bọn họ sẽ tìm đến đây, ta lúc trước liền kiềm nén, quên đi. Sư phụ, ta sẽ ở lại chỗ này, nếu như bọn họ còn áp chế người, ta liền cùng bọn chúng liều mạng!” Giang Sơn Ảnh phủi cánh hoa mai trên cây đàn, nói: “Ngươi quá lỗ mãng, ở ại chỗ này sẽ chỉ làm ta phân tâm, lúc đó ta biết chuyện liền nói ngươi đi Nhạn Đãng tìm sư huynh ngươi, nơi đó còn có sư bá của ngươi, Cực Lạc cốc tạm thời không dám thành động thiếu suy nghĩ. Nhạc Như Tranh, ngươi lập tức khởi hành về Nhạn Đãng, cùng bọn họ hợp lại cùng nhau.” “Ta làm sao có thể gây rắc rối sau đó bỏ người ở lại chỗ này?!” Nhạc Như Tranh trợn to hai mắt, thái độ quật cường nói, “Khi gây chuyện ta chỉ có suy nghĩ trở về Lư Châu!” “Ngươi chính là hành động theo cảm tình!” nhu mỳ trên mặt Gian Sơn Ảnh che đậy ý nghĩ, thần sắc nghiêm nghị nói: “trong khi Cực Lạc cốc sẽ tốn nửa tháng, Mặc Ly mặc dù bụng dạ khó lường, nhưng từ trước đến nay thích làm rùm beng quảng cáo chính mình, hắn sẽ không trước nủa tháng đến làm khó dễ với ta. Ngươi tìm được Thiệu Dương cùng sư bá, cùng nhau chạy về đây, dù sao cũng là tốt hơn ở lại chỗ này.” “nhưng mà sư phụ, đến lúc ta về, sợ là đã qua nửa tháng!” Nhạc Như Tranh vội vàng nói. Giang Sơ Ảnh cười nhạt một cái nói: “Mặc Ly biết chỉ có khi ta đến Cực Lạc cốc đầy khí độc, hắn mới có cơ hội chế ngự ta. Đến lúc đó, ta kéo dài thời gian một chút, dựa vào tâm trạng của hắn sẽ không ở nơi này diễn võ ra oai.” Nàng lại dừng một chút nói. “Kỳ thực ta cũng không yên tâm với ngươi, ngươi chẳng bao giờ đi tới Nhãn Đãng, chỉ sợ ngay cả phương hướng đều không đoán ra. Ngươi ở trên đường đi tìm Vệ trang chủ của Vụ sơn trang, xin hắn phái người hộ tống.”