Edit: Thích Ăn Chay   Lúc rời khỏi Tạ phủ, Tạ Thanh Anh ngẩng đầu nhìn lên trời một cái.   Bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng sáng tỏ, cực kỳ giống ánh trăng đêm hôm đó ở Kinh Giao.   Nàng lại nghĩ đến Tiêu Trần Mạch.   Không biết thương thế của hắn thế nào rồi?   Biết nàng là nữ tử, hắn sẽ phản ứng thế nào?   Phẫn nộ ư?   Nàng thấp thỏm trong lòng, không nhịn được hỏi Lý Mậu Toàn: “Lý công công, hoàng thượng… mấy ngày nay khỏe không?”   “Chuyện này chờ lát nữa ngài thấy liền biết, thứ cho nô tài không tiện nhiều lời.” Lý Mậu Toàn cười híp mắt nói, thái độ đối với nàng không khác so với trước.   Tạ Thanh Anh nhìn bộ dáng của hắn liền biết không hỏi được gì, chẳng thể làm gì khác hơn là thấp thỏm lên kiệu mềm.   Càng đến gần trung tâm hoàng quyền, đường phố càng yên tĩnh. Hơn nửa canh giờ sau, kiệu đi thẳng qua cửa cung, vào Tử Cấm Thành, lại vào hậu cung, chờ đến khi kiệu dừng lại đã gần đến giờ Hợi.   Tạ Thanh Anh được Lý Mậu Toàn đỡ xuống kiệu, liếc mắt nhìn bốn phía.   Chỉ thấy trước mặt là một tòa cung điện nguy nga, ánh đèn chiếu rọi ba chữ to “Ngọc Lộ Điện”.    Trước điện mấy người mặc cung trang đã đứng sẵn, thấy nàng, họ đồng loạt quỳ xuống hành lễ, miệng nói: “Ra mắt tiểu chủ, tiểu chủ kim an.”   Tiểu chủ…   Tạ Thanh Anh hơi rũ mi.   Ở trong cung, chỉ có nữ nhân của hoàng đế mới được gọi là tiểu chủ.   Nhưng nàng hiện tại là người phạm tội khi quân.   Nàng không quen với lễ nghi hậu cung, há miệng bảo mọi người đứng dậy.   Lại hỏi Lý Mậu Toàn bên cạnh: “Lý công công, hoàng thượng đâu?”   “Tiểu chủ đừng nóng vội, đi đường vất vả, trước hết để đám nô tài hầu hạ ngài tắm rửa đã.”   Lý Mậu Toàn dứt lời, lập tức bốn cung nữ tiến đến bên người Tạ Thanh Anh, nói: “Tiểu chủ, mời đi bên này.”   Tạ Thanh Anh không biết làm sao, theo các nàng bước vào sâu trong điện.   Trước đây nàng chưa bao giờ tới hậu cung, hiện giờ tận mắt nhìn, chỉ thấy trong điện khắp nơi chạm trổ lộng lẫy, màn trướng lụa mỏng, mỗi một cái bàn chiếc ghế một bức họa đều mang bút tích đại gia, xa hoa phi phàm.   Theo cung nữ đi mấy chục bước, qua một cánh cửa liền tới bể tắm.   Đập vào mắt là một chiếc bể cực lớn, có thể chứa được cả một gian nhà của người bình thường, đủ cho hơn mấy chục người đứng.   Trong ngoài bể đều lát ngọc thạch trong suốt, bên trong vách tường thạch bích và đáy bể khắc rất nhiều ngư long hoa điểu, thiên biến vạn hóa, thần thái khác nhau, nước ao dao dộng khiến hoa văn ngập trong nước cũng gợn nhẹ, phảng phất như vật sống.    Sau khi Tạ Thanh Anh tiến vào, bốn cung nữ lúc trước theo nàng lập tức làm việc theo trình tự.    Một người bưng lên hương liệu tắm, một người rải hoa hồng vào trong ao nước đang bốc khói, hai người còn lại đi đến bên cạnh nàng chuẩn bị cởi áo.    Tạ Thanh Anh xưa nay không quen lõa thể trước mặt người dưới, vội ôm ngực nói: “Đa tạ các vị tỷ tỷ, các ngươi ra ngoài trước đi, tự ta làm là được.”   Bốn cung nữ nghe vậy, nhìn thoáng qua nhau rồi rất nhanh kính cẩn hành lễ, lui ra ngoài.   Chờ đến khi trong phòng không còn người khác, Tạ Thanh Anh mới thở ra một hơi, chậm rãi trút bỏ y phục, dẫm lên bậc đá tiến vào trong nước.   Nước ấm vừa đủ, trừ bỏ hương thơm còn có chút mùi lưu huỳnh. Tạ Thanh Anh đoán đây có lẽ là nước dẫn từ ôn tuyền trên núi xuống.    Nàng tựa vào vách đá, nhìn như thờ ơ tưới nước lên mình, kỳ thật trong lòng nóng như lửa đốt.    Chẳng biết tối nay có thể nhìn thấy hoàng thượng hay không, để nàng giáp mặt thú tội?   Còn có ca ca không biết giờ này có bị dụng hình không, còn chịu được chăng?   Tạ Thanh Anh vừa nghĩ vừa xoa hương liệu mấy chục loại hoa trộn lẫn lên mình.    Xoa xoa, trong nước đột nhiên xuất hiện một bóng người khác.   Bóng người kia vừa nhìn đã biết là nam tử, bắp thịt phồng lên, cốt kiện gân cường, toàn thân ngập tràn dương khí.    Cũng không biết từ chỗ nào chạy ra, chỉ biết hắn lặng lẽ không một tiếng động bơi tới phía sau Tạ Thanh Anh, dùng một chiếc khăn lụa buộc chặt hai mắt nàng lại.    Rồi sau đó, hắn chìm vào trong nước, bắt lấy đôi nhũ hoa đầy đặn của Tạ Thanh Anh, nắn bóp mạnh bạo.   Tạ Thanh Anh bất thình lình bị xâm phạm, sợ tới mức lá gan muốn vỡ ra.   “Người…” Nàng vừa định há miệng kêu cứu, nhưng chữ “đâu” còn chưa ra khỏi miệng, nam nhân kia đã nhanh chóng lấy một mảnh vải thô bạo nhét vào miệng Tạ Thanh Anh, chặn lại tiếng kinh hô của nàng.   Không chỉ có vậy, hắn còn thuận thế trói chặt hai tay Tạ Thanh Anh về phía sau.   “Ưm…”   Đột ngột bị chế trụ, Tạ Thanh Anh vừa vội vừa sợ, không ngừng giãy giụa trong nước, bơi lung tung tứ phía.   Nhưng dù nàng trốn đến nơi nào, nam nhân kia đều như bóng với hình, dây dưa chặt chẽ.   Dòng nước dao động, đôi bàn tay to của nam nhân không ngừng nhéo lấy bầu ngực non mềm của nàng, lực tay hắn vô cùng lớn, đau đến mức nước mắt của Tạ Thanh Anh cũng chảy xuống.   “Không muốn…” Đáy lòng Tạ Thanh Anh im lặng nói.   Nhưng phòng tắm lớn như vậy chỉ có tiếng nước nàng và nam nhân kia dây dưa vang lên. Đại môn dày nặng, các cung nữ bị nàng phái ra ngoài hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên trong, không ai có thể tới cứu nàng.   Nam nhân đùa bỡn vú đủ rồi, một tay nhắm thẳng xuống dưới thân Tạ Thanh Anh tìm kiếm, cũng không chào hỏi, trực tiếp đâm vào tiểu huyệt hẹp chặt của nàng.   Tạ Thanh Anh đau tới mức cong người. Nàng dùng bả vai của mình đẩy ra, nhưng toàn thân đối phương trên dưới cứng rắn như sắt, không chỉ khiến bả vai nàng đỏ lên, động tác tay cũng không dừng lại, vẫn tìm kiếm bên trong.   Nước trong ao ấm áp nhưng tiểu huyệt của nàng bởi vì không động tình nên khô khốc vô cùng.   Nam nhân khó khăn thăm dò chút một, động tác của ngón tay dường như đang tìm thứ gì đó.   Dường như đã tìm thấy, lại dường như chưa tìm được, Tạ Thanh Anh chỉ nghe nam nhân khẽ cười một tiếng, động tác hơi dừng lại.   Đang lúc nàng cho rằng hắn muốn buông tha cho mình, rất nhanh, người nọ không chút do dự đâm vào một cái.   “A!”   Tạ Thanh Anh ngậm mảnh vải, bị dị vật xâm nhập, bực bội đau đớn không nói thành lời.   “Ha ~” Bỗng dưng, nam nhân lần nữa phát ra một tiếng cười lạnh khe khẽ.   Thanh âm tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho Tạ Thanh Anh nghe rõ.   Nháy mắt, toàn thân nàng cứng đờ.   Nàng vốn còn ôm hy vọng mỏng manh, chỉ mong người này là Tiêu Trần Mạch.   Nhưng nghe tiếng hắn, Tạ Thanh Anh biết không phải.   Không phải hắn, không phải thanh âm của hắn.   Là người khác, ở trong cung điện không một bóng người dâm loạn nàng, xâm phạm nàng.    Lập tức nước mắt của Tạ Thanh Anh càng rơi không ngớt.   Bên tai chỉ nghe người nọ hài hước cười: “Ha, khóc cái gì? Ngươi đã không phải là xử nữ, chắc hẳn đã biết chỗ hay khi giao hoan. Đừng sợ, lát nữa gia sẽ cho ngươi thoải mái.”   “A a ~”   Đáp lại hắn là giọng nói ậm ừ không rõ của Tạ Thanh Anh.   “Cặp vú này của ngươi tuy không quá lớn nhưng xúc cảm cũng không tồi, chỉ là chẳng biết nếm thử mùi vị như thế nào.”   Dứt lời, nam nhân ở trong nước há miệng ra, ngậm lấy bầu ngực Tạ Thanh Anh.   Động tác của hắn hoàn toàn khác Tiêu Trần Mạch.   Khi hôn ngực nàng, tuy Tiêu Trần Mạch thi thoảng có dùng sức nhưng rốt cuộc cũng quan tâm đến cảm giác của nàng.   Nhưng người này thì khác.   Hắn vừa ngậm bầu ngực của nàng vào miệng liền bắt đầu ra sức gặm cắn, tựa như dã thú cắn xé con mồi mỹ vị, mặc kệ nàng đau hay không.   Sức lực của hắn lớn, động tác lại hung ác, khiến Tạ Thanh Anh đau tới mức cả người run rẩy, ngay khi nàng đang âm thầm dồn sức vào chân, muốn cho hắn một đòn trí mạng, không ngờ đối phương dường như đã sớm đoán được.   Hắn bỗng nhiên rút ngón tay khỏi tiểu huyệt của nàng, sau đó túm lấy tóc Tạ Thanh Anh, xoay lưng nàng lại.   “Để gia nếm thử một chút tư vị nữ nhân của hoàng đế.”