Sau một đêm thâu hoang nàng mệt mỏi nằm ngả người xuống tấm đệm, ngắm nhìn dung nhan của y đang yên bình khép hờ bờ mi lại. lắng nghe hơi thở đều đặn và đầy sức hút. Tiếu Ân Ly đưa ngón tay trỏ vẽ thành đường kéo ài trên gương mặt y. Làn da không ỳ vết sống mũi cao cao, dù là ngắm nhìn thế nào cũng không khỏi yêu thích nó. Nhưng mà bây giờ nàng không thể ở lại bên y nữa, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng nàng ở lại nơi này. Tiếu Ân Ly rón rén đi xuống giường, may mắn là dạo này sức khỏe cả y không tốt nếu không sẽ mau chóng phát hiện ra nàng đang bỏ đi. Ân Ly tùy tiện tìm một bộ y phục đơn sơ nhất thay. Sau đó mang theo một ít ngân lượng rời khỏi hoàng cung. Bây giờ tuy là nửa đêm nhưng lính canh tuyệt nhiên không hề giảm sút mà còn tăng lên. Nàng lui về một góc thành khong có lính gác đảm bảo rằng sẽ khong có ai để ý thì góc thành đó chính là lãnh cung! Nơi này xây ra cho có chứ thật chất không có ai ở vì hậu cung này chỉ có mỗi mình nàng. Thông với lãnh cung là một vùng đất hoang không ai sống cả, nàng vận khinh công bay qua tường thành sau đó tiếp tục đi đến khi nào ra khỏi ơi đó là được. Vì để phòng trường hợp bất trắc nên năm năm nay nàng ở trong cung ngoài làm mất việc vặt thì cũng hay nhờ Yến Thiên Sở dạy chút võ công phòng thân. Và tất yếu nhất chính là khinh công, nếu nguy cấp có nó chạy là nhanh nhất đánh không lại thì ó chính là cứu tinh, vậy nên Tiếu Ân Ly rất chăm chỉ luyện tập công phu này. Bây giờ cũng là lúc vận dụng. Nàng vận chút nội cung chạy suốt đêm, đến sáng thì đã ra đến ngoại thành, thứ vướng bận nhất bây giờ chính là Thanh Loan nhẫn này trên tay nàng, mang theo không được tháo ra cũng không xong. Tiếu Ân Ly đành phải ghé vào một tệm may y phục chọn một bộ tà tay áo dài nhất, thôi thì xem như mình không có tay phải vậy. Mỗi khi nhìn cái nhẫn này nàng thật không khỏi hận tên Cơ Viên Phàm kia, là uất hận vô cùng tận!!! Sau khi chuẩn bị tư trang xong nàng tiếp tục hanh chóng rời thành. Nếu không mau chóng rời đi thì cửa thành nhất đính ẽ bị đóng để tìm nàng. quả như Tiếu Ân Ly dự tính nàng vừa mới xuất thành không bao lâu cửa thành đã đóng lại. Trong cung truyền ra Hoàng hậu nương nương mất tính nhất định phải gấp rút tìm thấy. Lúc này nàng đã rời thành được nửa canh giờ và đang nghỉ chân tại một quán nước ven đường. Nàng rời đi như vậy sao lại khoong đau lòng sao lại không thương tâm. Chung sống bên nhau năm năm không là tất cả mà còn là tất cả yêu thương. Nghĩ đến việc bỏ mặc y trong hoàng cung lạnh lẽo, chia ly không lời từ biệt, vậy làm sao nàng an lòng. Nhưng nếu không mau chóng đi khỏi nàng sợ mình sẽ lại mềm lòng, sợ lại yêu y thêm chút nữa nhất định sẽ hại chết y. Nếu tình yêu này không được lão thiên gia chấp nhận nàng đành làm kẻ thấp hèn mà thua cuộc, thấp hèn mà chưa chiến đã đầu hàng. Tiếu Ân Ly nàng nhất định sẽ buông tay y, nhất định phải vì y mà từ bỏ. Nghĩ lại thật nực cười, vì yêu một người nên phải rời xa người đó. Yến Thiên Sở sau khi tỉnh lại không thấy nàng trong lòng đã có chút bất an, sau khi cho tất cả thái giám cung nữ tìm nàng khắp hoàng cung cũng không tìm thấy, y sức thì mất một bộ và ít ngân lượng. Trong thành không có thì chỉ có thể là ở ngoài thành. tháng trước đột nhiên nàng lạnh nhạt với y, đêm hôm qua lại nhiệt tình như vậy để bây giờ lại không từ mà biệt rời xa y. nàng quả nhiên không phải là nữ nhân bình thường, nàng sinh ra là để hành hạ bậc đế vương. Ngày đầu tiên nàng đến đây làm y yêu điên cuồng si mê như vậy, không chút nào đề phòng yêu nàng yêu đến bản thân không còn là bản thân. Sau bao nhiêu lần từ chối, nàng lại vì y hi sinh đôi tay, vì y mà sống dở chết dở. Liệu nàng có biết lúc đó Yến Thiên Sở, y đã yêu nàng đến thế nào, yêu đến trái tim mềm yếu. Vậy mà bây giờ nàng lại rời xa y, thống khổ này liệu ai có thể thống đây. Chẳng phải tối qua y đã nói với nàng sao, cả thiên hạ này y có thể không cần nhưng nàng y nhất định không thể buông tay. Cả hai người, kẻ trong hoàng cung hoa lệ nhưng lạnh lẽo, kẻ ở ngoại thành phồn hoa náo nhiệt lại đi nhung nhớ đối phương. Kẻ vì yêu nên rời xa, người vì yêu nên không thể từ bỏ. Tối đêm nay không có nàng bên cạnh y cảm thấy thật trống vắng. Yến Thiên Sở ngồi tựa vào thành cửa trong phòng nàng nhìn ánh trăng vằng vạng soi sáng bể khổ nhân gian. Tiếu Ân Ly cũng đang tựa người vào thành lan can trong một quán trọ. Ánh trăng nhè nhẹ soi đến từng tất da thịt trên người nàng. Ánh mắt đãm buồn pha chút bụi trần, mái tóc thề nhẹ xõa tung bay theo gió, bóng nước in hằng trên dung nhan. Nàng yên tĩnh như vậy nhưng ai liệu có hay trái tim sớm đã tan nát, sớm đã hốn độn vì ai. Cả hai không hẹn mà cùng ngắm trang rồi cùng trò chuyện:-Nàng vẫn hay ngồi ở nơi này ưu sầu một mình sao, thành cửa này cũng đã chai mòn mất rồi.
-Thiên sở, giờ này chàng đang làm gì.
-Ta rất nhớ nàng/chàng.
-Trăng đêm này sao lại sáng như vậy, soi sáng cả tấm lòng của ta, ngay tại lúc này khi nàng rời xa ta, Yến Thiên Sở ta mới nhận rằng, không có nàng ta không khác gì một tên ăn mày kh́ông chốn dung thân.
-Không có chàng bên cạnh thật sự quá cô đơn.
-Ta nguyện để hoàng cung này trống vắng, quên đi sự tồn tại của ta.
-Nguyện để thế gian phồn hoa này quên đi ta.
-Để ta có thể yêu chàng/nàng.
Hương hoa nhài quyện theo cơn gió thoảng đến bên cạnh y, đêm nay thực sự quá lạnh. Đế vương thiên hạ đã làm sao, ngay cả người mình yêu cũng không thể giữ bên cạnh cũng là kẻ vô dụng. Nàng cũng không thể ngủ được, giương mắt nhìn ánh trăng:
Vấn nguyệt tương tư bao giờ tận
Hận chân ái khó buông xuôi
Tự tâm nhân thế bất khả từ
Laị trách càn khôn quá trêu ngươi.
(Hỏi ánh trăng tương tư bao giờ mới có thể dừng/ Hận tình yêu chân thành khôg thể buông xuôi/ Vỗn là trong tâm không thể quên đi người tình/ Lại trách càn khôn quá đỗi đùa giớn thế nhân *thơ tự sáng tác nên chưa hay cho lắm ^^ mọi người thông cảm*)
Nghe như có tiếng ai oán thê lương ngân nga theo gió, lúc này nàng mới hiểu, đau vì tình là đâu tận xương tủy, nhung nhớ lại chẳng thể lại gần, yêu thương lại không thể xà vào lòn y mà ôm. Nàng nhớ cơ thể ấm áp của y, nhớ cái hôn nhiệt tình của y, nhớ cảm giác khi ở bên y. Đêm nay thật quá dài làm người ta muốn quên cũng không nỡ...Sau khi nàng rời đi, chuyện triều chính y cũng không màng xử lí, thiên hạ đại loạn y cũng không quản, mọi chuyện đều để cho Yến Thiên Ung lo liệu. Dù sao y cúng đã cai quản Xích Diệm quốc này đã ngàn năm, giờ nghỉ ngơi một thời gian cũng không phải quá đáng. Suốt ngày y đóng cửa trong phòng nàng, y muốn sống ở đây cảm nhận hỏi thở của nàng còn Dưỡng Tâm điện kia thì cho nó đóng bụi một thời gian vậy. Đột nhiên có âm thanh cánh cửa bị một lực đạo làm mở toan ra, ánh nắng gay gắng chiếu thẳng vào phòng làm Yến Thiên Sở vô cùng khó chịu. Y mở mắt ra nhìn xem có chuyện gì, thấp thoáng thấy bóng dáng Yến Thiên Ung đang hùng hổ đi về phía mình và y vô cùng chắc chắn người đó là Yến Thiên Ung vì sau đó hắn đã nắm lấy cổ áo của y mà sốc lên, phi thường tức giận:
-Hoàng huynh, mau nhìn bộ dạng của huynh như vậy mà có thể làm hoàng thượng hay sao? Chuyện triều chính đệ giúp huynh xử lí cũng không sao nhưng bộ dạng này của huynh là như thế nào?
Hắn lôi y vào trong đẩy người mọt cả cả thân mình Yến Thiên Sở nằm sụp trên bàn trang điểm của Tiếu Ân Ly:
-Huynh xem lại đi, bộ dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Quần áo không thay lúc nào cũng xộc xệch, mặt chưa từng rửa một lần, rượu thì uống thay cơm mà sống, bây giờ huynh cả người toàn là rượu.
Y chán chường ngắm nhìn mình trong gương. Râu đã mọc quanh càm, gương mặt hốc hác đầy bụi bẩn, tấm áo tụt ra lộ một bên bờ vai, tóc không búi xõa lòa xòa, quả thật là vô cùng thảm hại. Còn chưa nói đến những bình rượu nằm vương vãi khắp sàn, phi thường thảm hại!
-Ta muốn say, muốn điên, muốn quên đi nàng!
-Hoàng tẩu bỏ đi quả thật làm cho huynh rất đau lòng nhưng đâu nhất thiết phải để bản thân mình sa đọa như vậy.
-Phải, là ta sa đọa, không có nàng ta sa đọa như vậy đệ quản được sao?_Yến Thiên sở hệt như một người điên vừa cười vừa nói_Thà là chưa từng gặp nàng, chưa từng yêu nàng, chưa thề non hẹn biển thiên trường địa cửu, có lẽ ta đã có thể an nhàn mà sống như trăm năm nay, nhưng mà đệ có hiểu không? Từ khi nàng xuất hiện ta mới thật sự được sống, ta biết đau khỏ, biết yêu thương biết cách thật mãnh liệt yêu một người, biết cho đi, nàng đi rồi Tiếu Ân Ly nàng rời bỏ ta rồi....ha ha, nàng cứu vãn ta sau đó lại đẩy ta xuống địa ngục, quả là vô cùng tàn nhẫn...ha ha ha ha!!!!!
Y cười, nhưng nước mắt lại trào ra, trái tim y quặng lại đầy đau thương. Yến Thiên Sở ngồi sụp xuống ôm lấy cơ thể tệ hại của mình mà khóc. Quả thật là rất đau, y sắp không chịu nổi nữa rồi, thật sự chỉ muốn chết đi cho xong chuyện nhưng nàng vẫn còn lưu lạc ở ngoài nhân gian, nếu y chết đi bây giờ nàng quay về thì sẽ thế nào? Vì vậy dù muốn hay không y vẫn phải sống, y đã hứa với nàng là dù bất kì lí do gì cũng sẽ phải sống kia mà. Yến Thiên Ung nhìn y,trong đôi mắt quả là đầy thương hại y. Một đương kim hoàng đế oai phong tiêu soái năm nào tại sao thoáng chốc lạ trở nên như vậy. Nhớ năm nào y mặc bộ bạch y phất phơ trong gió, tóc dù không búi nhưng vẫn vô cùng đẹp, dịu dàng bay theo gió, một cái phất tay cũng là một bức họa đầy mỹ sắc không biết làm bao nhiêu nữ nhân điên đảo, vì y thề sống thề chết. Nhưng hoàng đế cao quý của hắn chưa từng một lần để nữ nhân vào mắt. Y lúc nào cũng là một vì sao xa xôi như gần trong gan tất nhưng khi đưa tay ra nắm giữ nó lạ vô cùng xa xôi. vậy mà hôm nay lại vì một tiểu nữ tử không hơn không kém sa đọa đến mức khó coi. Có lẽ năm đó nếu hắn không vì ham vui mang nàng đến làm quà sinh thần cho hắn có lẽ cục diện hôm nay sẽ thay đổi không ít. Nhưng bây giờ hối hận có lẽ quá muộn màng. Bộ dạng y như thế này, ngoài Tiếu Ân Ly ra thiên hạ tuyệt nhiên không ai có tể cứu vãn. Hắn nhíu mày, xem ra phải đi du ngoạn nhân gian một chuyến rồi:
-Hoàng huynh, hoàng tẩu ra ngoài lâu như vậy không biết là bây giờ ra sao, tẩu đi đến nay cũng đã......16 năm, đệ nhìn bộ dạng huynh đến bây giờ vẫn còn sống cũng coi như tổ tiên phù hộ. sao chúng ta không ra ngoài tìm tẩu ấy? Lúc trước đã từng có thời gian huynh và tẩu đi du ngoạn nhân gian mà.
Trong đầu Yến Thiên Sở như nghe một tiếng chuông tỉnh ngộ, lập tức vô cùng phấn khởi:
-Hảo đệ đệ, chúng ta lập tức xuất cung tìm người.
Y lập tức thay xiêm y, tắm rửa sạch sẽ, với tốc độ kinh người truyền lệnh ủy quyền cho Tả thừa tướng lo chính sự, sau khi sắp xếp mọi thứ xong cũng mất khoảng vài canh giờ.Y đã chuẩn bị xe ngựa ngoài cổng thành lập tức xuất phát trong ngày. Nếu nói lần đi tìm này có kết quả xem ra cũng ất ít, suốt 16 năm nay quân lính chưa từng từ bỏ việc tìm Hoàng hậu nương nương nhưng đáng tiếc một chút tin tức cũng không có được.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
14 chương
1421 chương
4 chương